Ký Châu rất rộng, Hoa Như Cẩm cùng Trâu Tử Tầm chưa nói tên trấn nhỏ kia, Hà Tự Phi cũng không biết là chỗ nào.
Hoa Như Cẩm lại nói: “Ta ở trấn nhỏ dừng lại ngày thứ ba thì gặp Trâu huynh, lúc ấy còn nghĩ có nên chờ thêm mấy ngày, may ra có thể đợi được Hà hiền đệ, đến lúc đó mọi người cùng nhau coi như anh em đồng cảnh ngộ ở Hành Sơn phủ. Nào ngờ tới tận khi chúng ta vào kinh thành mới hay Hà hiền đệ đã đến từ năm trước rồi.”
Trâu Tử Tầm nói: “Kỳ thật lúc ấy trấn nhỏ kia, chớ nói khách điếm, ngay cả nhà dân cũng gần như bị học trò lên đường ở đầy, hơn nữa đa phần đều là những người năm trước mới vừa đỗ sinh đồ. Phần nhiều tiên sinh đã đỗ trước đó mấy năm đều có kinh nghiệm, chọn chờ sang năm mới xuất phát. Lúc trước thầy dạy còn khuyên ta sang năm hãy đi… Nhưng ta nóng ruột, chẳng nghe.”
Hoa Như Cẩm cười khổ: “Chẳng phải thế sao, càng vội vàng thì càng bị nhốt lại, ngay cả sách cũng không vào nổi mắt.”
Hà Tự Phi nói: “Đúng thật, qua năm rồi ta cũng thấy ngày trôi một ngày là ít đi một ngày, trong lòng càng nôn nóng.”
Trâu Tử Tầm kinh ngạc: “Hà huynh, ngươi cũng sẽ thấy nóng ruột sao?”
Thấy hắn kinh ngạc đến thế, Hà Tự Phi chợt nhớ lời Phan Quỳnh khi ấy nói: “Ta thấy Hà huynh ngươi như đóa hoa cao ngạo trên núi, cao đến chẳng với được”… Thì ra trong huyện học hay trong trường, ai nấy đều có phần hiểu lầm hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play