Hà Tự Phi hơi nhướng mày, mỉm cười: “Được.”
Hai người cùng đi tới gốc cây táo ven đường.
Lục Anh liền đi thẳng vào chuyện chính:
“Thứ ta mạo muội, mới rồi trên đỉnh núi nghe Dư lão nói câu ‘Hà huynh’ ta… ta có chuyện không biết có nên nói hay không… Ai, ta vẫn là nói đi vậy. Tự Phi huynh, ta cảm thấy vị Hà huynh kia không phải là nam tử!”
Lời này như sét đánh ngang tai, bất chợt vang lên giữa hai người.
Câu ấy vừa nói ra, những lời kế tiếp liền thuận miệng mà tuôn: “Chính là hôm ấy chúng ta vừa đến phủ thành, do mất bạc không thể không đến Duyệt Lai khách điếm tìm ngươi. Tuy không vào được cửa hiệu nhưng chưởng quầy thấy chúng ta mang rương đựng sách lại nói là đến tìm người bèn mời chúng ta vào trong viện uống trà. Đó là lần đầu ta đến phủ thành, thấy khách điếm xinh đẹp như vậy, hai mắt đều không rời nổi. Trong viện có một cây rất cao, tán lá sum suê ngẩng đầu liền thấy trên cành treo đầy lụa đỏ hình như có người viết lời cầu phúc treo ở đó lúc ấy ta nhìn kỹ chỉ cảm thấy chẳng khác nào tiên cảnh.”
Đó chính là bố cục của Duyệt Lai khách điếm ở phủ Hành Sơn Hà Tự Phi lặng lẽ lắng nghe không hối thúc hắn mau nói ra chuyện làm sao phát hiện Yến Tri Hà không phải nam tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT