Bên ngoài có không ít bách tính chờ đợi ai nấy đều đầy lòng mong mỏi chờ đón nhi tử, thiếu gia, ca ca, đệ đệ nhà mình từ trong khảo lều bước ra.
Thế nhưng tòa khảo lều gần như chiếm trọn một con phố lớn kia vẫn luôn yên ắng như ngủ đông. Đừng nói đến đại môn vẫn trong trạng thái đóng chặt, ngay cả bên trong khảo lều cũng không có chút động tĩnh nào. Nếu không phải vì có binh lính giáp sắt trấn giữ trước cửa, e rằng bách tính từ sớm đợi đến chiều cũng sẽ sinh ra một loại ảo giác “chẳng lẽ trong này không có ai”.
Mãi đến khi mặt trời đã nghiêng bóng, ánh nắng đã nhạt mọi người mới nghe thấy gần cổng có chút động tĩnh.
Sau cánh cửa vang lên tiếng “cốc cốc cốc”, “cốc cốc”, “cốc cốc cốc cốc” chín tiếng gõ rõ ràng. Hai thị vệ ngoài cửa lúc này mới một tay đỡ đao một tay kéo mở đại môn khảo lều.
Hàng người phía trước liền nghiêng người về trước, giữa đám đông ai nấy đều vươn cổ người phía sau thì phải vừa kiễng chân vừa vươn đầu, đều muốn nhìn xem công tử nhà ai là người đầu tiên bước ra.
Kiều Ảnh đến từ sớm đứng ở hàng đầu tiên. Giờ phút này hắn hoàn toàn không để tâm tới đôi chân đã có phần tê mỏi nét mặt tươi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng rực nhìn về phía cánh cửa đang dần hé mở.
“Là La công tử! Bốn năm trước đứng đầu phủ thi đó!” Có người trong đám bách tính nhận ra vị công tử nọ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play