Hắn hiện tại ngay cả một câu “Mong Hà huynh chớ trách” cũng không nói là bởi vì biết rõ đối phương sẽ không vì chuyện đó mà giận dỗi.
Tâm tình Kiều Ảnh vẫn vì một câu nói sau cùng của Hà Tự Phi mà dần trầm xuống trong mắt cũng mang theo vài phần hối hận. Không biết là hối hận vì Hà Tự Phi thế nào lại không nhận ra thân phận ca nhi của cậu hay là hối hận bản thân chỉ vì một câu nói đùa liền bị nhiễu loạn cả lòng dạ.
Tại Duyệt Lai khách điếm, Kiều Sơ Viên đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho đầu bếp nữ trong phủ dùng gà ác nấu canh viên cùng rau xanh thanh đạm thơm ngon, vào miệng ấm áp rất hợp với tình trạng ba ngày qua không được ăn uống tử tế của Hà Tự Phi.
Hà Tự Phi vốn định tắm gội xong mới đi ngủ nhưng sức người có hạn hai ngày trước hắn cũng chẳng được nghỉ ngơi đàng hoàng hôm nay cố gắng đến giờ phút này đã cực kỳ không dễ. Vừa ăn xong liền nằm lên giường mà ngủ mất.
Kiều Ảnh thấy hắn áo ngoài và giày còn chưa cởi, vậy mà đã nằm ngủ trên giường đầu gối vẫn như bị giam cầm bởi lều thi mà hơi co quắp lại trong lòng không khỏi đau xót, rốt cuộc vẫn là không nỡ cứ để hắn ngủ như thế.
Một giấc này Hà Tự Phi ngủ thẳng đến giờ Mẹo lúc tỉnh lại trong phòng tối om trên người đắp một lớp chăn mỏng ngoài ra áo ngoài và giày cũng đã được cởi ra. Hắn châm đèn, phát hiện trong phòng còn có hai bồn băng lúc này đã tan phân nửa.
Tuy không phải người bản địa cổ đại nhưng Hà Tự Phi cũng biết khối băng kia đến được không dễ cổ nhân chế băng đơn giản có hai cách: một là dùng tiêu thạch hòa vào nước để hút nhiệt, khiến nước đông thành băng; hai là xây hầm băng trữ băng vào mùa đông để dùng sang năm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play