Hắn khi ấy nghẹn họng trố mắt, sắc mặt run rẩy thế mà vẫn cứ vì em trai út đang cao hứng, liên tiếp tra hỏi: “Viện thí có thể nấu cơm sao? Nấu thế nào? Các ngươi nha dịch chuẩn bị nồi, chén, gáo, bồn cho bọn họ à? Còn nước nấu cơm thì sao, ai đi múc?”
Kiều Bác Thần là quan chủ khảo đối với mấy chi tiết này đích thực có thể gọi là tường tận rõ ràng. Thế nhưng em trai út lại liên miên hỏi như pháo liên châu hơn nữa trong bụng hắn còn nghẹn ứ, đầu óc rối mù, mơ hồ hỗn loạn, vấn đề vốn nửa nén hương là trả lời xong, cứ thế mà kéo thành hai nén hương thời gian.
Mãi đến khi em trai út nghe xong thấy hài lòng.
Lúc đó Kiều Bác Thần mới khổ sở mà đi ra từ nhà xí, trong lòng thầm nghĩ: em trai út nhà mình mười ngón tay chưa từng dính nước lã, tò mò về viện thí thì thôi, sao lại có hứng thú với chuyện nấu cơm như thế? Cậu muốn ăn gì, đầu bếp nữ nấu cho là được, không thì thuê đầu bếp về nhà cũng chẳng khó gì!
Trước kia nghĩ trăm lần cũng không ra, đến giờ phút này mới chợt hiểu.
Kiều Bác Thần đột nhiên nhớ lại vào hạ tuần tháng Tư, lúc đó cha mẹ phi cáp truyền tin nói rằng em trai út có thể kết giao thân thiết với một thư sinh xuất thân nghèo khổ bất quá thư sinh kia sau khi thi phủ xong sẽ về quê. Chỉ cần hắn trông chừng em trai út đừng để em ấy chạy theo thư sinh kia về nhà là được.
Kiều Bác Thần lẩm bẩm: “Tháng Tư là phủ thí, tháng Tám là ân khoa… Vậy, thiếu niên kia chẳng phải chính là người mà cha mẹ từng nhắc đến trong thư?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play