Hà Tự Phi chưa bao giờ đánh giá người khác dựa vào giới tính, vì vậy y cũng không có thói quen nhìn ai liền tìm kiếm xem trên người họ có nốt ruồi đỏ hay không.  

Nhưng lần này, người đến nhắn tin là một ca nhi, vẻ ngoài giống nam nhân nhưng lại mặc váy. Khi Hà Tự Phi vừa tiến gần, hương thơm nồng nặc từ người đó lập tức ập vào mặt hắn.  

Hơn nữa, người này vừa thấy Hà Tự Phi liền muốn đưa tay nhéo má y. Hà Tự Phi lùi lại một bước, vô tình nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên cánh tay hắn.  

Người kia không chạm được vào mặt Hà Tự Phi nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ cười nói:  

“Ôi chao, ở đây mà lại giấu một tiểu ca nhi tuấn tú thế này à? Chẳng trách lại kim ốc tàng kiều.Nhưng đáng tiếc, các thiếu gia của các ngươi đều không phải người chung tình đâu, đừng có một lòng đặt hết hy vọng lên bọn họ.”  

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.  

*Kim ốc tàng kiều: Ý chỉ giấu người đẹp trong nhà, thường để ám chỉ chuyện tình cảm.

Trần Trúc vốn có tính cách mềm mỏng, lúc đầu chỉ đứng sau lưng Hà Tự Phi, nhưng khi nghe những lời kia, mặt cậu lập tức đỏ bừng:  

“Ngươi còn nhỏ như vậy mà hắn lại dám nói những lời này trước mặt ngươi!”  

Hà Tự Phi lại không cảm thấy có gì to tát. Dù sao y cũng vốn là người lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, thậm chí quan niệm về giới tính của hắn còn rất mờ nhạt. Hắn chỉ quan tâm đến thực lực, nên lời nói kia vừa vào tai trái đã ra tai phải, chẳng hề đọng lại trong đầu.  

“Không sao đâu. Nếu các thiếu gia không về, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Hà Tự Phi nói.  

Để đáp lại việc Trần Trúc đã cùng y đi dạo một vòng quanh huyện thành vào buổi sáng, bữa trưa nay Hà Tự Phi mời. Tuy rằng hắn không giàu có gì, nhưng cũng không tiếc chút tiền lẻ.  

Buổi chiều sau khi trở về, Hà Tự Phi tiếp tục điêu khắc. Hắn tiện tay cầm một khúc gỗ, nhận thấy một đầu tròn một đầu hẹp, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng. Phần tròn có thể làm bệ đỡ, phần hẹp sẽ là phần đầu. Khi những mảnh gỗ vụn rơi xuống dưới tay y, một hình dáng nhỏ nhắn dần hiện ra.  

Mãi đến khi trời gần hoàng hôn, y mới hoàn thành tác phẩm.  

Thì ra, hắn đã khắc khối gỗ thành một con sóc nhỏ đang ngồi xổm, hai móng vuốt bé xíu ôm lấy một quả thông lớn. Một phần quả thông được chạm rỗng, thể hiện rõ từng lớp vỏ ngoài và phần nhân bên trong, trông vô cùng sống động.  

Do chưa thực sự thuần thục kỹ thuật chạm rỗng, hắn chỉ khắc một phần nhỏ để thử nghiệm. May mắn là không có sai sót gì. Hà Tự Phi đặt con sóc nhỏ lên mép giường, hy vọng sau này có thể bán đi kiếm chút tiền.  

Dù kiếp trước đã luyện điêu khắc nhiều năm, nhưng kiếp này y không thường xuyên sử dụng giũa. Với điều kiện như vậy, việc có thể hoàn thành một món đồ gỗ nhỏ trong ngày đầu tiên đã được xem là thành công lớn.  

Chưa được bao lâu sau khi khắc xong, Trần Trúc đã đến gọi hắn đi ăn cơm.  

Trong tiểu viện này không có bếp, thậm chí ngay cả nơi để đun nước ấm cũng không có, thực sự rất bất tiện. Thời đại này cũng không giống với đời sau, không có nước tinh khiết đóng chai, tất cả nước uống đều phải múc từ giếng lên. Tuy rằng nước giếng trong lành, nhưng so với nước thời hiện đại vẫn đục hơn nhiều, phải đun sôi mới uống được.  

Nghĩ đến nước uống, Hà Tự Phi mới nhận ra mình đã khát khô cổ họng. Vừa rồi vì mãi tập trung điêu khắc mà y quên mất chuyện uống nước.  

Trần Trúc cũng nhận thấy rằng không có bếp lò đúng là một bất tiện lớn. Dù vùng này là phương nam, mùa đông không quá lạnh, nhưng vẫn không thể chống chọi mà không có lò sưởi. Đến tháng Chạp, dù thế nào cũng phải có một ấm nước nóng để đặt trong chăn cho ấm.  

Mà muốn có nước nóng hay than củi, thì nhất định phải có bếp lò.  

Trần Trúc nói: “Các thiếu gia đều là người đọc sách, chắc chắn không để ý mấy chuyện vặt trong nhà, nhưng chúng ta thực sự cần một chỗ để nhóm lửa. Tiểu viện này tuy tinh xảo nhưng lại khá nhỏ, không thích hợp để xây một gian bếp. Ta thấy chúng ta nên chuẩn bị một cái bếp lò.”  

Hà Tự Phi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Trần Trúc.  

Dường như cảm nhận được sự tán thành của Hà Tự Phi, Trần Trúc càng nói hăng hái hơn:  

“Nếu dùng bếp lò, ngày trời đẹp thì để ngoài sân nhóm lửa, còn khi trời mưa thì dời vào nhà chính. Các thiếu gia thường hay ngồi trong nhà chính ngâm thơ làm văn, nếu có bếp lò ở đó, vừa tiện lợi lại vừa ấm áp.”

Hà Tự Phi vừa định nhắc nhở Trần Trúc rằng nếu nhóm lửa trong phòng thì phải cẩn thận ngộ độc khí than, nhưng Trần Trúc đã nói tiếp:

“Cửa chính của nhà luôn để mở, hơn nữa chúng ta cũng ở bên cạnh hầu hạ, đốt bếp lò sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Hà Tự Phi gật đầu. Người xưa thực ra cũng rất có ý thức về những điều này trong cuộc sống.

Bữa tối hôm đó, hai người ăn bánh bao, chủ yếu để ăn xong sớm rồi đi xem thử có cửa hàng nào bán bếp lò không. Sau khi dò hỏi giá cả, họ sẽ về báo lại với các thiếu gia để nhanh chóng quyết định mua.

Trong lần ra ngoài này, phần lớn thời gian Trần Trúc là người nói chuyện, còn Hà Tự Phi chỉ đứng phía sau lắng nghe. Kiếp trước hắn từng lăn lộn trong xã hội, nhưng ở kiếp này lại rất ít khi ra khỏi nhà, nên gần như không có khái niệm gì về giá cả hàng hóa. Nhờ nghe Trần Trúc hỏi han và mặc cả suốt dọc đường, y dần hình dung được mức giá ở thời đại này.

Hà Tự Phi lặng lẽ ghi nhớ những con số này trong đầu, dự định sau này sẽ ghi chép lại thành một quyển sổ nhỏ.

Đây là thói quen của hắn. Mỗi nơi đều có một mức giá khác nhau, nếu ghi lại cẩn thận thì có thể so sánh và tính toán. Ở thời đại mà thông tin còn hạn chế, việc mua hàng giá rẻ ở một nơi rồi mang đến nơi khác bán với giá cao hơn là một trong những cách kiếm tiền đơn giản và hiệu quả nhất.

Dù vậy, Hà Tự Phi không phải kiểu người chỉ chăm chăm đầu cơ trục lợi. Hắn đơn giản chỉ thích thu thập, sắp xếp và phân loại những thông tin mình tiếp cận được. Như vậy, nếu sau này có lúc cần đến, y đã có sự chuẩn bị sẵn.

Phải nói rằng, chỉ có những người từng lớn lên trong cảnh thiếu thốn mới rèn được thói quen cẩn trọng như vậy.

Sự tỉ mỉ và tầm nhìn tổng quát này đã ăn sâu vào bản tính của Hà Tự Phi. Dù ở thời bình đã nghỉ ngơi mấy năm, nhưng chỉ cần bước ra xã hội, nó liền nhanh chóng trỗi dậy.

Buổi tối hôm đó, quả nhiên Cao Thành An và Trần Vân Thượng không về ngủ. Tuy ban chiều đã có người đến báo tin, nhưng Trần Trúc vẫn lo lắng Hà Tự Phi còn nhỏ, không hiểu được ẩn ý trong lời nói của người kia, nên sợ hắn sẽ hỏi han về chuyện tại sao hai vị thiếu gia chưa trở lại. Vì vậy, trong lòng cậu cứ bồn chồn mãi, không biết nếu bị hỏi thì phải giải thích thế nào.

May mắn thay, Hà Tự Phi chỉ quan tâm đến giá cả hàng hóa hiện tại, cùng Trần Trúc trò chuyện cũng chỉ xoay quanh những món đồ nhỏ. Mãi đến khi về phòng, hắn vẫn không hề nhắc đến vị biểu ca Cao Thành An kia. Không biết y đã quên thật hay chỉ không để ý, nhưng dù thế nào thì điều này cũng khiến Trần Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao, Hà Tự Phi vẫn còn nhỏ, mà mấy chuyện này trong mắt Trần Trúc thực sự có chút ngượng ngùng.

Hà Tự Phi cũng không hề biết Trần Trúc suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ cảm thấy biểu ca Cao Thành An và thiếu gia Trần Vân Thượng vừa đến huyện thành ngày đầu tiên mà đã lao ngay đến thanh lâu, không về ngủ qua đêm, thực sự có phần quá phong lưu.

Ngày mai họ còn phải đến tư thục bái sư, vậy mà đêm nay lại ở thanh lâu chè chén. Thật chẳng giống dáng vẻ của những người đến đây để nghiêm túc học hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play