Chu Lan Phủ tuy ít lời nhưng lại là một người có tính tình hiền hòa hiếm thấy trong đám thư sinh huyện thành. Người khác hỏi hắn điều gì hắn đều tận tâm đáp lại. Vừa trông thấy Chu Lan Phủ, thư sinh kia liền chắp tay:
“Lan Phủ huynh.”
“Hàm Như huynh.” Chu Lan Phủ đáp lễ.
Hàm Như huynh lại tiếp tục nói: “Năm ấy là học sinh Hành Sơn phủ chúng ta đoạt giải nhất nhưng nghe dân La Chức phủ nói, đó là vì công tử con chính thê của La gia đang ở ngoài du ngoạn chưa kịp dự kỳ viện thí ấy. Nếu không, giải nhất hẳn là thuộc về vị công tử đó.”
Chu Lan Phủ hơi không để tâm việc ngoài nên đối với chuyện này cũng không rõ ràng gì.
Thẩm Cần Ích nghe vậy cũng thấy khó hiểu:
“Hàm Như huynh, lời này ngươi nghe từ đâu? Ta tháng hai năm nay đi thi viện thí, sao chưa từng nghe gì đến chuyện ấy chờ đã, ta nhớ ra rồi hình như lúc uống trà ở quán trà có nghe ai đó nói vị công tử La gia kia muốn trở về sau khi du ngoạn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT