Hà Tự Phi gật đầu: “Thì ra là vậy, cảm ơn nhé.”
Trần Trúc theo Hà Tự Phi bước ra ngoài, trong mắt tràn đầy thán phục. Cậu nhanh chóng đi lên bên cạnh Hà Tự Phi, nói: “Sao gan ngươi lớn vậy chứ? Cửa tiệm đó nhìn qua đã biết là rất đắt đỏ, thế mà ngươi dám bước vào, còn trò chuyện với tiểu nhị nhiều như vậy.”
Quan trọng hơn là, tiểu nhị chẳng hề tỏ ra khó chịu, ngược lại có vẻ rất thích nói chuyện với Hà Tự Phi.
Phải biết rằng, Trần Trúc vốn không có tiền trong túi, đối với những cửa hàng như vậy, cậu chỉ dám đứng xa nhìn mà không dám bước vào, thậm chí còn thấy sợ.
Không đợi Hà Tự Phi trả lời, Trần Trúc lại lẩm bẩm: “Tiệm này đắt thật đấy, một bức khắc gỗ nhỏ bằng đầu ngón tay cũng bán đến hai lượng bạc, trong khi tiền thuê sân nhà của chúng ta cả năm chỉ có mười tám lượng bạc thôi.”
Hà Tự Phi nghe cậu nói ban đầu còn thấy bình thường, nhưng đoạn sau… “Mười tám lượng bạc thôi”? Nhà y ba người một năm tích góp mãi mới được năm lượng bạc.
Trần Trúc dường như sinh ra đã thích nói nhiều, dù Hà Tự Phi im lặng, cậu vẫn có thể thao thao bất tuyệt mà không khiến người ta thấy phiền.
“Còn cái tượng {Mã Thượng Phong Hầu} kia nữa, khắc gỗ đó những mười lượng bạc, hai cái còn đắt hơn cả tiền thuê nhà một năm của chúng ta. Người mua nổi mấy món này chắc chắn rất giàu có… À đúng rồi, Tự Phi, ngươi định đi đâu thế? Sao ta thấy con đường này lạ quá.”
“À, chỗ này trước đây ta chưa từng đi.” Hà Tự Phi đáp, nhưng bước chân không hề dừng lại, thậm chí còn đi nhanh hơn chút.
Phía trước, một phu xe đang vội vàng đánh xe lừa. Nghe thấy tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân, hắn quay lại nhìn thoáng qua, thấy chỉ là hai đứa trẻ nên cũng không bận tâm, rẽ trái rồi đi vào con phố chuyên bán gỗ.
Phố vật liệu gỗ cách phố chính một đoạn khá xa, vị trí cũng hẻo lánh. Những ngôi nhà ở đây phần lớn có ba gian thông nhau, bên trong chất đầy đủ loại gỗ khác nhau. Đến gần, có thể nghe thấy tiếng thợ thủ công cùng nhau kéo cưa, âm thanh cưa gỗ vang lên không ngớt.
Trần Trúc vốn sợ những nơi vắng vẻ, giờ lại nghe thêm tiếng cưa gỗ, trong lòng càng thêm bất an.
Cậu níu tay áo Hà Tự Phi: “Hay là chúng ta quay về đi? Sao chỗ này đáng sợ thế.”
Hà Tự Phi cũng nhận ra hành động của mình có phần liều lĩnh. Hắn vốn định mua ít gỗ về nhà để luyện tập. Khi nãy, tiểu nhị đã nói rõ, mười ngày nữa trong tiệm sẽ hết sạch khắc gỗ chạm rỗng, mà thợ điêu khắc làm ra một cái cũng cần thời gian. Khách từ xa tới không thể tay không mà về, thế nên Hà Tự Phi nghĩ, nếu mình có thể tự điêu khắc mấy món chạm rỗng này, mỗi cái bán mười lượng bạc, hắn có thể kiếm được chút tiền trang trải.
Vậy nên, khi thấy xe lừa chở gỗ khi nãy, hắn đã lẳng lặng đi theo.
Nhưng Trần Trúc không sai khi lo lắng. Chỗ này quá vắng vẻ, xung quanh toàn là kho gỗ lớn, rất ít người qua lại. Tiếng cưa gỗ vang lên khiến người ta có chút rờn rợn.
Huống hồ, Hà Tự Phi và Trần Trúc đều là những đứa trẻ yếu ớt, nếu gặp phải kẻ xấu, e rằng có muốn chạy cũng không kịp.
Nhưng nếu cứ thế quay về, Hà Tự Phi lại không cam lòng. Ngày mai Cao Thành An sẽ cùng bạn bè tụ họp, sau đó bái sư rồi vào tư thục học. Hắn – một thư đồng – sẽ không có nhiều thời gian rảnh để lang thang trên phố nữa.
Nếu hôm nay không mua được gỗ, e rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội.
Hà Tự Phi nghĩ một lát rồi quyết định đi thêm vài bước, sau đó rẽ trái.
Còn chưa kịp nhìn rõ cửa tiệm trước mặt, Trần Trúc đã như bị giẫm phải đuôi, hét toáng lên: “A a a a a! Ma quỷ!!!”
Hà Tự Phi bị dọa đến giật nảy mình, tập trung nhìn lại mới phát hiện đó là một cửa hàng quan tài.
Trần Trúc hoảng sợ vô cùng, nhưng vẫn nhớ lo lắng cho Hà Tự Phi – người nhỏ tuổi hơn mình. Cậu muốn kéo Hà Tự Phi chạy đi, nhưng vì chân mềm nhũn không nhấc nổi, chỉ có thể giữ chặt tay áo Hà Tự Phi mà run rẩy tại chỗ.
Hà Tự Phi: “……”
Hắn không ngờ lại đi vào một tiệm quan tài.
Phu xe lừa khi nãy cũng không ngờ hai đứa trẻ này lại bám theo mình. Thấy bộ dạng hoảng loạn của Trần Trúc, hắn bực bội hỏi: “Các ngươi theo ta làm gì?”
Nhìn dáng vẻ người này cùng đám thợ mộc trong tiệm, họ không giống người xấu. Hà Tự Phi bình tĩnh lại, đáp: “Chúng ta muốn mua gỗ.”
Lúc này, hắn mới chú ý đến hàng hóa mà phu xe đang dỡ xuống – toàn bộ đều là gỗ tử mộc.
Tử mộc, loại gỗ được xem là “gỗ quê cha đất tổ”, cứng chắc, không bị mối mọt, rất thích hợp để đóng quan tài.
Loại gỗ này cũng có thể dùng để làm đồ gia dụng, nhưng nếu để điêu khắc thì có hơi khó khăn.
Hà Tự Phi muốn mua chính là gỗ Đồng Mộc. Loại gỗ này khá nhẹ, kết cấu cũng khá mềm, không dễ biến dạng, rất phù hợp để chạm khắc. Khi ở tiệm điêu khắc lúc trước, hắn thấy hai món khắc gỗ kia cũng đều làm từ Đồng Mộc.
Hơn nữa, Đồng Mộc cũng dễ bảo quản. Hà Tự Phi nhớ rõ hôm qua nhìn thấy cây sáo của Trần Vân Thượng, cũng được làm từ loại gỗ này.
“Mua gỗ à?”
Người đàn ông đang khiêng gỗ dừng tay, bước đến trước mặt Hà Tự Phi rồi nói: “Trẻ con mà cũng đi mua gỗ? Kêu người lớn trong nhà đến đi.”
Hà Tự Phi liền nói thẳng: “Ta muốn mua Đồng Mộc, không cần nhiều lắm, không cần phải gọi người lớn.”
Thực ra, hắn cũng không chắc thời đại này có gọi loại gỗ đó là Đồng Mộc hay không. Nhưng vừa rồi, hắn đã nhìn thấy tấm bảng treo trên cửa tiệm quan tài này – chuyên bán quan tài cao cấp làm từ gỗ tử mộc.
Không thể không nói, cách quảng bá này rất có sức thuyết phục, đến mức Hà Tự Phi, dù đã quen với đủ kiểu tiếp thị đời sau, cũng thấy được sự khéo léo trong đó.
Xem ra, bất kể triều đại nào, muốn làm ăn buôn bán tốt thì phải biết cách trưng ra ưu thế cạnh tranh lớn nhất của mình.
Nhưng điều quan trọng không nằm ở đó. Quan trọng là loại gỗ {tử mộc}này hoàn toàn khớp với hiểu biết của hắn về các loại gỗ. Không chỉ chủng loại tương ứng, mà ngay cả chữ viết cũng hoàn toàn trùng khớp.
Chính vì vậy, Hà Tự Phi mới dám mở miệng gọi tên {Đồng Mộc}.
Người đàn ông kia xoay người đi, rõ ràng không muốn phí lời với trẻ con. Cảm thấy bọn chúng chỉ đang quấy rầy công việc của mình, hắn liền nói qua loa: “Ồ, Đồng Mộc à? Ở đây toàn là Đồng Mộc. Để lại mười văn tiền, tùy tiện nhặt hai khúc gỗ vụn trên mặt đất rồi đi đi.”
“Đây là gỗ tử mộc mà, thúc thúc.” Giọng Hà Tự Phi có chút bất lực.
Người đàn ông khựng lại: “...Ngươi biết phân biệt gỗ à?”
Hà Tự Phi vốn định chỉ lên tấm bảng hiệu – ý là trên đó có ghi rõ ràng. Nhưng chợt nhớ ra bản thân không biết chữ, liền vội vàng đổi giọng, gật đầu: “Người trong nhà đã dạy ta một chút.”