“Ngươi… Cảm ơn ngươi, ta…” Sắc mặt Trần Trúc vẫn tái nhợt, vẻ mặt chưa hết kinh hãi.
Hà Tự Phi ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù. Tuy thân thể này khá khỏe mạnh, nhưng vẫn có nhiều bệnh vặt. Giờ tuổi còn nhỏ, trước hết cứ ngủ cho đủ đã.
Hà Tự Phi tỉnh lại khi xe ngựa dừng bánh. Hắn vén rèm, thấy hai xa phu đang nhặt củi lửa gần đó. Chưa kịp động đậy, Trần Trúc đã vội vàng xuống xe, chạy đến đón thiếu gia nhà mình.
Nhìn hành động của hắn, Hà Tự Phi ý thức được bản thân cũng nên làm gì đó.
Hắn chống tay lên đệm, xoay người nhảy xuống xe, rồi bước nhanh để cùng đón tiếp.
Cao Thành An vừa xuống xe liền thấy mặt hắn hơi đỏ, bèn hỏi:
“Tự Phi, nghe tổ mẫu nói ngươi chưa từng ngồi xe ngựa bao giờ, có phải thấy khó chịu không?”
“Cũng ổn, chỉ là ngủ quên trên xe thôi. Đa tạ biểu ca quan tâm.”
Cao Thành An còn chưa kịp nói thêm, thiếu niên bên cạnh hắn đã lên tiếng:
“Ngươi thực sự ngủ được à? Đường đi sóc nảy mấy lần, ta chỉ chợp mắt chút đã thấy không yên, đừng nói là ngủ ngon.”
Cao Thành An cười, tiếp lời:
“Vân Thượng huynh thấy cảnh vật bên ngoài mới lạ, ngay cả chơi cờ với ta cũng không chịu, suốt dọc đường chỉ vén rèm nhìn ra ngoài, sao mà ngủ được?”
Vừa nói, y vừa bảo Hà Tự Phi:
“Trong bọc đồ của ta có con gà quay, ngươi lấy ra đi, lát nữa nướng lại ăn cho nóng.”
Hà Tự Phi vâng dạ, còn Trần Vân Thượng thì bảo Trần Trúc nhóm lửa, chuẩn bị bữa ăn.
Có vẻ như Cao Thành An đã nghe lời căn dặn của Hà Đại Nha cô nãi nãi nên rất quan tâm đến Hà Tự Phi. Lúc ăn cơm, y trò chuyện với hắn về thói quen sinh hoạt mấy ngày tới.
“Nghe tổ mẫu nói, người trong thôn thường chỉ ăn hai bữa sáng và tối, buổi trưa không có gì nhiều. Nhưng người học sách thì khác, vì đọc sách tốn nhiều tâm trí, nếu không ăn đủ sẽ khó tập trung. Vậy nên chúng ta có thêm bữa trưa. Hơn nữa, Tự Phi ngươi mới mười hai tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều thì mới cao được.”
Hà Tự Phi thoáng sững sờ, thật không ngờ ở thời đại này lại có ba bữa ăn một ngày.
Trước kia, vào thời mạt thế, có thể duy trì hai bữa một ngày đã là may mắn lắm rồi. Mẫu thân hắn từng kể rằng trước khi tận thế diễn ra, mọi người đều ăn ba bữa, nhưng với hắn khi ấy, điều đó chẳng khác nào chuyện thần thoại. Khi vật tư khan hiếm đến mức mỗi ngày có hàng vạn người chết đói, chỉ cần không bị đói đến lả người đã là may mắn lắm rồi.
Có lẽ vẻ mặt hắn quá đỗi kinh ngạc nên Cao Thành An bật cười, xoa xoa búi tóc hắn rồi đưa cho hắn một cái đùi gà.
Ăn xong cơm trưa, mọi người dọn dẹp xoong nồi, dùng nước canh dập tắt lửa, sau đó mới tiếp tục lên đường.
Lại ngồi trên xe ngựa lần nữa, Hà Tự Phi nhắm mắt nhưng không ngủ, mà đang suy nghĩ cách nào để có thể an cư lạc nghiệp ở thời đại này.
Trước đó, hắn đồng ý đến huyện thành chủ yếu vì sự mong đợi của ông bà, cộng thêm một chút tò mò muốn mở mang tầm mắt. Hắn cũng muốn cố gắng, nhưng không quá khao khát. Dù có không thành công, hắn vẫn có thể trở về làm ruộng, thêm nữa là viết thư thuê cho người trong thôn, như vậy cũng chẳng đến mức chết đói.
Bản thân hắn tự thấy mình không có yêu cầu quá cao về vật chất.
Nhưng giờ đây, ba bữa cơm một ngày, bữa nào cũng ăn no, thỉnh thoảng còn có thịt, khiến trong lòng hắn trỗi dậy một sự khát khao.
Hắn nhớ đến lời Cao Thành An vừa nói:
“Sĩ, nông, công, thương. Đương kim bệ hạ rất xem thường thương nhân, cấm họ mặc lụa là gấm vóc, không được ăn thịt thường xuyên, thậm chí định kỳ lại bị cấm ăn ba bữa một ngày. Ta chưa nắm rõ luật pháp cụ thể, nhưng nói chung có rất nhiều hạn chế. Cổ nhân có câu ‘Muôn việc đều hèn, chỉ có đọc sách là cao.’ Chỉ có học hành đỗ đạt mới có thể đạt được danh vọng và địa vị.”
Giọng điệu của Cao Thành An đầy tự hào. Dù sao thì y cũng đỗ đồng sinh khi còn nhỏ, chỉ cần thi đậu viện thí nữa là có thể trở thành tú tài lão gia. Đến lúc đó, ngay cả quan huyện cũng không thể bắt y quỳ lạy.
Hà Tự Phi cảm thấy lời này có phần thành kiến với ba tầng lớp nông, công, thương, nhưng cũng phản ánh một sự thật trong xã hội: địa vị của người đọc sách thực sự rất cao, thậm chí còn cao hơn hắn tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, hắn tự nhắc nhở bản thân:
Đây không phải thời mạt thế, nơi mà con người bình đẳng và sức mạnh mới là thứ quyết định tất cả. Đây là thời kỳ thái bình, một nền văn minh nông nghiệp, nơi hoàng đế nắm quyền sinh sát. Cần phải kính trọng hoàng đế, tôn trọng quan lại.
Đây mới là quy tắc sinh tồn của thời đại này.
Nếu đã như vậy…
Hà Tự Phi nghĩ, liệu hắn có thể học hành, nhồi nhét chút chữ nghĩa vào đầu, thử sức với khoa cử không? Đến lúc đó, nhà hắn cũng có thể ăn ba bữa một ngày, mà chẳng ai có thể can thiệp.
Ý niệm này vừa lóe lên, Hà Tự Phi hơi mở mắt, lập tức nhìn thấy xấp giấy Tuyên Thành mà gia gia mua cho Cao Thành An.
Một xấp giấy Tuyên Thành trị giá hai lượng bạc.
Nhà hắn một năm tích cóp mới được khoảng năm lượng bạc, mà đó là nhờ triều đình đặc biệt miễn thuế má và lao dịch cho họ trong giai đoạn này. Đến bảy năm sau, khi gia đình hắn phải đi lao dịch và nộp thuế ruộng trở lại, e rằng ngay cả tích cóp hai lượng bạc một năm cũng khó.
… Sao lại là hai lượng bạc chứ, chỉ bấy nhiêu cũng đủ mua một xấp giấy Tuyên Thành.
Kiếp trước, Hà Tự Phi từng luyện chữ, hắn biết việc tập viết tốn giấy đến mức nào. Nếu chăm chỉ học hành, một xấp giấy—một nghìn tờ—cùng lắm cũng chỉ đủ dùng trong hai tháng.
Mà đó còn chưa tính đến chi phí bút, mực, nghiên…
Hà Tự Phi cảm thấy có chút nghẹt thở.
Giờ phút này, hắn mới thực sự nhận thức sâu sắc một vấn đề: ngay cả khi hắn muốn học, cũng không có điều kiện để học. Chẳng trách Cao Thành An lại tự hào như vậy—quả thực y có quyền để tự hào. Xuất thân giàu có, trí tuệ hơn người, lại gặp được cơ hội tốt.
Nhưng Hà Tự Phi không ghen tị, thậm chí chẳng có cả sự ngưỡng mộ. Hắn cảm thấy gia đình hiện tại của mình đã rất tốt rồi—ông bà thương yêu hắn hết mực, dù nhà nghèo khó, bữa ăn chỉ có rau dại trộn với lương thực, nhưng ít ra hắn vẫn không bị đói. Chưa kể, kiếp này hắn còn có một cơ thể khỏe mạnh nữa.
Hà Tự Phi đưa tay nắm lấy thành xe, tay kia chạm vào chiếc giũa trong tay nải. Đợi đến huyện thành, trước hết hắn phải kiếm chút tiền đã.
Ngày thứ ba, đoàn người của Hà Tự Phi cuối cùng cũng đến huyện thành.
Khác với thôn xóm hay thị trấn, huyện thành có tường thành bao quanh, được chia thành nội thành và ngoại thành. Nội thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, mỗi ngày đánh trống chiều và rung chuông sớm. Dù quy mô không thể so sánh với những thành phố ngầm mà Hà Tự Phi từng thấy ở kiếp trước, nhưng so với tất cả những gì hắn đã chứng kiến trong bốn, năm năm qua, huyện thành này đã cực kỳ phồn hoa.