Tống Cảnh Trần thắc mắc:
“Cố gắng gấp trăm gấp nghìn lần người khác, chẳng phải rất mệt sao? Ca ca tại sao lại tự chuốc khổ vào thân? Giống như chúng ta đi thăm người khác, ngồi xe ngựa lớn thì thoải mái, mát mẻ, chốc lát là đến nơi. Nếu đi bộ chẳng phải vừa mệt vừa tốn thời gian sao?”
Tống Cảnh Duệ: “……”
Nghe hai đứa cháu nhỏ trò chuyện, tổ mẫu bỗng cảm thấy trước kia mình đã hiểu sai về đứa cháu út này. Trẻ con tuy nói năng ngây thơ nhưng từng lời lại chạm đến cốt lõi vấn đề. Chẳng lẽ tổ tiên Tống gia thực sự hiển linh, mà cùng lúc cho ra đời hai đứa trẻ tài trí hơn người?
Bà vui mừng, vòng tay ôm cả hai vào lòng, cười nói:
“Cảnh Duệ có chí khí, có cốt cách, biết tự cường không ngừng, như vậy rất tốt, tổ mẫu rất vui. Nhưng Duệ ca nhi đã từng nghĩ chưa? Ngay cả thần đồng như Cam La cũng phải bái sư học đạo với Lã Bất Vi. Những danh sĩ đại nho con biết, gần như ai cũng có thầy giỏi dẫn dắt.”
Tống Cảnh Duệ nghe xong lời tổ mẫu và em trai, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nói:
“Trong Tiêu Dao Du của Trang Tử có câu: ‘Nếu nước tích tụ không đủ sâu, nó sẽ không thể nâng đỡ con thuyền lớn. Đổ nước trong chén xuống nền nhà, thì cọng cỏ có thể làm thuyền, nhưng đặt chén vào thì mắc kẹt, vì nước cạn mà thuyền lại lớn. Nếu gió tích tụ không đủ mạnh, nó sẽ không thể nâng đỡ đôi cánh lớn. Chỉ khi tích tụ chín vạn dặm, gió mới đủ mạnh để nâng cánh đại bàng bay lên.’”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hơi đỏ lên:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play