Đứa trẻ bị Tống Tam Lang gọi là "ngốc nghếch", lúc này đang túm tụm với Duệ ca nhi thì thầm to nhỏ.

"Ca ca, quả xiên ngon không?"

"Cũng tạm."

"Gì mà cũng tạm, vậy huynh đừng ăn nữa."

"Ngon, ngon được chưa?"

"Cho đệ ăn một miếng nữa đi." Tống Cảnh Trần túm lấy cổ tay Tống Cảnh Huệ, vươn cổ cắn vào quả xiên trong tay huynh mình.

Tống Cảnh Huệ: "Đệ đúng là đồ tham ăn, chẳng phải lúc nãy đã ăn bên ngoài rồi sao, sao còn tranh của huynh?"

"Ăn rồi, nhưng giờ nhìn huynh ăn lại thèm chứ sao." Tống Cảnh Trần trả lời một cách hiển nhiên.

"Đệ đừng ăn nữa, vốn đã là tiểu béo rồi, ăn nữa là thành đại béo đó."

Tống Cảnh Trần chẳng để tâm: "Đệ không quan tâm, đệ cứ muốn ăn, nương nói trẻ con mũm mĩm mới đáng yêu."

Tống Cảnh Huệ: "Chỉ được ăn một miếng thôi."

Tống Cảnh Trần: "Vậy đệ ăn nửa miếng, còn lại để ca ca ăn."

"Đệ ăn hết luôn đi, nước miếng của đệ dính hết vào rồi, ai mà ăn đồ đệ ăn thừa chứ?"

...

Giang thị ở gian ngoài nghe hai đứa nhóc thì thầm, suýt bật cười, liền cất tiếng gọi: "Trần ca nhi, lại đây với nhị bá mẫu nào."

"Nhị bá mẫu gọi con ạ?" Tống Cảnh Trần hí hửng chạy ra từ gian trong.

"Mau lại đây, ngồi xuống, nhị bá mẫu làm cho con đôi giày cỏ, thử xem có vừa không?"

Giày cỏ mà Giang thị nói đến có phần mặt giày được làm từ sợi gai dầu, sau khi hấp chín làm mềm thì đan lại bằng tay, rồi định hình bằng khuôn giày. Đế giày là đế vải ngàn lớp may thủ công, nhìn tổng thể khá giống dép hiện đại.

Mẹ của Giang thị rất khéo tay trong việc may vá thêu thùa, Giang thị thừa hưởng tay nghề từ mẫu thân, lại thêm tính cách tỉ mỉ, nên nàng đã xen kẽ những sợi chỉ đỏ vào bím cỏ, thắt nút như ý ở gót giày, vừa đẹp mắt vừa tiện để trẻ con xách giày.

Ngoài ra, vì da trẻ nhỏ còn mềm, Giang thị còn khâu thêm lớp vải mềm ở phần tiếp xúc với da.

Trong mắt Giang thị, việc Trần ca nhi và Duệ ca nhi thân thiết với nhau là chuyện tốt.

Trong nhà, mỗi người đều có tính toán riêng, nhưng đến thời điểm quan trọng, chỉ có huyết thống mới là đáng tin nhất.

Giang thị cởi đôi giày vải trên chân Tống Cảnh Trần, giúp thằng bé mang đôi giày mới vào. Nếu như chân Duệ ca nhi toàn xương, thì tiểu tử này lại chẳng tìm thấy xương đâu.

Bàn chân nhỏ nhắn, mũm mĩm đáng yêu, móng chân hồng hồng như cánh hoa đào mùa xuân, nhìn mà chỉ muốn véo một cái.

Giang thị không khỏi cảm thán: Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc nuôi con, Tào thị quả thật giỏi.

Tống Cảnh Trần đi đôi giày mới, nhảy nhót vài cái, rồi cười toe toét: "Đi vừa lắm ạ, cảm ơn nhị bá mẫu, nương nói nhị bá mẫu khéo tay nhất đấy."

"Miệng lưỡi ngọt ngào ghê, đi chơi với nhị ca của con đi." Giang thị cười nói.

"Không chơi nữa đâu, nhị bá mẫu ơi, Trần ca nhi phải nhanh chóng về khoe giày mới với cha mẹ."

Thằng bé vừa nhảy vừa chạy về. Nhìn thấy đứa nhỏ thích món quà mình làm, còn vội về khoe, Giang thị vui vẻ mỉm cười, xoay người trở vào trong phòng.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bữa cơm tối, trên bàn cơm nhà họ Tống xuất hiện thêm một món mặn—gà quay.

Tổ mẫu bảo Tú Nương xé gà thành sợi nhỏ, chia làm bốn phần.

Trước mặt bao người, hai chị dâu bên đối diện dán chặt mắt vào, Tú Nương cũng không tiện gắp phần thịt đùi nhiều hơn cho con trai mình. Cộng thêm phần của tổ mẫu, tổng cộng có bốn dĩa, được chia đều.

Mấy nam nhân trong nhà chẳng ai để ý đến chuyện này, nhưng tổ mẫu thì vừa buồn cười vừa tức giận, khó cho tam tức phụ có thể chia thịt đều đến vậy.

Tức cười xong, bà cũng hạ quyết tâm đi một chuyến đến phủ Vĩnh Xương Bá. Vận xui đã đeo bám nhà họ Tống bao năm, giờ cũng đến lúc đổi vận rồi.

---

Buổi tối, Tống Tam Lang vớt dưa hấu từ giếng lên, cắt thành mười một miếng, bảo Tú Nương mang đến từng phòng để nếm thử.

Trừ tổ mẫu được hai miếng, các phòng còn lại chia theo đầu người.

Tú Nương không vui vì chồng mình thật thà quá mức. Rõ ràng là dưa do nhà mình bỏ tiền ra mua, đáng lẽ nên cắt phần lớn hơn cho nhà mình, vậy mà hắn lại cắt đều như vậy, đến mức nàng muốn chọn ba miếng to hơn cũng không chọn nổi.

Tống Tam Lang thấy vợ chu môi bĩu môi, không nhịn được cười, cầm một miếng dưa đưa đến bên miệng nàng: "Tú Nương, nếm thử xem có ngọt không?"

Tào Tú Nương thấy lòng ngọt ngào, mặt ửng đỏ, nhận lấy dưa nhưng lại đưa cho con trai: "Trần ca nhi ăn trước đi."

Tống Cảnh Trần chờ đợi đã lâu, hai tay bám vào mép bàn, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm. Thấy miếng dưa đưa đến trước mặt, thằng bé há miệng cắn một miếng thật to—

Nhưng lại cắn vào khoảng không.

Miếng dưa bị phụ thân lấy lại.

Tống Cảnh Trần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe phụ thân nói: "Cha đã dạy con thế nào, Trần ca nhi quên rồi sao?"

Tống Cảnh Trần chớp mắt mấy cái.

Tống Tam Lang nhắc nhở: "Hiếu làm đầu—"

"Hiếu làm đầu, cần thực hành sớm." Tống Cảnh Trần ngân nga tiếp lời bằng giọng trẻ con non nớt, mắt to tròn sáng long lanh, tiếp tục nói: "Cha bảo Trần ca nhi đã lớn rồi, phải biết cảm nhận sự vất vả của cha nương khi nuôi con, làm những việc trong khả năng để giúp nương bớt lo. Có đồ ngon không được chỉ nghĩ đến bản thân, mà phải nghĩ đến cha nương trước, để cha nương ăn trước."

Lời con trai nói khiến Tú Nương suýt rơi nước mắt, nàng vội nói: "Ngoan lắm, nương không ăn đâu, để Trần ca nhi ăn, Trần ca nhi thích dưa hấu lắm mà, phần của nương cũng cho con luôn."

Tống Tam Lang đưa miếng dưa cho con trai, xem nó sẽ làm thế nào.

Tống Cảnh Trần nhận lấy, kiễng chân, giơ cánh tay bé xíu lên thật cao: "Nương thương Trần ca nhi, Trần ca nhi cũng thương nương, nương không ăn, Trần ca nhi cũng không ăn."

Lần này Tào Tú Nương thực sự rơi nước mắt, nhận lấy dưa đặt lên bàn: "Nương đi đưa phần của tổ mẫu trước, rồi sẽ quay lại ăn. Trần ca nhi cùng cha ăn trước đi."

Tống Cảnh Trần nuốt nước bọt, nói: "Trần ca nhi và cha đợi nương về, cả nhà mình cùng ăn."

Tào Tú Nương quay đầu lau nước mắt, rồi nói: "Nhóc con, nương không uổng công thương con, chờ nương nhé, nương quay lại ngay!"

Tay cầm khay, Tú Nương đi vào phòng tổ mẫu, vừa cười vừa nói:

"Mẫu thân à, hôm nay đi chợ, vừa hay gặp quán kia mới nhập dưa hấu tươi, Tam Lang nói người chưa được ăn thử, nên cắn răng mua một quả để người nếm thử, chúng con cũng được hưởng phúc theo người."

Tổ mẫu không vạch trần lời nói dối của con dâu, chỉ cười hiền từ:

"Tam Lang có lòng rồi, để đó đi, lão bà ta cũng nếm thử món quý hiếm này xem sao."

Rời khỏi phòng tổ mẫu, Tú Nương lại đến gõ cửa phòng trưởng phòng và nhị phòng.

Tình cảm chị em dâu 'bằng mặt nhưng không bằng lòng'

Bề ngoài tỏ ra thân thiện, nhưng trong lòng lại khó chịu với nhau. Cả hai vừa đố kỵ, vừa ganh đua, không muốn đối phương sống tốt hơn mình, nhưng cũng chưa đến mức mong đối phương gặp chuyện xấu. Đóng cửa lại thì đấu đá nhau, ra ngoài thì hợp sức chống người ngoài.

Vương thị tươi cười nhận lấy dưa hấu, nhưng khi đóng cửa lại liền quay sang chồng mà nói:

"Đến dưa hấu cũng mua về ăn, xem ra lần này Tam đệ làm đồ gỗ cho nhà họ Lý kiếm được không ít bạc."

Tống Đại Lang đang nằm trên ghế trúc đong đưa quạt giấy, nghe vậy liền cau mày nhìn vợ:

"Tam đệ kiếm được bao nhiêu bạc là chuyện của nó, nàng xem cái bộ dạng chanh chua kia kìa, có giống đại nương tử trong nhà không? Đừng có ảnh hưởng xấu đến Trúc muội nhi."

Vương thị ấm ức nói:

"Đại nương tử cái gì chứ, đã không có khí thế của nhà giàu thì cũng đừng tỏ vẻ quyền quý. Thiếp đúng là ghen tị đấy, nếu phu quân để mẹ con thiếp sống đầy đủ sung túc, thì thiếp đã không phải ghen tị, mà để người khác ghen tị với mình rồi."

Tống Đại Lang bị nói cho cứng họng, Vương thị lại bước tới trước mặt chồng, đưa cho hắn một miếng dưa hấu, thở dài nói:

"Thiếp cũng biết phu quân vất vả, ai cũng nói Ty Thuế Khóa là một chức béo bở, người khác thì như chuột sa hũ gạo, nhưng phu quân thì có bao nhiêu béo bở đâu, không những vậy, còn phải cẩn thận từng ly từng tí, sợ bị người ta nắm thóp." ( truyện trên app T•Y•T )

Rồi nàng ta chuyển chủ đề:

"Thiếp cũng chỉ là lo cho Trúc muội nhi thôi, cái nhà họ Trương thật đáng ghét, con trai nhà họ đến tú tài còn chưa đậu, vậy mà chỉ vì thầy bói nói sau này có tướng làm cử nhân, liền một hai đòi hủy hôn với Trúc muội nhi nhà ta. Nó không sao cả, nhưng lại khiến Trúc muội nhi bị mang tiếng là nữ nhi bị từ hôn."

Nói đến đây, Vương thị lau nước mắt:

"Nếu sau này đồ cưới của con bé lại chẳng ra gì, thì phu quân bảo con bé phải gả cho nhà thế nào đây?"

Vài câu nói đã làm chủ đề câu chuyện xoay hướng, Tống Đại Lang xoa trán, một lúc sau mới nói:

"Dưa ta không ăn, nàng mang hết vào cho Trúc muội nhi đi."

Nói xong, hắn đứng dậy đi vào thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, tổ mẫu dậy sớm rửa mặt, chải đầu.

Nhờ người là chuyện khó, lúc sa cơ lỡ vận đi nhờ vả lại càng khó hơn. Dù Tống gia đã chẳng còn mặt mũi gì nữa, nhưng bà vẫn cố gắng ăn mặc gọn gàng, vừa không quá phô trương, lại không đến mức trông như một kẻ ăn xin đến cầu xin người ta.

Bà mặc một bộ áo đối khâm màu sen nhạt thêu hoa dây leo, phối với váy cùng tông màu, tóc búi lên và cài một cây trâm vàng khảm trân châu hình hoa cúc, tay không đeo gì cả. Bà chỉ nói với mọi người trong nhà là được bạn cũ mời dự tiệc, không nói gì thêm.

Ai trong nhà cũng biết tổ mẫu đi là để lo liệu cho con đường của Tống Cảnh Duệ. Nếu không phải vậy thì sao lại dẫn một đứa trẻ theo cùng?

Chỉ có Tống Cảnh Trần là không hiểu chuyện, thấy anh trai được đi theo tổ mẫu, liền chạy lon ton đến nắm tay bà, ngẩng đầu nói:

"Tổ mẫu, Cảnh Trần cũng muốn đi chơi."

Tống Tam Lang vội quát con trai:

"Cảnh Trần, mau về đây, nhị ca của con không phải đi chơi."

Tống Cảnh Trần chớp mắt hỏi tổ mẫu:

"Vậy tổ mẫu đưa nhị ca đi làm gì? Sao không đưa cả Cảnh Trần theo?"

Tổ mẫu vốn không định dẫn theo cháu trai út, nhưng thấy nó tha thiết nài nỉ, bèn nghĩ lại. Dẫn nó theo cũng tốt, chuyện thành hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất cũng để hai đứa nhỏ mở mang tầm mắt, xem thế nào là thế gia trăm năm, để sau này chúng cố gắng phấn đấu, làm rạng danh tổ tông.

Bà xoa đầu đứa cháu nhỏ, hiền từ nói:

"Đi bảo nương con thay y phục cho, tổ mẫu và nhị ca chờ con."

Mẹ con họ vui vẻ chạy về thay quần áo, tổ mẫu đã mở miệng thì Tống Tam Lang cũng không tiện nói gì nữa.

Tú Nương vui mừng khôn xiết, vội vàng thay đồ cho con thật nhanh rồi dắt con ra ngoài.

Xe ngựa đã thuê từ tối hôm trước, đang chờ sẵn ở cổng Tống gia. Tống Tam Lang bước lên đỡ tổ mẫu, rồi bế hai đứa con lên xe.

Nhìn thấy xe ngựa lớn, hai đứa nhỏ rất vui vẻ, chỉ có tổ mẫu là chua xót trong lòng—chẳng qua chỉ là ngồi xe ngựa thôi, mà cũng khiến bọn trẻ con háo hức đến vậy.

Trên xe

Tổ mẫu dặn dò hai đứa trẻ khi đến nhà người ta phải biết lễ nghĩa, cư xử đúng mực. Những quy tắc này bình thường ở nhà bà vẫn luôn dạy dỗ, nhưng hôm nay vẫn cẩn thận dặn đi dặn lại.

Sau đó, bà quay sang Tống Cảnh Duệ, nghiêm túc nói:

"Lát nữa gặp lão phu nhân, nếu bà ấy có hỏi gì, Duệ ca nhi cứ trả lời thành thật. Còn nếu bà ấy hỏi về học vấn, con chỉ cần đáp vừa phải, không được thể hiện quá giỏi, nhưng cũng không thể hiện quá kém."

Tống Cảnh Duệ khó hiểu:

"Tổ mẫu, sao lại như vậy?"

Tối qua, cậu nghe cha mẹ nói tổ mẫu muốn nhờ người giúp cậu bái nhập môn hạ của Trần đại nho. Nếu đã vậy, chẳng phải nên thể hiện thật tốt sao?

Không đợi tổ mẫu trả lời, Tống Cảnh Trần đã chớp chớp mắt, nói:

"Ca ca, con biết vì sao rồi!"

Tổ mẫu cười cười, muốn nghe thử xem cháu út nói gì, bèn bảo:

"Vậy Cảnh Trần nói thử xem nào, để tổ mẫu nghe xem đúng không."

Tống Cảnh Trần nghiêm túc đáp:

"Vì người lớn không thích thừa nhận con mình kém hơn con người khác, giống như mẫu thân không chịu thừa nhận con kém hơn ca ca vậy. Ca ca thông minh như vậy, người lớn nhà khác và cả đám trẻ nhà họ cũng không thích đâu. Ca ca giả ngu một chút là được rồi."

Nói xong, cậu bé còn chống cằm, làm vẻ mặt ngốc nghếch.

Tổ mẫu và Tống Cảnh Duệ bật cười.

Tống Cảnh Duệ rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, thậm chí còn nghĩ xa hơn—người ta không chỉ không thích cậu, mà còn lo lắng nếu cậu bái nhập môn hạ Trần đại nho, sau này sẽ vượt qua con cái nhà họ.

Hiểu ra điều đó, cậu càng không muốn nhận ân huệ của người khác.

Cậu nghiêm túc nói với tổ mẫu:

"Tổ mẫu, nhất định phải bái nhập môn hạ Trần đại nho sao?

'Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.' Cháu tin rằng chỉ cần cháu nỗ lực gấp trăm, gấp nghìn lần người khác, thì rồi cũng sẽ có thành tựu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play