Cậu bé lập tức òa khóc, nước mắt trào ra như suối, quay đầu chạy thẳng ra khỏi tiệm bánh. Tống Tam Lang và Tú Nương đang xem bánh điểm tâm, thấy con trai khóc lóc chạy đi thì vội vã đuổi theo.

Tống Tam Lang chỉ cần hai bước đã đuổi kịp con trai, bế cậu bé lên, lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tống Cảnh Trần vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Con không muốn ăn mấy thứ vớ vẩn trong tiệm đó nữa, con muốn về nhà, con muốn về nhà… Hu hu hu…”

Tú Nương cuống lên, dỗ dành: “Trần ca nhi đừng khóc, mau nói cho nương biết chuyện gì xảy ra, có ai bắt nạt con à?”

Chợ đông đúc náo nhiệt, không thiếu kẻ buôn người, Tống Tam Lang tuy ở trong tiệm nhưng vẫn luôn để mắt đến con trai. Hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, hắn lập tức hiểu ra.

Con lớn rồi, có lòng tự tôn rồi.

Hai vợ chồng dỗ dành một hồi lâu, cậu bé mới nín khóc. Thời tiết vốn đã oi bức, lại thêm cậu bé khóc đến khàn giọng, khiến Tống Tam Lang đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con trai an ủi.

Tống Cảnh Trần rầu rĩ gục đầu vào vai phụ thân, lần đầu tiên trong đời suy nghĩ về một vấn đề to lớn—

Cậu muốn trở thành một đại thương nhân, có bạc tiêu không hết, mua cả tiệm bánh. Không, cậu phải mua cả con phố này, thậm chí cả thành Lạc Kinh, để tất cả trẻ con giống cậu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không cần thử, không cần dè dặt.

Sau sự việc vừa rồi, ngay cả trái dưa hấu mà cậu mong mỏi cũng chẳng còn hứng thú, chỉ muốn về nhà.

Tống Tam Lang biết con trai chỉ đang giận dỗi nhất thời, lát nữa lại thèm ăn cho mà xem, nên khi đi ngang hàng trái cây, không thèm mặc cả, chọn ngay một quả dưa hấu bỏ vào giỏ.

Chủ quán hơi bất ngờ. Dưa hấu là thứ hoa quả hiếm lạ từ nước ngoài mới du nhập chưa lâu, dân thường cùng lắm chỉ dám mua một miếng nhỏ cho con ăn.

Người đàn ông này lại hào phóng, không trả giá, trực tiếp mua nguyên quả. Chỉ có điều… thường thì người mua cả quả đều đi xe ngựa, hiếm thấy ai xách tay như thế.

Tống Tam Lang làm như không thấy, một tay bế con, một tay xách giỏ cùng Tú Nương rời đi.

Tống Cảnh Trần liếc nhìn quả dưa hấu, ngoan ngoãn đòi xuống đi bộ.

Tống Tam Lang không thả, nói: “Con với mẹ con cộng lại, cha vẫn bế được.”

Cậu bé tin ngay, vì cha cậu có thể vác cả khúc gỗ to.

Tống Tam Lang trưa nay bị kích thích quá nhiều. Hắn biết con trai không khóc vì nhà nghèo, mà vì lần đầu tiên nhận ra khoảng cách giữa giàu và nghèo, và cậu bé không có đủ tự tin đối mặt với điều đó.

Các tẩu tẩu hắn thường tỏ vẻ cao quý trước mặt Tú Nương, không phải vì họ giỏi giang hơn, mà vì họ tin vào thân phận của mình, trong khi Tú Nương lại thiếu tự tin vào xuất thân của nàng.

Dù sau này con trai hắn có thể hiểu ra, những gì cậu ngưỡng mộ thật ra chẳng đáng gì, thì hắn vẫn muốn cho con cơ hội được trải nghiệm, vì chỉ khi đã từng có, con mới có quyền xem thường.

Nhưng hắn không có kinh nghiệm làm ăn, kiếp trước chưa từng thiếu tiền, cũng không phải từ từ trèo lên như người khác.

Nhất thời, hắn không biết phải bắt đầu từ đâu để thay đổi tình hình.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trên đường về, Tống Cảnh Trần dần dần nguôi ngoai. Nhìn thấy một sạp bán “xiên trái cây”, cậu lại thèm ăn.

“Xiên trái cây” giống kẹo hồ lô, nhưng được làm từ các loại quả sấy nửa khô, xiên bằng que tre rồi lăn qua lớp đường trắng, rất được trẻ con yêu thích.

Cậu bé muốn ăn, nhưng vừa rồi đã làm loạn một trận, giờ lại ngại mở miệng đòi cha mua.

Cậu ôm cổ Tống Tam Lang, vừa rút khăn trong túi ra lau mồ hôi trên mặt cha, vừa ân cần hỏi: “Cha, cha ra mồ hôi rồi, cha có khát nước không?”

Tống Tam Lang: “Không khát.”

Tống Cảnh Trần: “Không khát à, vậy cha chắc chắn đói bụng rồi.”

Tống Tam Lang biết tỏng con trai nghĩ gì, cố tình nói: “Cha không đói.”

Thế rồi… không có tiếp nữa.

Tống Cảnh Trần: “…”

Cha, sao cha không biết điều thế? Cha không biết hỏi thăm đứa con trai ngoan nhất nhà có đói không à?

Thấy ám chỉ không có tác dụng, Tống Cảnh Trần chuyển sang nói thẳng: “Cha ơi, nhị thẩm nói phụ nữ ăn nhiều hoa quả sẽ càng xinh đẹp, hay là cha mua xiên trái cây cho mẹ đi.”

Tú Nương: “…”

Con trai hiếu thảo, ta sinh ra đấy.

Tống Tam Lang biết con trai nghĩ gì, giả vờ nói: “Được, vậy cha mua cho mẹ một xiên, đây là thứ tốt cho phụ nữ, nên Trần ca nhi không được ăn đâu nhé.”

Tống Cảnh Trần cuống lên: “Cha, trẻ con ăn cũng tốt lắm!”

Tống Tam Lang giả vờ không hiểu: “Sao lại tốt cho trẻ con?”

Cậu bé thản nhiên đáp: “Vì trẻ con là do phụ nữ sinh ra mà.”

Tống Tam Lang cố nhịn cười, một lúc sau mới nói: “Trần ca nhi nói có lý—Tú Nương, nàng đi mua ba xiên về đi, vì vi phu cũng là do phụ nữ sinh ra.”

Tống Cảnh Trần vội vàng bổ sung: “Nương ơi, mua bốn xiên! Không, mua năm xiên đi, để cả ca ca và tỷ tỷ cùng ăn nữa.”

Tú Nương cười liếc con trai: “Con cũng không phải đứa ham ăn một mình nhỉ.”

Tống Cảnh Trần hiển nhiên đáp: “Cha dạy mà! Trần ca nhi chia sẻ đồ ngon với ca ca tỷ tỷ, thì sau này ca ca tỷ tỷ có gì ngon cũng chia cho Trần ca nhi, thế là ai cũng được ăn nhiều hơn!”

Tú Nương không nói nên lời. Đúng là sự thật, hai đứa lớn có gì ngon đều chia cho con trai nàng.

Nàng cười nói: “Con hiểu vậy là tốt, nương cũng nghĩ thế nên mới cho con chia phần. Đợi chút nhé, nương đi rồi về ngay.”

Buổi trưa trời nắng nóng, nàng đi mua mà để hai cha con chờ dài cổ.

Quả nhiên, một lát sau, Tú Nương vui mừng chạy về, còn chưa tới nơi đã reo lên: “Tam Lang, người ta giảm giá cho ta hai văn tiền đấy!”

Cô nương nhỏ mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh chờ mong được khen ngợi.

Tống Tam Lang hít sâu một hơi, nói: “Nương tử vất vả rồi.”

Về đến nhà, Tống Tam Lang mang theo mấy món ăn vặt mà tổ mẫu thích đưa sang phòng chính. Tổ mẫu ngoài miệng trách con trai tiêu xài hoang phí, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Nhân cơ hội này, Tống Tam Lang kể cho mẫu thân chuyện chân của Trần ca nhi bị đau, hắn nói: “Lão lang trung của Nhi Đồng Đường bảo rằng Trần ca nhi không giống những đứa trẻ bình thường khác.”

Tổ mẫu rất tin tưởng lang trung của Nhi Đồng Đường, nghe con trai nói vậy thì lập tức căng thẳng: “Lang trung Tuyên nói sao?”

Tống Tam Lang vội trấn an: “Mẫu thân đừng lo lắng, Trần ca nhi không có gì nghiêm trọng cả.”

Nói rồi, hắn giải thích: “Lang trung nói Trần ca nhi phát triển xương nhanh hơn những đứa trẻ bình thường, còn nhỏ mà đã cao hơn bạn cùng lứa nửa cái đầu. Vì vậy, xương cốt rỗng mà không chắc, dễ gãy, dễ tổn thương. Nếu để lại di chứng, sau này đi lại nhiều sẽ bị đau chân cả đời.”

Tổ mẫu nghe vậy thì hoảng sợ. Lang trung nói có lý, đứa nhỏ này đúng là lớn nhanh thật. Chuyện này cũng giống như trồng hoa vậy, nếu để cây mọc quá nhanh mà không cắt tỉa thì rễ sẽ yếu. Nhưng hoa có thể cắt ngọn, còn người thì phải làm sao đây?

“Lang trung có kê đơn thuốc không?” tổ mẫu vội hỏi.

“Không có.” Tống Tam Lang nói: “Lang trung bảo đây không phải bệnh, không thể tùy tiện uống thuốc, chỉ cần bồi bổ thích hợp là được. Nên ăn nhiều xương, thịt cá, tốt nhất là thịt bò. Còn có một thứ nữa…”

Tống Tam Lang nói tiếp: “Nếu có thể uống sữa bò thì càng tốt.”

Việc này là do hắn tự bổ sung. Ở kiếp trước, khi còn nhỏ, hắn thể trạng yếu, thường xuyên uống sữa bò và ăn phô mai.

Nói xong, Tống Tam Lang lấy ra một túi bạc nhỏ đưa cho mẫu thân: “Mẫu thân, người cầm lấy số bạc này, không chỉ Trần ca nhi mà ngay cả Duệ ca nhi và Trúc muội nhi cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, nhân tiện bồi bổ cho cả bọn trẻ.”

Tổ mẫu không nhận, mà nói: “Đã là bồi bổ, chẳng lẽ để mình con lo liệu? Nhà họ Tống ta dù sa sút nhưng vẫn nuôi nổi cháu chắt, con cầm bạc về đi. Ngày trước, ta cũng là tiểu thư khuê các, một số của hồi môn quý giá vẫn còn giữ lại.”

Nói đến đây, tổ mẫu có chút kích động, khóe mắt cũng ươn ướt. Bà lấy khăn tay chấm nhẹ khóe mắt, rồi nói:

“Những món đồ này là do ngoại tổ mẫu truyền lại cho mẫu thân ta, sau đó lại truyền sang ta, đều là gia bảo có từ lâu đời. Mấy năm nay ta luôn tiếc không nỡ bán đi, chẳng qua muốn giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là vàng bạc mà thôi, nếu mang xuống mồ thì cũng mục nát theo thời gian, chi bằng mang ra giúp ích cho con cháu.”

Tống Tam Lang cảm động. Hắn cố tình nói quá tình trạng của con trai, vì biết mẫu thân xưa nay tiết kiệm, muốn bà đồng ý để bọn trẻ ăn cá thịt không phải chuyện dễ.

Thực ra lời hắn nói về lang trung không có cơ sở. Biết bao đứa trẻ nhà nghèo vẫn lớn lên khỏe mạnh đấy thôi. Nhưng hắn đánh cược vào tình thương của mẫu thân dành cho cháu, để bà vì quá yêu thương mà sơ suất, không suy nghĩ quá nhiều.

Giờ thấy bà sẵn sàng bán của hồi môn, Tống Tam Lang vội nói: “Nhi tử bất hiếu, sao có thể để mẫu thân bán đi những món đồ quý giá ấy? Con chỉ cần nhận thêm chút công việc là được.”

Tổ mẫu xót xa xoa đầu con trai. Tống Tam Lang hơi khó chịu, muốn né tránh nhưng cuối cùng vẫn đứng yên.

Bà đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, dặn dò: “Con nghĩ mình là sắt thép chắc? Nghề mộc đâu có nhẹ nhàng gì, hiện tại đã bận đến mức thở không nổi rồi, còn muốn nhận thêm việc? Đừng để thân thể suy kiệt.”

Nói rồi, bà dịu dàng bảo: “Mẫu thân không chỉ vì Trần ca nhi, mà còn vì Duệ ca nhi, Trúc muội nhi.”

“Việc hôn nhân của Trúc muội nhi không thuận lợi, ta định nhờ nàng Chu nhận con bé làm đồ đệ, học nghề thêu thùa. Như vậy, một là có kỹ năng phòng thân, hai là có thể nâng cao thân phận, nhưng muốn nhờ cậy người ta, rồi tiền học phí, đâu đâu cũng cần bạc.”

Thực ra còn một chuyện bà chưa nói ra, mà đó mới là lý do quan trọng nhất khiến bà sẵn sàng bỏ ra số bạc này. Một là vì bà chưa chắc chắn liệu có làm được không, hai là sợ con trai ba không vui.

Nói là đối xử công bằng, nhưng có người mẹ nào thực sự làm được điều đó? Nếu làm được, người ấy phải là bậc thầy giữ cân bằng, diễn xuất đạt đến đỉnh cao.

Dù là con ruột, nhưng khi các con lập gia đình và có gia đình riêng, bà không thể đối xử với chúng như trước kia. Mọi chuyện đều cần phải suy xét hài hòa.

Lúc đầu, nghe con trai kể xong lời lang trung, bà cũng lo lắng và tin tưởng. Nhưng rất nhanh, bà đã bình tĩnh lại.

Vì trước mắt bà chính là một ví dụ sống động—Tống Tam Lang từ nhỏ đâu có được nuôi dưỡng bằng cao lương mỹ vị, thế mà bây giờ chẳng phải vẫn cao lớn khỏe mạnh đó sao? Rõ ràng là hắn đã thêm thắt lời của lang trung.

Nhưng bà lại thuận theo mà diễn tiếp, mượn cớ này để mở đường cho chuyện mình định làm sau đó. Còn của hồi môn bán đi để làm gì, chỉ có bà biết rõ.

Năm xưa, có thể khiến phu quân không nạp thiếp, bà đâu phải người đơn giản?

Ba nàng dâu có hợp sức lại cũng không đấu nổi Tống tổ mẫu.

Tổ mẫu là cáo già đã lão luyện, còn Tống Tam Lang thì từng trải sóng gió, trải qua bao nhiêu chuyện đời, không phải bà có thể so sánh. Hắn lập tức nhận ra điều bất thường trong lời của bà—chỉ vì bà nhắc đến Trúc muội nhi.

Nếu thực sự muốn bồi dưỡng Trúc muội nhi, đáng lẽ phải dạy từ nhỏ, giờ sắp gả đi mới bắt đầu, rõ ràng là không kịp nữa rồi.

Như vậy, không chỉ Trúc muội nhi mà cả Trần ca nhi cũng chỉ là cái cớ. Mục tiêu thực sự của tổ mẫu là Tống Cảnh Duệ.

Hiểu được điều này, Tống Tam Lang không hề thấy khó chịu. Nếu đặt hắn vào vị trí gia chủ, hắn cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự.

Bởi xét tình hình hiện tại, Tống Cảnh Duệ là quân cờ duy nhất có thể đặt lên bàn. Nếu đặt cược thắng, cả nhà họ Tống sẽ đổi đời; nếu thua, thì đành chấp nhận số phận.

Sau khi mẹ con trò chuyện thêm một lúc, Tống Tam Lang rời khỏi phòng của tổ mẫu. Trước khi đi, hắn liếc nhìn con gà quay trên bàn, thầm nghĩ:

—Tên ngốc nhà hắn quả nhiên rất giỏi nắm bắt tâm lý tổ mẫu, cuối cùng cũng chịu mua gà quay về rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play