9
Tống Ngọc chưa kịp bước đi đã bị một nhóm nữ sinh vây lại.
Ở trung tâm là Tô Hà, mặc đồng phục rộng rãi, tóc buộc cao, tràn đầy sức sống. Khuôn mặt trái xoan mộc mạc không chút trang điểm, toát lên vẻ thanh thuần.
Ánh sáng trong đôi mắt đen của Tống Ngọc dần tắt, trở lại vẻ lạnh nhạt, lịch sự nhưng xa cách như thường thấy trước ống kính.
“Tống thần, cậu thường xuyên đi thi đấu xa, không mấy khi ở trường. May nhờ có Hà Hà, bọn tớ mới được gặp cậu.”
Nói rồi, một nữ sinh đầy Tô Hà về phía Tống Ngọc, trêu chọc: “Cậu với Hà Hà, bây giờ đã đến mức nào rồi?”
Tô Hà khẽ kéo nữ sinh kia lại, xấu hổ nói: “Hỏi gì kỳ vậy.”
Nữ sinh bật cười đầy ẩn ý: “Đừng lo, tớ biết Tống thần đặc biệt thế nào. Tớ tuyệt đối giữ bí mật.”
“Xin lỗi, tôi với bạn học Tô Hà không thân.”
Tống Ngọc hơi cúi đầu lịch sự, ý muốn rời đi, nhưng Tô Hà lại rụt rè kéo góc áo cậu.
“Tống thần, không phải cậu nhận lời mời của tôi mới đến sao? Tôi gửi mail mà, cậu không nhớ à?”
Đôi mắt tròn xoe của Tô Hà long lanh khiến người khác không khỏi thương cảm. Xung quanh có nữ sinh phụ họa: “Tống thần, đừng xấu hổ mà."
“Chắc có chút hiểu lầm. Tống Ngọc không hay kiểm tra mail. Là tôi mời cậu ấy đến đây.”
Thấy sắc mặt Tống Ngọc không ổn, tôi cố chen vào, kéo cậu ra khỏi đám nữ sinh.
Lúc này, sự chú ý chuyển từ Tống Ngọc sang tôi.
“Trần Chi Chi? Cậu lớn hơn bọn tớ một khóa mà? Cậu quen Tống thần khi nào thế?”
“Đàn chị Chi Chi, trông cậu còn đẹp hơn trong lời đồn. Nhưng... vẻ đẹp này không an toàn lắm, kiểu dễ khiến người khác nghĩ đang hẹn hò tám người cùng lúc ấy. Bảo sao không được làm hoa khôi, chỉ đứng thứ hai.”
“Tổng thần, cậu thật sự đến đây vì Trần Chi Chi sao? Hai người...” Tô Hà không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Chiều nay vừa “chiến” một trận với đám cư dân mạng, giờ tôi không còn sức giải thích. Tôi ra hiệu cho Triệu Tinh Vũ tới cứu nguy.
Triệu Tinh Vũ dùng mấy câu ngọt ngào dụ dỗ nhóm Tô Hà ra bể bơi xem pháo hoa, nhưng tiếng bàn luận vẫn vọng lại: “Yên tâm đi Hà Hà, Chi Chi không thích kiểu người như Tống thần đâu.”
“Đúng thế, Tống thần lạnh lùng, cứng nhắc, trong mắt chỉ có cờ vây. Có khi ngay cả hôn cũng không biết nữa. Kiểu làm màu như Chi Chi chắc chắn thích người thú vị hơn.”
“Chính xác. Cô ấy sẽ không tranh với cậu đâu. Với lại, cô ấy đã có Triệu Tinh Vũ rồi. Nghe nói hai người còn đính hôn từ nhỏ nữa. Làm sao một người từ trên trời rơi xuống lại thắng được thanh mai trúc mã.”
“Đáng tiếc thật. Mà tớ thấy Triệu học trưởng rất bảnh đấy chứ, lại còn biết cách thả thính. Ông trời thật không công bằng. Chi Chi không chỉ giàu, xung quanh toàn trai đẹp. Nghe nói chú cô ấy cũng cực kỳ đẹp trai, hơn ba mươi mà trông như hai mươi, lại còn chưa lập gia đình..”
Tiếng bàn tán dần xa, nhưng vẻ mặt Tống Ngọc lại ngày càng u ám.
Đúng lúc đó, Triệu Tinh Vũ không biết ý xông đến, khoác tay lên vai tôi: “Chị Chi, thế mà giấu tụi tớ. Có mối quan hệ như này sao không khoe sớm. Tống thần, từ bé tớ đã thích cờ vây, còn là hội phó fanclub cấp trường của cậu. Tớ là Triệu Tinh Vũ!”
“Trận chung kết vừa rồi ở nước ngoài của cậu quá đỉnh. Chi Chi, tớ đang nói chuyện với thần tượng, cậu cứ đánh tớ làm gì?”
Tôi bất lực thở dài, nhưng không tiện làm lộ bí mật giới tính của cậu ta, đành mạnh tay hất cậu ấy ra.
Triệu Tinh Vũ mở to mắt: “Cậu làm gì vậy, mạnh như bò ấy.”
Nốt ruồi ở đuôi mắt Tống Ngọc đỏ lên rõ rệt, cậu cụp mắt, im lặng nhìn tôi và Triệu Tinh Vũ.
Có lẽ vì đã ở cạnh cậu một thời gian dài, dù vẻ mặt cậu vẫn lạnh nhạt, tôi lại nhận ra trong đôi mắt lấp lánh ấy có chút ấm ức và kìm nén.
Lòng tôi bỗng đẩy lên cảm giác giống như... bị bắt gian tại trận.
10
“Chi Chi, để em đi lấy đồ ăn cho chị”
Phát hiện ánh mắt tôi dừng trên mình, Tống Ngọc nở nụ cười dịu dàng, nhưng tia u ám trong đáy mắt lại chưa kịp rút đi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Tinh Vũ đã nhảy dựng lên: “Cái gì vậy, Trần Chi Chi, cậu có cái quyền gì mà để nhà vô địch thế giới hầu hạ chứ? Tay người ta là để cầm quân cờ mang vinh quang về cho đất nước, không phải để bưng bê đồ ăn. Tống thần, bạn tôi không hiểu chuyện, đừng để bụng nhé. Cậu nghỉ đi, việc này cứ để tớ lo.”
Đồng thời, cậu ấy và nghịch điện thoại rồi nhanh chóng nhắn cho tôi một tin WeChat: “Có chuyện gì vậy? Tống thần nhìn tớ kiểu muốn lăng trì luôn ấy. Hay tớ bị ảo giác? Thôi kệ, tớ tạm né trước đã.”
Tôi: “...”
Khi Triệu Tinh Vũ rời khỏi tầm mắt, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh.
“Đừng cố chịu, đau không?”
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào nắm đấm đang siết chặt của Tống Ngọc. Khi cậu mở tay ra, lòng bàn tay xuất hiện những vết hằn tím bầm, nổi bật trên làn da trắng nhợt, trông đến chói mắt.
“Những lời các cô gái đó nói, em cũng tin thật à?”
Tống Ngọc lắc đầu: “Em chỉ tin chị.”
“Thấy chưa, em cũng biết cách làm người ta rung động đấy nhỉ”
Tôi vừa định trêu cậu để làm dịu bầu không khí, nhưng ngay giây sau, đã bị kéo đi vài bước.
Một bóng tối phủ xuống, tôi nhận ra mình đã bị kéo vào một góc khuất ánh sáng và rơi vào vòng tay ấm áp của cậu.
Quá trình diễn ra nhanh đến mức tôi không kịp nghĩ gì.
Giọng Tống Ngọc trầm thấp, khàn khàn, mỗi từ đều run rẩy như đang mơ màng: “Chi Chi, em muốn buông thả một lần, chỉ một lần thôi.”
Sức cậu rất lớn, hoàn toàn chặn hết đường lùi của tôi. Nhưng khi hành động, cậu lại cẩn thận đến mức khiến tôi không biết phải nói gì. Cậu lót tay sau lưng tôi, sợ tôi bị cấm.
Cằm của Tống Ngọc khẽ cọ vào phần vai vừa bị Triệu Tinh Vũ chạm vào, đôi môi mềm mại gần như lướt qua làn da trần, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của người khác.
Hương xà phòng dịu nhẹ, ấm áp hòa quyện cùng nhiệt độ cơ thể cậu, vương vấn trong không khí.
Đây không phải lần đầu tôi ôm một người khác giới, nhưng là lần đầu tiên tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi 1**g ngực.
Chỉ cách một bức tường, Triệu Tinh Vũ đang cầm khay đồ ăn, tìm kiếm thần tượng.
“Sao mới quay đi đã không thấy đâu nữa? Này, Chu ca, cậu có thấy Trần Chi Chi không?”
Bên kia bật cười khổ: “Triệu Vũ, cậu cũng biết tính Chi Chi rồi mà. Từ sau khi chia tay, tôi chẳng gặp lại cô ấy lần nào.”
Tống Ngọc bỗng cứng người. Tôi cảm nhận được nhịp thở của cậu nặng nề hơn, từng hơi như va vào màng nhĩ.
Một cơn đau nhẹ truyền đến từ vai tôi. Tống Ngọc đang cắn khẽ phần da mềm ở đó, lực đạo vừa đủ khiến tôi rùng mình.
Cánh tay ôm lấy eo tôi căng lên, nổi rõ từng đường gân xanh, như thể cậu đang kiềm chế đến cực hạn.
Tôi cắn chặt môi để không phát ra âm thanh kỳ lạ, khẽ ghé sát tai cậu, giải thích bằng giọng nhỏ nhất: “Chỉ hẹn hò một ngày thôi. Ngay cả nắm tay cũng chưa từng, tôi còn chẳng nhớ rõ mặt hay tên cậu ta. Thật đấy.”