1
Thần đồng cờ vây Tống Ngọc chiến thắng liên tiếp bảy trận, phá vỡ huyền thoại bất bại của tiền bối. Tin tức này truyền về nước gây ra một cơn sốt lớn.
Với chiếc áo khoác dài màu đen đặc trưng, vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành kết hợp khí chất lạnh lùng, cậu lập tức trở thành tâm điểm trên các nền tảng video, thu hút một lượng lớn “bạn gái fan”.
Khi trở về nước và tham gia một buổi phỏng vấn trực tiếp, một phóng viên trẻ tuổi đùa cợt: “Tống thần, gần đây có rất nhiều fan nữ mới gia nhập, họ rất tò mò về tình trạng tình cảm của cậu. Có thể chia sẻ chút được không?”
Nhân viên đứng bên cạnh khẽ kéo áo phóng viên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô không tìm hiểu trước à? Đừng hỏi mấy chuyện này, cậu ấy không bao giờ trả lời các câu hỏi không liên quan đến cờ vây, đặc biệt là ghét mấy chuyện đời tư.”
Phóng viên trẻ lập tức lộ rõ vẻ căng thăng.
Nhưng không ngờ, Tống Ngọc lại chủ động cầm lấy micro. Đôi mắt đen láy của cậu chăm chú nhìn vào ống kính, như thể xuyên qua màn hình để đối diện với một người cụ thể nào đó.
Đâu ngón tay nắm chặt khẽ run lên, tựa như phải dốc hết sức lực mới thốt ra được một câu: “Xin lỗi, tôi thích chị.”
Rõ ràng là một lời tỏ tình, nhưng sự tuyệt vọng dồn nén trong đó lại mạnh mẽ đến mức làm người ta nghẹt thở. Khi ống kính lia đến chiếc điện thoại của Tống Ngọc, màn hình sáng lên hiện rõ bài đăng công khai mối quan hệ của tôi và thanh mai trúc mã trên vòng bạn bè.
Chỉ là lúc đó, chẳng ai để ý. Cả mạng xã hội vẫn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, điên cuồng đoán xem cô gái khiến thần đồng cờ vây cũng phải tự ti sẽ xuất sắc đến nhường nào.
Kết quả là tối hôm đó, tin tức Tống Ngọc tự sát vì trầm cảm nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Câu nói “Tôi thích chị” cũng trở thành di ngôn cuối cùng của cậu ấy.
Hôm sau, một phóng viên chủ động tìm đến tôi, nói muốn đưa tôi tới nơi ở của Tống Ngọc.
Nhưng thanh mai trúc mã Triệu Tinh Vũ đã cướp lời trước, giọng gay gắt: “Chị gì ơi, chắc chị nhận nhầm người rồi. Trần Chi Chi làm sao có liên quan gì đến Tống thần được chứ? Cô ấy đến cả cờ bay cũng không biết chơi, chứ đừng nói đến cờ vây. Tôi mới là fan trung thành của Tống Ngọc, còn là hội phó của fanclub nữa. Nếu muốn tìm hiểu chuyện, chị đưa tôi đi thì hơn.”
Tôi khẽ đá Triệu Tỉnh Vũ một cái, nhưng lại không thể không đồng tình với cậu ấy. Tống Ngọc trong mắt tôi, hoàn toàn là một nhân vật ở thế giới khác.
Trong mắt tôi, cậu chỉ là một thiên tài im lặng trong lĩnh vực mà tôi không hề quen thuộc.
2
Căn hộ của Tống Ngọc nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh. Khi đẩy cửa bước vào phòng làm việc, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một bức chân dung khổng lồ của một cô gái, được ghép từ những quân cờ đen trắng.
Tinh tế, tỉ mi, và đầy choáng ngợp. Mỗi chi tiết trên bức tranh đều toát lên cảm xúc mãnh liệt không thể hóa giải của người sáng tạo ra nó, một tình cảm sâu đậm đến mức không thay đôi cho đến phút cuối cùng.
Đây là kiêu tác phẩm khiến người ta muốn giơ máy lên chụp lại để lưu giữ....
Nếu cô gái trong tranh không phải chính tôi. Tôi bước vào, nhìn chằm chằm vào tủ đầy thuốc chống trầm cảm, nhãn hiệu toàn là tiếng nước ngoài.
Thầy của Tống Ngọc, một nhân vật kỳ cựu trong giới cờ vây, đứng sau lưng tôi thở dài một hơi, giọng nghẹn ngào: “Thằng bé này số khổ. Hồi nhỏ bị bạo hành, đến năm mười hai tuổi lại tận mắt chứng kiến ba mẹ đánh nhau đến chết, rồi trở thành trẻ mồ côi.”
“Bạn học Trần, em chính là chấp niệm cuối cùng của nó trên thế gian này."
Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc tủ kính bên cạnh. Bên trong là một chiếc kẹp tóc hình quả dâu bị gãy, nửa gói xoài sấy dở, và một tờ giấy nhỏ tôi từng vo tròn ném ra ngoài cửa sô trong giờ tự học khi nói chuyện với Triệu Tinh Vũ.
Trên tờ giấy ấy viết: “Chết thật, sao con trai mặc áo khoác dài màu đen lại đẹp trai thế nhỉ.”
Những thứ tôi từng tùy tiện vứt đi lại được cất giữ cẩn thận như bảo vật. Còn những tấm bằng khen và cúp vô địch danh giá thì bị vứt lăn lóc trong góc phòng.
“Vậy ra, cậu ấy chọn từ bỏ mạng sống khi nhìn thấy tin công khai của tôi.”
Thầy cúi đầu, mắt đỏ hoe: “Những năm qua, Tống Ngọc được người đời tung hô như một thần thánh, vẻ ngoài hào nhoáng là thế, nhưng thực chất tinh thần cậu ấy ngày càng tồi tệ. Mỗi tối chỉ có thể nhìn ảnh em mà chợp mắt được một chút.”
Tôi không nhịn được mà lên tiếng: “Thầy ơi, rốt cuộc Tống Ngọc thích em vì điều gì...”
Câu nói còn chưa dứt, đầu tôi đột nhiên đau nhói. Trước khi ý thức tan biến, tôi chỉ kịp nhìn thấy miệng thầy khẽ mấp máy, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.