7
Thời gian không có tiết học luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết một tháng.

Tôi từ Triệu Tinh Vũ lấy được không ít thông tin về Tống Ngọc.

Cậu thậm chí còn hiểu rõ về tôi hơn cả tôi hiểu về mình, nhưng tôi lại chẳng biết gì về cậu.

Sự chênh lệch thông tin này kích thích tinh thần hiếu thắng trong tôi.

Mỗi lần đến phòng cờ, Tống Ngọc lặng lẽ chơi cờ, còn tôi như một fan mới bước vào thế giới thần tượng, từ từ tìm hiểu những điều liên quan đến cậu.

12 tuổi vụt sáng trên bầu trời cờ vây, 17 tuổi giành chức vô địch thế giới. Cậu luôn quen tay cầm quân đen, bất kể tình thế ra sao, vẻ mặt cũng không bao giờ gợn sóng, không hề bộc lộ cảm xúc. Kết thúc trận đấu, cậu luôn kiên nhẫn ngồi chờ đối thủ đứng dậy trước.

Sau trận, cậu từ chối mọi phỏng vấn và câu hỏi không liên quan đến cờ vây.

Hằng năm, Tống Ngọc quyên nửa số tiền thưởng cho các trường tiểu học vùng sâu vùng xa và âm thầm thành lập tổ chức chống bạo hành gia đình dành cho trẻ vị thành niên.

Học đến mệt, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn trộm Tống Ngọc, như để thư giãn đôi mắt.

Cho đến một lần, tôi nhìn chăm chú đến mức ngẩn người, Tống Ngọc đột nhiên quay lại.

Tôi không kịp né, ánh mắt chạm phải đôi đồng tử đen thẳm như mặt hồ tĩnh lặng của cậu.

Giống như một viên sỏi nhỏ rơi vào nước, mặt hồ bỗng dấy lên những gợn sóng.

Tống Ngọc đặt quân cờ xuống, quay người đối diện tôi, rất ân cần đề nghị: “Chi Chi, chị nhìn trước đi, em chơi tiếp sau.”

Tôi chẳng khách sáo, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào phần bụng của cậu: “Cho tôi sờ thử cơ bụng nhé?”

“Được.”

Tống Ngọc trả lời, từng âm tiết như vấp váp, giống như một chữ mà cậu phải chia ra làm nhiều lần để nói.

Tôi bĩu môi: “Tống Ngọc, em không biết từ chối người khác à?”

“Vậy không sờ nữa?”

“Sao lại không, em đồng ý rồi mà.”

Tôi thản nhiên lướt tay qua bụng cậu, hài lòng nói: “Được rồi, em chơi tiếp đi.”

Tống Ngọc đỏ bừng tai, vội đứng dậy: “Em đi nhà vệ sinh.”

Ngoài những tài liệu về Tống Ngọc, Triệu Tinh Vũ còn gửi cho tôi một đống tin đồn gần đây.

Trên mạng lan truyền rằng cô gái đã gọi điện để Tống Ngọc hủy buổi họp báo là bạn gái của cậu, cùng học cấp ba với cậu. Thậm chí có người tự xưng là bạn học của Tống Ngọc lên tiếng khẳng định bạn gái tin đồn ấy là hoa khôi Tô Hà.

Tình cờ thấy được, tôi thuận miệng đính chính: “Người gọi điện là Trần Chi Chi, và không phải bạn gái của Tống Ngọc.

Đối phương lập tức đáp: “Bạn học Trần Chi Chi à? Nhìn mặt đã biết là loại hồ ly trà xanh, đâu cùng đẳng cấp với Tống thần.”

“Tô Hà còn có chút hợp lý, ít nhất cũng xứng đôi hơn. Chứ Trần Chi Chi ấy à? Đàn chị hơn tuổi, lại giống dân chơi xã hội, trang điểm đậm, tính cách nóng nảy, chẳng có chút dáng vẻ học sinh. Hai người đó chắc còn chưa nói với nhau được câu nào.”

Thì ra tin đồn được sinh ra kiểu này đây.

8

Ban đầu tôi chỉ định xem thử bình luận, nhưng giờ thì không nhịn nổi, cầm bàn phím lên gõ cật lực.

Nếu họ đã nói tôi nóng tính, vậy tôi phải cho họ thấy lời đồn ấy không sai.

Sau một màn “giáo dục sâu sắc”, đối phương bị dồn đến mức nghi ngờ cuộc đời, khóc lóc xóa tài khoản.

Chiều hôm đó vì “giao lưu thân tình” quá lâu với đám cư dân mạng, tôi đến buổi họp lớp hơi muộn.

Khi tôi vừa cởi chiếc áo khoác dày, để lộ lớp trang điểm tinh tế và chiếc váy hai dây tôn dáng, Triệu Tinh Vũ đã lao tới như cơn gió: “Công chúa, cho phép thần được báo cáo sự kiện lớn hôm nay.”

“Nói.”

“Bông hoa cao lạnh đã rời khỏi thần đàn rồi! Tống thần thực sự tham gia họp lớp, cậu tin nổi không? Cậu ấy trước giờ toàn phớt lờ mấy buổi như này.” 

“Quả nhiên sức hút của hoa khôi là vô đối.”

Tôi ngẩn ra: “Đợi đã, chuyện này liên quan gì đến Tô Hà?”

Triệu Tinh Vũ nhướng mày: “Chứ không phải Tô Hà mời Tống thần à? Thôi, tớ đi tìm thần tượng đây. À, công chúa, hôm nay lớp nền đẹp quá, muỗi đậu lên chắc cũng phải xoạc chân.”

Tôi mỉm cười: “Đừng ép công chúa trong ngày vui phải đá cậu.”

Triệu Tinh Vũ chạy biến, còn không quên méc với bạn trai mình, tức chú nhỏ của tôi, rằng tôi lại hung dữ với cậu ấy.

Tôi soi gương nhỏ, phát hiện thật sự hai bên cánh mũi có hơi bóng dầu.

Tống Ngọc ngày ngày ở trong phòng cờ, chơi cờ với cường độ cao, gần như không có giải trí.

Tôi từng đọc trên mạng rằng việc tham gia các hoạt động tập thể phù hợp có thể giúp ích cho việc hồi phục trầm cảm. Vì thế tôi mới mời cậu đến đây.

Hóa ra Tô Hà cũng mời cậu à? Hai người đó có quan hệ tốt sao?

Ý nghĩ ấy khiến lòng tôi không khỏi thấy khó chịu.

“Chi Chi.”

Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang. Tống Ngọc bước qua đám đông ồn ào, đi thẳng về phía tôi, vẫn là chiếc áo khoác dài màu đen quen thuộc, nhưng kiểu dáng có chút khác biệt.

Không biết cậu đã mua bao nhiêu chiếc áo kiểu này nữa.

“Trên mạng có người mắng em đấy. Em cũng biết mà, tôi không giỏi cãi nhau, vì vậy mất chút thời gian. Lúc vội đến đây, trang điểm hơi trôi, nhìn có xấu không?” Tôi cố ý làm nũng, hơi ngẩng đầu lên để cậu nhìn rõ hơn.

“Không. Chi Chi lúc nào cũng đẹp nhất.”

Ánh mắt Tống Ngọc lướt qua chiếc váy hai dây của tôi, không biết nên đặt ở đâu, nhưng cũng không nỡ rời đi. Cổ cậu dần dần ửng hồng.

“Tống Ngọc, tôi chưa ăn tối, đói quá...”

“Em đi lấy bánh dâu và pudding xoài.”

Việc Tống Ngọc biết rõ tôi thích gì từ lâu đã không còn khiến tôi ngạc nhiên. Sau một thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra cậu hiểu tôi đến mức khiến người khác nổi da gà.

“Tống thần, hóa ra cậu ở đây à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play