5

Mưa thu rả rích, trong căn phòng cờ vây. Tổng Ngọc khử trùng vết thương xong, quay người định lấy băng gạc. 

Tôi dùng tay không bị thương nắm lấy vạt áo cậu: “Vết thương nhỏ thế này không cân băng bó đâu, thổi một cái là lành thôi.” 

Tống Ngọc đứng yên tại chỗ, cỗ họng khẽ chuyển động: “Được chứ?” 

“Hả"

Cậu thiếu niên cúi xuống, nâng bàn tay bị thương của tôi lên với vẻ đầy thành kính, đôi môi nhạt màu hồng phớt chậm rãi tiền lại gần. 

Tôi lúc này mới chợt nhận ra, cậu đã hiểu câu “thổi một cái” là ám chỉ bản thân cậu. Hơi thở ấm áp quấn quýt, không khí trong phòng dường như nóng lên. 

Ngay khoảnh khắc môi cậu sắp chạm vào ngón tay tôi, tiếng cửa mở vang lên. Tôi giật mình rụt tay lại. 

Thầy giáo đứng ở cửa ra hiệu cho tôi ra ngoài nói chuyện. 

Ánh mắt Tống Ngọc tối sầm lại, cậu nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ gần như đã lành, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta nghẹn thở. 

Cậu dõi theo bóng lưng tôi rời đi, như muốn níu kéo trong câm lặng, đầy vẻ yếu đuối và bất lực.

Tôi nhịn không được thầm nghĩ: Cũng đâu phải sau này không gặp nữa, cần gì tỏ ra đáng thương thế chứ. 

Nhưng rồi lại sực nhớ, trong mắt Tống Ngọc, có lẽ tôi chỉ đến đây bất chợt, sau này có đến nữa hay không, với cậu mà nói, thực sự là một ẩn số. 

Ngoài cửa, thầy giáo lên tiếng: “Bạn học Trần, không sợ chứ? Lần đâu gặp mặt mà đã bị thương, thằng nhóc này chắc đau lòng đến phát khóc rồi. Đừng lo, nó không có ác ý gì đâu. Con dao đó, chắc là vì... 

Thầy nói đến đây thì khựng lại. 

Tôi chớp mắt, mỉm cười: “Không sao đâu, thây. Em biết hết rồi.” 

Vẻ mặt thầy giáo lộ vẻ kinh ngạc: “Em biết? Không lẽ là Tống Ngọc nói với em? Không thể nào, tính nó kín đáo lắm, không đời nào lại khiến em phải gánh nặng tâm lý. Để tôi xem ai đã lắm lời.”

Tôi thầm nghĩ: Thầy ơi, là chính thầy nói đấy. 

Thầy cúi người cảm ơn, giọng nghẹn ngào: “Bạn học Trần, em đến đây, thực sự khiến Tống Ngọc rất vui. Tối nay chắc nó có thể giảm bớt thuốc ngủ rồi. Nói không ngại gì, dạo gần đây liều lượng thuốc nó dùng càng ngày càng lớn, tôi nhìn mà cũng sợ. Cảm ơn em thật nhiều" 

Khi thầy cúi thấp người, mái tóc bạc của thây hiện ra khiến mũi tôi bất giác cay cay.

6

Khi quay lại phòng, Tống Ngọc đang xem lại trận đầu cờ. Những ngón tay thon dài kẹp lấy quân cờ đen, động tác tao nhã, đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. 

Cậu toát lên vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi, cùng sự lạnh lùng như muốn đẩy mọi người ra xa. 

Tôi lặng lẽ đến gần, bàn tay vừa rửa chưa khô nghịch ngợm búng nước về phía cậu. 

Tống Ngọc quay đầu lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc khi thấy tôi quay lại. Cậu không lau nước trên mặt, hàng mi ướt đẫm, không rõ là vì nước tôi búng lên hay vì đã khóc. 

Lại gần hơn, tôi nhận ra trên đầu ngón tay cậu có một vết xước giống hệt tôi. Tay của một người chơi cờ vây, mà lại không biết quý trọng đến thế sao? 

Ý nghĩ ấy bật ra khỏi miệng tôi. 

Tống Ngọc lúng túng đứng dậy, giấu tay ra sau lưng: “Chi Chi, xin lỗi”

“Từ giờ đừng nói những từ đó với tôi nữa.” 

Tôi cố làm mặt nghiêm, nhưng giọng nói mềm mại trời sinh lại khiến câu nói nghe như đang làm nũng.

“Sao lại đặt con dao trong phòng?” Tôi chỉ vào con dao trên kệ 

"Nó đã được chị chạm vào, mang theo hơi thở của chị. Tôi muốn giữ lại.” Tống Ngọc đáp, không hề che giấu chút nào. 

Tôi có thể tưởng tượng cảnh con dao ấy được cậu đặt cẩn thận trong tủ kính, như một món bảo vật. 

Trong phòng không bật sưởi nhưng mặt tôi lại dần nóng lên. 

Tôi im lặng một lát, rồi hỏi: “Tháng sau trường tổ chức buổi họp lớp cấp ba, em có đi không?” 

“Chi Chi, chị không ghét em chứ?” Cậu dè đặt hỏi. 

“Em mong tôi ghét em à?” 

“Không.” 

Tôi bỗng nảy ý trêu chọc, tiến lại gần cậu: “Vậy là em mong tôi thích em?” 

“Chi Chi"

Tống Ngọc siết chặt quân cờ trong tay, giọng khàn khàn gọi tên tôi.

Tôi cảm thấy mình trêu hơi quá, chủ động lùi lại một bước: “Được rồi, tối nay ngủ sớm đi, bớt uống thuốc ngủ lại. Nếu được thì đừng uống nữa. Tôi về đây."

“Ừm.”

Ánh mắt cậu tràn ngập sự hụt hẫng, hệt như một chú chó bị chủ bỏ rơi giữa cơn mưa.

Tôi không kiềm được, đưa tay lên. Tống Ngọc liền cúi xuống, để tôi tiện vò rối mái tóc mềm mại của cậu.

“Sao lại ngoan thế, tôi bảo gì cũng nghe sao?”

“Phải.”

Tôi chỉ đùa, không ngờ Tống Ngọc lại đáp chắc nịch như vậy, khiến tôi nhất thời không biết nói gì.

Cậu mỉm cười, giọng nói khẽ khàng, có chút cố chấp: “Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Chi Chi.”

Cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, tim tôi lại một lần nữa loạn nhịp.

Tôi nghe chính mình nói: “Nếu vậy, Tống Ngọc, tôi ra lệnh cho em – phải sống thật tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play