Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ quay lại buổi họp lớp sau kỳ thi đại học. Trò chơi “thật hay thách” đã trải qua vài vòng. 

Triệu Tinh Vũ đang vừa xem livestream phỏng vấn thần tượng Tống Ngọc, vừa cầm điện thoại của tôi cùng bạn trai ngầm mới quen bàn luận về bài đăng công khai. 

Tôi như tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng ngăn lại: “Không được đăng, đôi hình phạt khác đi.” 

Một nam sinh bên cạnh đùa cợt, đẩy vai Triệu Tinh Vũ: “Ô, cậu lại bị chê rồi kìa.” 

“Chi Chi, hôm nay làm sao thế, tự nhiên không chịu chơi?” 

Thấy tôi thực sự lo lắng, Triệu Tinh Vũ bỏ mặc mấy lời trêu ghẹo, lắp bắp nói: “Nhưng mà tớ vừa đăng rồi, Chi bảo, cậu đừng hoảng. Mới một phút thôi, tớ xóa ngay đây.”

Trên màn hình livestream, Tống Ngọc vừa đặt điện thoại xuống được nhân viên hướng dẫn chuẩn bị trả lời phỏng vấn

Hỏng rồi

Cậu ấy chắc chắn đã thấy

Tôi không kịp giải thích, lập tức đứng dậy đặt xe đến phòng cờ vây, đồng thời mở cuộc gọi thoại trên WeChat với Tống Ngọc. 

Điều kỳ lạ là tôi không nhớ mình từng kết bạn với cậu ấy khi nào. Khi kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm, pha chút mừng rỡ xen lẫn dè dặt: “Trần Chi Chi?” 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tống Ngọc gọi tên mình. Giọng nói trời phú ấy, thấp và quyền rũ, làm người ta không khỏi xao xuyến. 

“Bài đăng công khai là giả, chỉ là hình phạt khi thua trò chơi. Đợi tôi, tôi đến phòng cờ ngay đây.” Đầu dây bên kia im lặng khoảng năm giây. 

Nếu không phải tôi nghe thấy nhịp thở hỗn loạn cùng âm cuối run rẩy của câu “Được”, tôi còn tưởng mình lại đến muộn mất rồi. 

Cúp máy xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, dựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt lại. Tống Ngọc, để xem cậu điên đến mức nào đây.

Một tương lai tươi sáng, danh hiệu thần đồng, tiền tài, địa vị, thậm chí cả tình yêu với cờ vây khắc sâu vào tận xương tủy. 

Cậu nói bỏ là bỏ, không một chút do dự. Khi tôi đến trước cửa phòng cờ, các phóng viên đã rời đi. 

Trên đường, Triệu Tinh Vũ còn đăng lên mạng xã hội: “Sao vừa nhận một cuộc gọi xong đã hủy phỏng vấn? Đây không giống phong cách của Tống Ngọc chút nào. WTE, rốt cuộc là yêu tinh nào mê hoặc Tống thần bỏ cả chính sự vậy?” 

Tôi bình luận ngay: “Có khi nào cậu quen yêu tinh này không?” Triệu Tinh Vũ trả lời: “Ai? Là ai? Đừng nói là hoa khôi Tô Hà nhé. Thế thì không sao, dù không cùng giới tính nhưng tôi hiểu được Tống thần." 

Tôi: ... 

4

Mùa thu, gió lạnh thổi qua từng cơn.

Cậu thiếu niên đứng dưới ánh đèn đường, không rõ đã chờ bao lâu. Chiếc áo khoác dài màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. 

Cao 1m85, bờ vai rộng, đôi chân thẳng dài, những đường nét cơ thể hoàn mỹ khiến bộ đồ trở nên hoàn hảo. 

Cậu chỉ cần đứng đó thôi, không cần làm gì cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn. Khó trách sao lại nỗi tiếng trên các nên tảng video. 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt vốn tối đen, lạnh lùng của Tống Ngọc bỗng sáng lên. 

Sóng mắt lấp lánh, khóe môi khẽ cong tạo thành hai lúm đồng tiền nhạt nhòa, ánh nhìn dinh chặt vào tôi không rời. 

Cảm giác như một con thú hoang đã đói khát giữa vùng tuyết trắng hoang vu, đột nhiên tìm thấy con mồi. Ánh mắt ấy mãnh liệt đến mức khiến người ta không dám đối diện quá lâu. 

Chỉ cần gặp nhau thôi, đã vui đến vậy sao? Dù tôi từng nhận không ít thư tình từ các nam sinh trong trường, còn hay bị Triệu Tinh Vũ trêu là “hồ ly chúa tể”

Nhưng khi nhận cốc đồ uống nóng từ tay Tống Ngọc, lúc ngón tay khẽ chạm nhau, tim tôi vẫn lỡ một nhịp. 

Trà sữa nhài, ba phân đường. Chính là món tôi thích nhất ở quán quen thuộc.

“Đàn chị Chi"

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp lại ánh mắt chăm chú ấy: “Em có thể gọi tôi là Chi Chi.” 

Đầu ngón tai Tống Ngọc nhanh chóng nhuốm đỏ. Hàng mi dài tựa lông quạ khẽ run, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. 

Cậu cúi đầu, giọng khàn. khăn đáp một tiếng. Trông cứ như tôi đang trêu chọc cậu vậy.

Triệu Tinh Vũ từng cà khịa tôi không biết bao lần: “Cậu là học sinh giỏi đứng đầu bảng vinh danh của trường nhưng với khuôn mặt quyến rũ hơn ngây thơ, thêm giọng nói mềm mại như trêu ghẹo, nhìn kiểu gì cũng giống một cô nàng lêu lổng.” 

Tôi cố chuyển chủ đề: “Trời lạnh thế này, sao em không vào trong đợi?” 

“Đừng nói là đứng ngoài chờ. Nghe tin em sắp đến, nó cầm điện thoại, đến nói cũng không ra lời, phỏng vấn cũng hủy luôn, chỉ muốn bay đến đón em ngay lập tức.” Từ trong phòng cờ, một người đàn ông trung niên quen thuộc bước ra, cười không khép miệng nổi — chính là thầy của Tổng Ngọc. 

“Tiểu Ngọc, sao không mời người ta vào ngồi?" Khi thầy kéo áo khoác của Tống Ngọc, một con dao găm ánh bạc bỗng rơi từ người cậu xuống.

Âm thanh kim loại chạm vào gạch men vang lên trong trẻo, phá tan bầu không khí. 

Không gian chợt rơi vào im lặng. Cánh tay thầy cứng đờ giữa không trung. 

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như não mình đông cứng lại. Nếu tôi không đến phòng cờ kịp lúc, không gọi cuộc điện thoại kia... 

Giờ này, liệu Tống Ngọc đã đóng cửa phòng làm việc, tuyệt vọng nhìn bức chân dung đen trắng, rồi cằm con đao ấy hướng vào cổ tay mình? 

Chỉ nghĩ đến thôi, tim tôi bỗng nhói lên. Tôi vội vàng cúi xuống nhặt con dao lên. “Chi Chi!” 

Giọng nói lạnh lùng của Tống Ngọc bỗng mang theo chút vội vã. 

Tôi không ngờ lưỡi đao lại sắc đến vậy. Chỉ vì vô tình chạm vào cạnh, đầu ngón tay tôi đã bị rạch một đường, máu rỉ ra không ngừng. 

Khi dùng con dao này cắt vào cổ tay, chắc chắn cậu đã thực sự không còn chút ý chí sống nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play