"Bảo, cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy? Thôn hoang cái gì chứ?" Đào Thích sợ hãi: "Đừng có hù tôi!"
Cố Tuyết Kim cũng không nghĩ nhiều, vỗ vai Đào Thích an ủi: "Chỉ là câu đố thôi, tôi nói bừa đấy."
Theo lịch trình của chương trình, Cố Tuyết Kim và Lục Thù phải đến trường tiểu học trong thôn để phát đồ dùng học tập cho bọn trẻ, sau đó cùng nhau dạy cho các em nhỏ. Sau khi kết thúc buổi học, cả đoàn sẽ đến thăm các gia đình trong thôn và cùng nhau làm một bữa tối đặc sản địa phương.
Sau khi xuống xe, Cố Tuyết Kim và Đào Thích giúp nhân viên chương trình chuyển đồ từ trên xe xuống.
Mấy trợ lý của tổ chương trình đều bị sốc, dường như không ngờ một nghệ sĩ đỉnh lưu như Cố Tuyết Kim lại chủ động giúp chuyển đồ. Dù sao trong giới giải trí, nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao quá nhiều, đừng nói là giúp đỡ, không nổi giận đã là tốt lắm rồi.
"Cố lão sư, bọn tôi làm là được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi." Biên kịch cẩn thận nói: "Cẩn thận làm bẩn áo anh."
Cố Tuyết Kim cúi đầu nhìn chiếc sơ mi trắng của mình, nói: "Không sao, tôi mang theo ba cái giống hệt nhau, bẩn cũng không sợ."
Cố Tuyết Kim có dáng người mảnh khảnh, nhưng đường nét cánh tay lại rất đẹp. Cậu luôn duy trì tập luyện, nhìn có vẻ gầy, nhưng khiêng đồ cũng không tốn chút sức lực nào.
Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của cậu trắng như tuyết, đường nét xương quai hàm vô cùng tinh tế, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ linh động.
Biên kịch ghé sát tai phó biên kịch nói nhỏ: "Trước đây tôi nghe người ta nói, Cố lão sư ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh. Hôm nay nhìn tận mắt, đúng là kiểu chỉ cần dựa vào nhan sắc cũng đủ hút fan."
Phó biên kịch gật đầu, nói: "Hơn nữa không hề có dáng vẻ ngôi sao. Trên mạng còn nói anh ấy nóng tính, nhưng đâu có giống?"
"Aizz, loại chuyện này thì tùy cảm nhận từng người thôi. Nhưng mà, quan hệ giữa anh ấy và ảnh đế Lục không được tốt lắm, cái này thì ai cũng biết." Biên kịch nói: “Hôm nay hình như là lần đầu tiên hai người họ cùng lên show, không biết có xung đột gì không...”
Phó biên kịch cười nhẹ: "Không sao, đã lên chương trình rồi, dù có ghét cũng phải giả vờ thân thiện thôi."
Trong lúc họ nói chuyện, xe bảo mẫu của Lục Thù cũng vừa đến.
Cố Tuyết Kim ngửi thấy mùi hương gỗ đắng thoang thoảng, lập tức biết Lục Thù đã tới.
Thấy Lục Thù xắn tay áo lên giúp chuyển đồ, Cố Tuyết Kim lập tức tăng tốc độ khiêng đồ của mình và xếp gọn vào trước cửa lớp học.
Lục Thù liếc nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm đặt thùng đồ của mình cạnh thùng của Cố Tuyết Kim.
Chẳng mấy chốc, hai người đã chất đầy hai hàng thùng ngay ngắn trước cửa lớp, trông như một cuộc thi xem ai nhanh hơn. Đến cả con chó đen đi ngang qua cũng phải đứng lại nhìn vài lần.
Hay lắm, lại bắt đầu ganh đua rồi.
Hai người hoàn toàn không giao tiếp với nhau, Cố Tuyết Kim không nghỉ ngơi một phút nào, vẫn tiếp tục di chuyển các thùng đồ.
Lúc chuyển đến thùng cuối cùng, Cố Tuyết Cẩn loạng choạng, suýt nữa ngã sõng soài ra đất. Nhưng ngay lúc đó, có người túm lấy cổ áo sau lưng cậu kéo lại.
Cố Tuyết Kim quay đầu lại, đập vào mắt cậu là gương mặt lạnh tanh của Lục Thù.
Lục Thù kéo cậu về chỗ cũ. Ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tuyết Kim lại ngửi thấy mùi hương gỗ đắng trên người anh.
Không hiểu sao, mùi hương này dường như có sức hấp dẫn chết người đối với cậu. Mỗi lần ngửi thấy, cậu đều cảm thấy rất dễ chịu, lại nhớ tới cảm giác thoải mái khi luyện khí trong lòng Lục Thù hôm đó...
Rốt cuộc là nước hoa gì vậy, sao lại thơm thế này?
Mùi thơm quá, thật muốn luyện khí với anh ta.
Cố Tuyết Kim giật mình, lập tức dập dừng ngay ý nghĩ nguy hiểm này, trong lòng nghiêm khắc chỉ trích chính mình--
Cố Tuyết Kim ơi Cố Tuyết Kim, anh ta có gì mà thơm chứ, đầu óc mày toàn nghĩ cái gì vậy? Không có tiền đồ!
Giây tiếp theo, cậu lại thấy Lục Thù đang nhìn mình với vẻ mặt như cười như không, khẽ nói: "Cẩn thận một chút, đừng có ngã vào người tôi."
Cố Tuyết Kim giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, ưu nhã chỉnh lại quần áo: "Anh yên tâm, tôi có ngã cũng chỉ ngã vào chó, chứ không ngã vào người anh."
Biên kịch: “...”
Phó biên kịch quay sang dặn dò quay phim: "Nhớ cắt đoạn này đi, không thể phát sóng được!"
Trường tiểu học Nguyệt Lượng là ngôi trường duy nhất trong thôn Đường Gia. Trường chỉ có một phòng học, bọn trẻ vừa học vừa ăn ở ngay trong căn nhà nhỏ này. Những đứa trẻ trong lớp học có độ tuổi từ nhỏ nhất là sáu tuổi đến lớn nhất là mười ba hoặc mười bốn tuổi. Vì trường chỉ có một giáo viên nên bất kể độ tuổi, bọn trẻ đều nhận được chương trình giáo dục như nhau.
Lúc nay bọn trẻ nhìn hai vị khách lạ với ánh mắt tò mò nhưng không dám chủ động tới bắt chuyện.
Cố Tuyết Kim ngồi xuống ghế trong lớp, nhìn cậu bé nhỏ nhất vẫn đang nhìn chăm chăm vào hộp bút chì màu hồng, nhẹ giọng hỏi: "Ngô Tiểu Soái, em thích màu này không?"
Cậu bé lắc đầu, có vẻ hơi bất ngờ vì anh trai xa lạ này lại biết tên mình.
Cậu bé thì thầm: "Em thích cái màu xanh bên cạnh hơn."
Cố Tuyết Kim liền đưa cho cậu bé một chiếc túi bút Ultraman màu xanh: "Vậy tặng em cái này nhé."
Thấy bạn mình nhận được món đồ yêu thích, những đứa trẻ khác cũng mạnh dạn tiến đến nhận đồ dùng học tập.
Cố Tuyết Kim cơ hội này tặng cho mỗi đứa trẻ một hộp đựng bút và một chiếc đồng hồ thông minh, sau đó ngồi xuống hướng dẫn chúng cách sử dụng đồng hồ thông minh để gọi điện cho người thân ở xa.
Trong giới giải trí, cậu là một mỹ nhân lạnh lùng, ngay cả với giới tư bản cũng không hề nịnh nọt. Nhưng khi đối diện với bọn trẻ, cậu lại có một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc, đôi mắt đào hoa luôn cong cong nở nụ cười, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với bọn trẻ.
Lục Thù vẫn không nói gì, nhưng dường như cảm thấy việc Cố Tuyết Kim biết dỗ trẻ con là điều khá hiếm lạ, nên im lặng quan sát hồi lâu.
“Thầy Cố còn nhớ trước tên của mấy đứa nhỏ, cũng có tâm ghê.” Diệp trơ lý đưa chai nước khoáng cho Lục Thù, cười nói: "Anh Lục, không ngờ anh cũng có lúc đấu với mấy cái thùng.”
“Không.” Lục Thù nhàn nhạt đáp: “Mỗi lần nhìn thấy Cố Tuyết Kim kiêu ngạo như vậy, tôi đều muốn nhìn cậu ta cầu xin tha thứ.”
Diệp trợ lý sửng sốt, thầm nghĩ đúng là không phải đấu với thùng, mà là đấu với thầy Cố.
Người hâm mộ của Lục Thù thường nói Lục Thù là người duy nhất trong giới giải trí thực sự mang khí chất “thống trị”*, là bậc thầy duy nhất của làng giải trí.
*Bản raw tác giả ghi là dom ai biết nghĩa nó là gì không
Phải công nhận rằng, mắt nhìn của fans thực sự rất tinh tường.
Trong lúc nói chuyện, Cố Tuyết Kim đi lướt qua Lục Thù, rồi ngồi vào góc lớp, bắt đầu chỉnh sửa bài giảng PowerPoint cho tiết học sắp tới.
Tổ chương trình phân công cho cậu dạy môn Ngữ văn. Tuy không phải thế mạnh, nhưng Cố Tuyết Kim vẫn nghiêm túc chuẩn bị trong nhiều ngày và cẩn thận làm từng trang PPT một.
Cậu đang kiểm tra PPT, khi hoàn hồn lại thì phát hiện Lục Thù cũng đã mở máy tính bên cạnh mình.
Cố Tuyết Kim xê dịch sang bên trái một chút, chỉ vào vạch ngăn trên bàn rồi nói: “Không được vượt qua.”
Lục Thù liếc nhìn cậu một cái rồi đặt chai nước khoáng còn đang uống dở lên vạch phân cách, xem như ngầm đồng ý.
Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, ngồi cạnh nhau thế này, nếu không vì bầu không khí có chút vi diệu đó, trông họ chẳng khác gì hai người bạn học cùng lớp.
Trên thực tế, công ty của họ không có xung đột lợi ích gì, chỉ là lượng fan của cả hai quá đông nên dễ xảy ra va chạm, thậm chí đôi khi còn phải kiểm soát tình hình.
Diệp trợ lý nhìn bóng lưng của hai nghệ sĩ, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút thú vị, liền tiện tay mở siêu thoại nhỏ mang tên “Thù Tuyết CP” bắt đầu lướt xem.
Chủ siêu thoại: [Hãy nhập giáo đi, hỡi các con dân! Khi bạn phải cắt ghép cả trăm đoạn tư liệu mới tìm được một chút đường, bạn sẽ hiểu được chân lý tìm đường trong đống vụn thủy tinh! Nhưng ánh sáng sắp soi rọi chúng ta rồi, đợi 《Hiệp Lộ》 công chiếu, chúng ta sẽ có tận hai tiếng đồng hồ cảnh chung để xem_]
Ngầu: [Nhưng hai tiếng đó chưa chắc đã có đường đâu, nhỡ toàn dao thì sao? QAQ]
Kiêu ngạo mới là đỉnh cao: [Có truyện đồng nhân mới đây! Mỹ nam ngạo kiều thuần khiết x Tôn chủ băng sơn cấm dục, link đây này!]
Giọt sương nhỏ: [Không sao cả, CP lạnh lẽo không có đường, thì chúng ta tự tạo đường! Đây là đường cũ tôi tìm thấy từ sáu lễ trao giải. Nhìn những bức ảnh này đi, anh Lục lúc nào cũng dõi theo bóng lưng của Tuyết Kim, ánh mắt này chắc chắn không trong sáng nổi!”
Diệp trợ lý lướt xem mấy bức ảnh, chậc lưỡi một tiếng, tiện tay thả một like.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, vừa hay bắt gặp cảnh Lục Thù đang nhìn về phía Cố Tuyết Kim trên bục giảng.
Cố Tuyết Kim cầm phấn viết thơ trên bảng, khí chất vừa thanh thuần vừa linh động của cậu càng tỏa sáng trong khoảnh khắc này.
“Hôm nay anh sẽ mang đến cho các em một số câu thơ tả cảnh.” Cố Tuyết Kim nói: “Câu đầu tiên là: 'Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên'.”
Giọng nói của Cố Tuyết Kim khi đọc thơ rất dịu dàng, trong khoảnh khắc ấy, Diệp trợ lý bỗng nghĩ rằng nếu Cố Tuyết Kim không làm diễn viên, có lẽ cậu sẽ là một giáo viên xuất sắc.
Đang cảm thán khí chất của cậu, Diệp trợ lý vô tình nhìn xuống trang giấy trước mặt Lục Thù_
'Lô biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết'.
Nét chữ của Lục Thù rất dứt khoát, có lẽ chỉ là vì buồn chán nên tiện tay viết tiếp câu sau của bài thơ.
Nhưng người trên bục giảng lúc này lại là một mỹ nhân Giang Nam thực thụ, cổ tay lộ ra cũng trắng như tuyết.
Diệp Trợ ngẩn người giây lát, đột nhiên cảm thấy CP này "gặm" cũng được”.
Khi ánh hoàng hôn phủ vàng lên cánh đồng, những đứa trẻ lưu luyến kết thúc tiết học và chạy ra sân chơi bóng.
Phó đạo diễn xem lại đoạn ghi hình tiết học, cảm thán: “Giờ giới giải trí toàn năng thế này sao?”
“Đúng vậy, hai người họ giảng bài hay quá, khó tin thật.” Đạo diễn cũng xúc động nói: “Nghe bảo thầy Lục là học bá chính hiệu, nhưng thầy Cố thì có đủ loại tin đồn... từ chưa tốt nghiệp cấp hai, đến sinh viên trường top, còn có cả tin nói cậu ấy học múa nữa.”
“Haha, tin đồn về thầy Cố quá nhiều, thật giả lẫn lộn, người trong nghề còn chẳng rõ.” Phó đạo diễn cười khẽ: “Nhưng theo tôi thấy, thầy Cố chắc chắn cũng là một học bá, chỉ là không buồn giải thích mà thôi.”
Lục Thù đứng ở rìa sân nhìn lũ trẻ chơi bóng với Cố Tuyết Kim, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Một lúc sau, Cố Tuyết Kim chơi mệt, bước đến đứng cạnh Lục Thù nghỉ ngơi.
Cậu xé bao kẹo mút, nhét viên kẹo màu xanh nhạt vào miệng, nghiêng đầu hỏi Lục Thù: “Hồi đại học, anh học Vật lý à?”
“Không.” Lục Thù đáp: “Giống như cậu, tôi cũng học Toán.”
Cố Tuyết Kim và Lục Thù nhìn nhau vài giây, không ngờ hai người lại có điểm chung này.
“Lúc nãy dạy tốt đấy.” Lục Thù nói: “Có thể nhìn ra được thầy Cố đã chuẩn bị rất nghiêm túc.”
Đã quen với kiểu châm chọc của Lục Thù, Cố Tuyết Kim nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Giây tiếp theo, Lục Thù cười nửa miệng nói: “Nhưng không đặc sắc bằng tiết Vật lý của tôi.”
… Quả nhiên là đồ chó khốn khiếp.
Cố Tuyết Kim không nói nên lời, quay người không thèm nhìn Lục Thù nữa, đi ra sân sau rửa tay.
Trong thôn không có nhiều người, rời khỏi đám trẻ ồn ào, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Vòi nước trong bồn rửa đã cũ, Cố Tuyết Kim vặn nhiều lần mới khóa lại được.
Cậu định rời đi, nhưng lúc này, cậu phát hiện trong bồn có thêm hai dấu chân bùn…
Dấu chân khá nhỏ và thon, nhưng vẫn thuộc về một người đàn ông trưởng thành.
Những dấu chân nhanh chóng bị nước cuốn trôi, như thể cậu chỉ vô tình bỏ qua vết bẩn cũ trong bồn. Nhưng ngay lúc ấy, vòi nước vừa được khóa chặt lại đột nhiên tự mở, tuôn ra dòng nước đục nâu như gỉ sắt.
Cố Tuyết Kim lập tức nổi hết cả da gà, vội vàng chạy trở về sân. Tổ chương trình đang tạm biệt lũ trẻ, chuẩn bị bước vào cảnh quay cuối cùng trong ngày.
“Gần đến giờ ăn tối rồi. Chúng ta sẽ đến nhà một em nhỏ ăn tối, rồi dẫn mọi người đi xem kiến trúc cổ của làng.” Trưởng thôn ôn hòa nói: “Giờ thôn chỉ còn lại vài căn nhà đất truyền thống được cải tạo, vừa giữ nét đặc trưng, vừa đảm bảo an toàn.”
Nhà đất nện là kiểu nhà của tổ tiên người Di. Hàng trăm năm trước, họ dùng đá làm nền móng và dùng đất để xây tường, sau khi tiếp xúc với mưa nắng, liền hình thành nên ngôi nhà.
“Thật ra, nhà đất ở thôn bên cạnh còn đồ sộ hơn. Thôn đó nằm trên núi Thúy, mấy năm nay cũng không tham gia vào quá trình hiện đại hóa, nhà nào cũng là nhà đất. Tiếc là hai năm trở lại đây thôn đó thường xuyên xảy ra chuyện kỳ quái, cũng không muốn cho người ngoài vào quay chụp.”
“Chuyện kỳ quái?” Đào Thích tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Có một số người nơi khác đã chết ở ngôi làng đó, chết rất thảm. Một số thi thể phải đến nửa năm sau mới được tìm thấy. Tóm lại, thôn đó bây giờ rất kỳ lạ.” Trưởng thôn hạ giọng nói: “Tương truyền rằng thôn này từ thời cổ đại đã bị lệ quỷ nguyền rủa, tóm lại, rất không may mắn.”
Cố Tuyết Kim bị lời của trưởng thôn làm giật mình, cậu không tin vào những truyền thuyết làng quê này, nhưng lúc trưởng thôn kể chuyện, cậu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Diễn viên đối với ánh nhìn rất nhạy cảm. Cố Tuyết Kim chợt quay đầu lại, nhưng phía sau không có gì cả.
Đào Thích cũng nhìn theo tầm mắt của Cố Tuyết Kim, tò mò hỏi: “Bảo bối, nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Kim nhìn chằm chằm bãi đất trống phía sau một hồi lâu, khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Tuy không nhìn thấy gì nhưng cậu vẫn không khỏi rùng mình, vô thức nghiêng về phía Lục Thù.