Chương 1: Hiệp lộ "Lâu rồi không gặp. Anh đổi nghề thành quỷ rồi à?"
Tối ngày 13 tháng 6, sau hơn một tháng im hơi lặng tiếng trên Weibo, cuối cùng Cố Tuyết Kim cũng đăng bài.
Cố Tuyết Kim: [Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi, chúc mừng sinh nhật lần thứ 22!]
Trong ảnh, Cố Tuyết Kim mặc một chiếc áo sơ mi lụa xanh đậm cổ chữ V, ngồi trên thảm, nhìn những ngọn nến trên bánh kem cách đó không xa, trong mắt lộ vẻ lười biếng và hờ hững.
Ánh nến chập chờn, mái tóc ướt lòa xòa khiến cậu trông như một mỹ nhân ngư vừa bí ẩn vừa quyến rũ. Dù chỉ lộ ra phần xương quai xanh gầy gò, nhưng sự hấp dẫn gần như tràn ra khỏi màn hình.
Chỉ một phút sau khi bức ảnh được đăng tải, phần bình luận đã bị oanh tạc.
[Kiểu tóc ướt này hợp với bé cưng quá! Ánh mắt cũng rất quyến rũ!]
[Một tháng không đăng bài, rốt cuộc bé cưng cũng nhớ ra mật khẩu à?]
[Trời ơi, tượng mô hình tôi mua còn không tinh xảo bằng nhóc này. Đây là mỹ nhân tuyệt thế nào vậy! Chúc mừng sinh nhật!]
[Một tháng không có bài đăng hay livestream, tôi cứ tưởng cậu giải nghệ luôn rồi cơ. Hóa ra là im hơi lặng tiếng để chuẩn bị hợp tác với ảnh đế Lục sao? Với diễn xuất của cậu, xứng chắc?]
[Antifan thì cút đi! Không xứng là không xứng như nào? Thần tượng nhà mày mới không xứng ấy!]
[Không biết công ty nghĩ gì, rõ ràng biết hai người này là đối thủ một mất còn, vậy mà vẫn xếp họ đóng chung phim. Đúng là tu la tràng mà.]
[Hả? Chỉ mình tôi cảm thấy họ rất đẹp đôi thôi sao? Tôi ship cp trước đây!]
[...? Song nam chủ nhưng không có tình cảm nam-nam, cám ơn!]
[làm ơn tỉnh táo lại đi, ship bậy ship bạ chỉ tổ hại idol thôi!]
[Haha? Mới nãy bé cưng còn vừa chặn, vừa xóa bình luận của mấy chị em ship lung tung kia kìa.]
[Một tháng biệt tăm biệt tích, tôi còn tưởng tài khoản đã bị công ty quản lý rồi chứ. Thấy anh vẫn chặn người khác như vậy thì tôi yên tâm rồi.]
Trong khu rừng mù sương của Minh giới, một hồn ma thiếu niên bực bội bay quanh gốc đại thụ mấy vòng.
"...Mẹ nó, sao lại là Lục Thù chứ!" Cố Tuyết Kim thấp giọng chửi thề: "Tôi thà chết còn hơn phải hợp tác với hắn."
Tiểu quỷ thư đồng bên cạnh nhìn Cố Tuyết Kim với vẻ khó hiểu, nói: "Nhưng mà cậu đã chết rồi mà."
"Không, tôi chưa chết." Cố Tuyết Kim nghiêm túc giải thích: "Ban ngày tôi vẫn là người, chỉ đến tối mới biến thành ma thôi."
Ma treo cổ từ xa bay tới, vỗ vai cậu an ủi: "Ma mới ai cũng vậy, phải mất một thời gian mới chấp nhận cái chết của mình. Người anh em à, cứ bình tĩnh, thời gian sẽ chữa lành tất cả."
"Tôi thật sự chưa..."
Cố Tuyết Kim còn muốn giải thích, nhưng nhìn xuống đôi chân lơ lửng giữ không trung của mình, cậu đành câm nín.
Một tháng trước, trong lúc quay quảng cáo, cậu vô tình ngã xuống một cái giếng cạn.
Sau đó, cậu hôn mê suốt một tháng. Ba ngày trước mới tỉnh lại, nhưng lại phát bản thân mắc một căn bệnh kỳ lạ __
Ban ngày cậu là một con người bình thường, nhưng 9h tối lại biến thành ma, bị hút vào khu rừng sương mù của Minh giới.
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, thế giới quan của cậu hoàn toàn bị sụp đổ.
Trong ba ngày qua, cậu đã đi khám bác sĩ, tìm đạo sĩ, nhưng dù có giãy giụa như thế nào thì khi đêm xuống vẫn không thoát khỏi số phận trở thành ma.
May mà nhờ có mấy hồn ma tốt bụng giúp đỡ, cậu đã kết nối được với wifi của Minh giới. Mật khẩu là tám số 4, vẫn có thể lướt mạng như thường.
Tiểu quỷ định tiếp tục an ủi, đúng lúc này, từ xa bỗng có tiếng động vọng đến...
"Aaaa lệ quỷ tới rồi!" Một con quỷ chết đuối lao vút qua, hét toáng lên: "Chạy mau aaaa!"
Cố Tuyết Kim liếc mắt nhìn ra phía sau con quỷ chết đuối, chỉ thấy một lệ quỷ cao hai mét, mặc đồ áo đỏ, kéo theo mái tóc dài lê thê dang lao về phía mình.
Nó hút lấy âm khí từ những con quỷ nhỏ xung quanh không kịp trốn thoát, chúng phát ra những tiếng gào rợn người. Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn bất cứ bộ phim khinh dị nào Cố Tuyết Kim từng xem.
Cậu sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng bay khỏi gốc cây.
Khi còn là người, cậu chạy rất nhanh, giờ làm quỷ rồi cậu cũng bay rất nhanh. Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của vài con quỷ nhỏ, cậu đã may mắn thoát nạn, trốn vào một hang động nhỏ.
Ba đêm làm quỷ, những cuộc rược đuổi kinh hoàng như vậy đã xảy ra ba lần.
Theo như Cố Tuyết Kim tìm hiểu, Minh giới cũng có một chuỗi thức ăn, quỷ lớn ăn quỷ nhỏ để bổ sung âm khí, quỷ nhỏ nếu bị ăn thì sẽ hồn phi phách tán.
"Mọi người." Cố Tuyết Kim mệt mỏi nói: "Ngoài việc chạy ra, còn có cách nào khác để tránh bị đại quỷ ăn thịt không?"
Câu hỏi của cậu dường như làm cho những con quỷ nhỏ bên cạnh bối rối. Chúng trò chuyện một lúc rồi cũng im lặng.
Tiểu thư đồng chợt chỉ tay về phía một rạp hát dưới chân núi, trên sân khấu có mấy nữ quỷ khiêu gợi đang múa những điệu múa uyển chuyển, tay áo lả lướt tựa đóa hoa nở rộ.
"Nhìn thấy không? Đó là nơi Quỷ Vương tuyển phi tần thứ 16. Quỷ Vương thích nhất là những con quỷ đẹp." Tiểu thư đồng nhìn cố Tuyết Kim nháy mắt đầy ẩn ý: "Anh đẹp thế này, đi làm vợ Quỷ Vương là sẽ được hắn che chở!"
Cố Tuyết Kim cúi đầu nhìn xuống dưới sân khấu, chỉ thấy một con quỷ mặt xanh nanh vàng đang nằm dài trên ghế, đang gặm xương một cách thích thú. Trên cái đầu trọc của hắn lơ thơ vài cọng tóc, hàm răng sắc nhọn vừa đen vừa vàng, xung quanh còn có hai con quỷ xinh đẹp đang quỳ gối xoa bóp chân cho hắn.
Mặc dù cách rất xa, nhưng Cố Tuyết Kim dường như vẫn ngửi được mùi tanh hôi trên người hắn, cùng với mùi hôi thối đặc trưng của một gã tra nam khốn nạn.
Bị thứ đó hôn, cậu thà rằng hồn phi phách tán còn hơn.
Cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt đầy vẻ kháng cự.
"Được rồi... Thật ra tôi còn một cách khác, nhưng còn tùy vào may mắn." Quỷ chết đuối nói: "Gần đây, tôi nghe nói có một thiên sư nhân loại pháp lực cao cường có thể thông âm dương. Thỉnh thoảng anh ta sẽ đến Minh giới để bày trận. Có lẽ... anh có thể đi tìm anh ta nhờ giúp đỡ?"
Cố Tuyết Kim chần chừ: "Nhưng chẳng phải tất cả thiên sư đều bắt quỷ sao?"
"Vị thiên sư này sẽ không tùy tiện hại quỷ nhỏ, mà còn giúp những cô hồn dã quỷ như chúng ta được siêu độ." Quỷ chết đuối nói: "Truyền thuyết kể rằng, sau khi được siêu độ, sẽ không còn lang thang bên trong khu rừng sương mù này nữa, thậm chí còn có thể đến Minh phủ nhận một cái thẻ ID, xếp hàng chờ đầu thai đấy."
Nghe có vẻ như vị thiên sư vĩ đại này là một người có đạo đức.
Mặc dù Cố Tuyết Kim không cần siêu độ, nhưng trong cái Minh giới u ám đáng sợ này, có một người sống xuất hiện cũng đủ khiến cậu phấn khởi.
Cậu quyết định thử vận may.
"Vậy vị thiên sư đó trông như thế nào? Thường xuất hiện ở đâu?"
"Những quỷ từng gặp anh ta đều được siêu độ hết rồi, tôi cũng không biết anh ta trông ra sao." Quỷ chết đuối bay đến gần Cố Tuyết Kim, rồi chỉ về một con sông nhỏ phía xa. "Có quỷ nói rằng, xác suất gặp được thiên sư ở bờ sông ngầm khá cao. Tôi cũng từng thấy bóng lưng của anh ta một lần, nhưng đã lâu lắm rồi anh ta không đến nữa. Anh chỉ có thể chờ thôi."
Cố Tuyết kim gật đầu. Không sao, cậu có thể chờ.
Từ đó, cậu bắt đầu thói quen ngày ngày ngồi canh thiên sư bên bờ sông ngầm.
Dòng sông chảy chầm chậm, nước trong vắt, hai bên bờ là những đóa hoa bị ngạn đỏ nở rực rỡ.
Nếu không phải nơi này tràn ngập âm khí rợn người, không có một sinh vật sống, thì cũng có thể xem là một nơi đẹp mắt.
Ở một nơi đẹp như vậy, Cố Tuyết Kim lại nói rất nhiều lời khó nghe.
Kể từ khi đoàn làm phim "Hiệp lộ" chính thức công bố Cố Tuyết Kim và Lục Thù sẽ hợp tác, fan hai nhà vốn đã bất hòa nay lại càng tranh cãi kịch liệt hơn.
Bình luận dưới Weibo của cậu lên đến hơn 6000 tầng.
[Diễn xuất như cậu mà đứng chung sân với ảnh để Lục chắc chắn sẽ bị nghiền nát. Về luyện tập thêm đi!]
Cố Tuyết Kim (V): [Đúng vậy, cần luyện tập thật. Hay cậu làm bạn diễn với tôi đi? Tối nay tôi đóng vai ba cậu.]
[Ha? 3h sáng còn tự mình xuống nước cãi nhau với antifan, bị chọc tức rồi à? Công ty Hoàn Vũ không quản lý cậu sao?]
Cố Tuyết Kim (V): [Liên quan gì cậu, tức cái gì hả?]
[Ha! Cho dù có ship hai con chó ngoài đường tôi cũng không ship cậu với anh Lục đâu!]
Cố Tuyết Kim (V) bấm thích bình luận đó, còn đáp lại: [Cậu tốt nhất nên vậy.]
Từ khi bước vào giới giải trí, Cố Tuyết Kim đã trở thành nhân vật được nhiều người yêu thích.
Không chỉ vì cậu có khuôn mặt có thể thu hút người hâm mộ, mà còn vì cái tính nóng như lửa, chọc vào là bùng cháy.
Cậu sinh ra ở một thị trấn ven biển, từ nhỏ sống cùng ông bà nội. Tuy gia cảnh bình thường nhưng thành tích học tập rất tốt. Kỳ thi đại học năm ấy, cậu đỗ vào trường sư phạm hàng đầu ở thành phố B và theo học chuyên ngành Toán.
Theo kế hoạch ban đầu của Cố Tuyết Kim, năm ba cậu sẽ đi dạy học tình nguyện, tốt nghiệp xong sẽ trở thành giáo viên Toán, sống một cuộc đời bình lặng.
Nhưng năm 19 tuổi, khi đi ăn cùng bạn bè, cậu bị một chuyên viên săn lùng tài năng của công ty Hoàn Vũ phát hiện, mời quay quảng cáo kẹo cao su đầu tiên trong đời. Không lâu sau, một đạo diễn lớn đã chìa cành ô liu ra cho cậu và mời cậu vào vài một nhân vật phản diện vừa đẹp trai vừa lạnh lùng trong《 Minh Nguyệt Lâu 》.
Cố Tuyết Kim bước vào giới với tâm lý muốn thử sức, không ngờ《 Minh Nguyệt Lâu 》lại bạo, giúp cậu một bước thành sao.
Sau đó, các đạo diễn liên tục chìa cành ô liu với cậu. Ba năm sau, cậu đã trở thành một đỉnh lưu - nổi đến mức càng bị chửi càng hot, hot đến mức dù có bị chửi cũng không hề tụt độ nổi tiếng.
Nếu nói về diễn viên nào ra mắt cùng thời điểm với cậu và có độ nổi tiếng có thể so sánh với cậu thì đó chính là Lục Thù.
Lục Thù lớn hơn Cố Tuyết Kim 3 tuổi, anh và cậu ra mắt gần như cùng năm cùng tháng, và đều nổi tiếng rất nhanh.
Nhưng kể từ khi ra mắt, dù là hợp đồng quảng cáo hay giải thưởng, hai người luôn là đối thủ ngang tài ngang sức.
Một năm trước, Cố Tuyết Kim đóng chính trong《 Bạch Vân Gian》còn Lục Thù thủ vai chính trong《 Vấn đạo》. Cả hai đều được đề cử Nam chính xuất sắc nhất, nhưng cuối cùng, chiếc cúp lại rơi vào tay Lục Thù.
Vào ngày diễn ra lễ trao giải, Cố Tuyết Kim bị cúm, sốt đến 39 độ.
Thân thể khó chịu cộng thêm sự thất vọng vì không nhận được giải thưởng khiến cậu càng thêm chán nản. Khi Lục Thù giơ cúp ảnh đế lên, máy quay lại đúng lúc bắt được gương mặt lạnh lùng của Cố Tuyết Kim.
Rất nhanh sau đó, không biết ai đã bỏ tiền mua một tài khoản marketing thổi phồng sự việc này và đẩy hashtag #Liên hoan phim Thanh Long - Cố Tuyết Kim mặt lạnh# lên top 1 hot search.
Đêm đó, fan của Lục Thù đã tràn vàoWeibo của Cổ Tuyết Kim, toàn mạng đều nói rằng cậu ghen tị với việc Lục Thù đoạt giải, vừa kém tài lại vừa nóng tính.
Nói đến mặt lạnh, Cố Tuyết Kim cảm thấy Lục Thù mới là người ngày nào cũng giữ bộ dáng lạnh như băng, không cho người khác đến gần.
Vậy mà cùng một kiểu mặt lạnh, Lục Thù lại được tung hô là phong độ tao nhã, quân tử hào hoa?
Bị úp cái nồi từ trên trời rơi xuống này, Cố Tuyết Kim tất nhiên không vui, thậm chí còn nghi ngờ rằng bài báo kia là do công ty của Lục Thù mua.
Không bao lâu sau, Cố Tuyết Kim lại chạm mặt Lục Thù trong đại hội thể thao dành cho nghệ sĩ.
Cả hai đều đăng ký thi chạy 1000 mét nam. Chạm trán nhau trên đường đua, Cố Tuyết Kim chưa bao giờ dốc hết sức chạy như hôm ấy.
Thế nhưng, suốt cả chặng đua, cậu chỉ có thể nhìn bóng lưng của Lục Thù mà chạy theo. Cuối cùng đã về đích thứ hai và chỉ thua đối phương vỏn vẹn hai giây.
Sau trận đấu, cậu mệt đến mức thở không ra hơi, trong khi Lục Thù đứng bên cạnh vẫn gọn gàng chỉnh chu, thậm chí không đổ lấy một giọt mồ hôi. Trông giống như một tảng băng không bao giờ tan, kiêu ngạo mà hoàn mỹ.
Lục Thù liếc nhìn cậu, nhàn nhạt nói:
“Lại làm phiền Cố lão sư nhường rồi.”
Cố Tuyết Kim thề rằng, cậu đã thấy một tia trêu chọc lóe lên trong mắt Lục Thù.
Bề ngoài thì nghiêm túc, sau lưng lại bụng đầy mưu mô!
Sau đó, cho dù có ngồi cạnh Lục Thù trong các hoạt động từ thiện, Cố Tuyết Kim cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói nửa câu.
Cậu không mở lời, Lục Thù cũng im lặng, chỉ là khi sắp rời đi lại thoáng nhìn qua nhau một cái, trong mắt đều mang theo ý cười.
Cười cười cười, cười cái gì mà cười!
Việc thử vai cho bộ phim trinh thám 《Hiệp lộ》 đã diễn ra từ hai tháng trước. Khi đó, quản lý của Cố Tuyết Kim nói với cậu rằng danh sách diễn viên đóng cặp hoàn toàn không có Lục Thù.
Nếu biết Lục Thù cũng tham gia, cậu nhất định, nhất định sẽ không đi thử vai!
Cố Tuyết Kim hoàn hồn từ những ký ức cũ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bên bờ sông xuất hiện một bóng người cao ráo khoác áo trắng.
!!!
Hôm nay mới là ngày thứ bảy cậu ngồi chờ đại thiên sư, chẳng lẽ thật sự bị cậu đợi được rồi?
Cố Tuyết Kim thận trọng bay lại gần bóng dáng đó, mơ hồ cảm thấy dáng vẻ của vị thiên sư này có chút quen mắt—
Lấy hết can đảm, cậu lại lặng lẽ tiến thêm một chút. Thiên sư đưa lưng về phía cậu, tà áo bào trắng phảng phất ánh vàng nhạt, khí chất xuất trần, nói là tiên nhân cũng không quá lời.
Nhưng cậu không có tâm trí thưởng thức dáng người đẹp đẽ của đối phương, bởi vì tình huống lúc này càng lúc càng kỳ diệu hơn.
Bóng lưng của vị thiên sư này… có chút giống Lục Thù.
Nhưng Lục Thù làm sao có thể là thiên sư được chứ?
Không chắc lắm, phải nhìn kỹ hơn.
Cố Tuyết Kim dứt khoát bay quanh người đàn ông đó mấy vòng—
Người thanh niên trẻ tuổi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đường nét gương mặt thanh tú như tranh vẽ. Ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, từng được fan ca tụng không biết bao lần, cũng y hệt.
Đệt.
Không lẽ thật sự là Lục Thù?!
Ngay lúc Cố Tuyết Kim còn đang do dự không biết có nên tiến lên hay không, một luồng kim quang đột nhiên bao lấy người cậu.
Đột nhiên, cậu cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, bay cũng không nổi nữa, giống như bị một sợi dây vô hình trói chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
“Cố Tuyết Kim?” Lục Thù nhướng mày, “Lâu quá không gặp, cậu đổi nghề làm quỷ rồi à?”