Cố Tuyết Kim lặng lẽ lách sang bên cạnh Lục Thù, nhỏ giọng hỏi: “Lục Thù, anh có biết xem phong thủy không? Phong thủy của thôn này thế nào?”
Lục Thù quan sát hoàn cảnh xung quanh, nói: “Cũng không tệ lắm.”
Cố Tuyết Kim bán tín bán nghi gật đầu rồi đi theo đoàn quay chương trình bước vào nhà của bé Ly Ly.
Ly Ly là cô bé hát hay nhất lớp, trước ống kính, cô bé đang hát một bài dân ca phong thủy địa phương: “Nhà ở phải chọn thế đất bằng, tựa núi hướng thủy mới an lòng. Núi có long mạch cao vươn thẳng, nước bao quanh uốn khúc hợp phong. Minh đường rộng lớn sinh phú quý, thủy khẩu khép kín tụ ngàn vàng.”
Người dân nơi đây không chỉ nhiệt tình hiếu khách, mà ai cũng có giọng hát hay.
Giọng Ly Ly trong trẻo, phát âm rõ ràng, có thể gọi là giọng ca thiên thần.
Cố Tuyết Kim nghiền ngẫm lời bài hát một cách cẩn thận, phát hiện ra vị trí của các ngôi nhà trong thôn này hầu như đều phù hợp với nội dung bài dân ca.
Lưng tựa núi, trước mặt có nguồn nước, thôn Đường Gia quả thực là một nơi có phong thủy tốt.
Lục Thù dừng lại hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi về phong thủy?”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Cố Tuyết Kim nói: “... Tôi thấy thôn này phát triển khá nhanh, phong thủy chắc chắn tốt.”
“Trong núi sâu, rừng già có quỷ cũng là chuyện bình thường.” Lục Thù nói: “Với thể chất hiện tại của cậu, dù ở nơi phong thủy tốt đến đâu, gặp vài con quỷ cũng là chuyện thường, cậu phải tập quen dần đi.”
Thôi được rồi, bị nhìn thấu rồi.
Cố Tuyết Kim không cách nào phản bác, nhỏ giọng nói: “... Tôi đang cố gắng làm quen đây.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cậu lại ngửi thấy hương gỗ thanh mát và đắng nhẹ trên người Lục Thù.
Cậu không nhịn được hít sâu một hơi, đầu óc không kiểm soát được mà càng mong đợi việc luyện khí sắp tới. Cậu cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ này của mình, nhưng lại khó mà cưỡng lại bản năng.
Cậu còn đang thất thần, thì chợt nghe Lục Thù nói: “Phong thủy của thôn này tuy tốt, nhưng thôn bên cạnh thì không.”
Cố Tuyết Kim ngẩng đầu: “Anh nói thôn Thị?”
“Phải. Thôn Thị nằm ở sườn của núi Thúy, toàn bộ thôn phía tây cao, phía đông thấp, là địa thế Bạch Hổ cưỡi rồng, dễ tụ âm. Trên núi còn có một khu nghĩa địa đối diện với con đường mới sửa, sát khí rất nặng, cho nên có không ít hồn ma lang thang dừng lại ở đây.” Lục Thù nói: “Thể chất của cậu hiện tại là âm, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái. Sau khi xuống núi, tự nhiên sẽ ổn.”
Cố Tuyết Kim suy tư gật đầu, lúc vào núi, Đào Thích nói trên đường không có ai, nhưng cậu lại thấy mấy ông lão đeo gùi trên lưng.
Lẽ nào... những ông lão đó đều là quỷ?
Cố Tuyết Kim càng nghĩ càng sợ, toàn thân nổi cả da gà.
Nhưng rồi cậu lại nghĩ, dù sao bên cạnh cậu bây giờ cũng có Lục Thù - một đại thiên sư siêu mạnh. Cho dù là vì chuyện luyện khí, chắc chắn Lục Thù cũng sẽ không để cậu bị quỷ ăn mất.
Lúc này, trong bếp, những xiên thịt nướng, lạp xưởng và xúc xích đã lần lượt ra lò. Mùi thơm của đồ ăn dần xua tan nỗi sợ của Cố Tuyết Kim, giúp cậu tỉnh táo lại.
Đoàn làm phim muốn quay cảnh Cố Tuyết Kim và Lục Thù giúp đỡ gia đình Ly Ly, liền bảo họ vào bếp phụ giúp.
Đào Thích giúp Cố Tuyết Kim đeo tạp dề, cười híp mắt nói: “Bảo bối, eo cậu thon thật đấy.”
Cố Tuyết Kim nhỏ giọng nói: “Không được buộc nơ bướm cho tôi.”
“Được rồi, tôi không buộc nơ bướm đâu.” Đào Thích buộc một chiếc nơ bướm trắng xinh đẹp ở sau lưng Cố Tuyết Kim: “Đi làm việc đi~”
Cố Tuyết Kim không tin Đào Thích láu cá, quay lại nhìn sau lưng. Đường cong eo lúc cử động lại càng rõ ràng, dường như chỉ cần hai bàn tay là có thể ôm trọn.
Đào Thích nhìn cậu đầy yêu thương: “Bảo bối, cậu thực sự đáng yêu lắm, giống như con mèo trắng kiêu ngạo xinh đẹp mà Tom sẽ phải lòng.”
Cố Tuyết Kim bịt miệng Đào Thích lại, hung dữ bắt cậu ta đừng nói mấy lời ghê tởm nữa, nhưng cậu lại không phát hiện ra chiếc nơ bướm to đùng sau lưng mình.
Cậu lặng lẽ đi đến bồn rửa, cẩn thận rửa cà chua và cải thìa, thầm nghĩ mặc dù mình không biết nấu ăn, nhưng ở nhà vẫn giúp bà rửa rau, thái rau, hôm nay cũng có thể làm chân sai vặt.
Lúc này, bà nội của Ly Ly đã đun nóng dầu.
Bà cụ ra hiệu cho Cố Tuyết Kim bỏ đậu phụ vào chảo rán, nhưng cậu không hiểu tiếng địa của bà, nên chỉ có thể gật đầu cười.
Dầu trong chảo nóng đến mức bắn lên lách tách, Cố Tuyết Kim còn đang phân vân, Lục Thù đã đi đến bên cạnh nói: “Để tôi.”
Lục Thù dùng đũa gắp từng miếng đậu phụ đã ướp, lăn qua lớp bột rồi lần lượt thả vào chảo dầu.
Không biết có phải là ảo giác của Cố Tuyết Kim hay không, mà ngọn lửa dưới bếp dường như nhỏ hơn lúc trước.
Đào Thích không ngờ một người mang khí chất tiên nhân như Lục Thù lại biết nấu ăn, cậu ta nhỏ giọng nói với Cố Tuyết Kim: “Vị tiên tôn trên màn ảnh lại đang nấu ăn kìa.”
Đậu phụ trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, Cố Tuyết Kim nhìn bàn tay nổi gân xanh của Lục Thù khi dùng sức, trong lòng chợt nghĩ không đúng lúc lắm - tay của Lục Thù, quả thật rất đẹp.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thậm chí có thể gọi là quyến rũ.
Đúng lúc này, ngón tay của Lục Thù khẽ cong, ngọn lửa dưới bếp lại nhỏ đi một chút.
Cố Tuyết Kim mở to mắt kinh ngạc, hóa ra không phải là ảo giác.
“Thầy Lục thường xuyên nấu ăn à?” Đạo diễn không kìm được hỏi: “Nhìn động tác của anh rất thuần thục.”
Lục Thù thản nhiên đáp: “Thỉnh thoảng thôi.”
Anh gắp đậu hũ chiên vừa xong ra đĩa nhỏ, quay đầu nhìn Cố Tuyết Kim, nói: “Thử xem.”
Cố Tuyết Kim nhận lấy đĩa, đậu hũ mới ra lò vàng ươm, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, nhờ khống chế lửa tốt nên ăn vào rất vừa miệng.
Cố Tuyết Kim đang định khen vài câu thì Lục Sơ lại liếc qua bằng ánh mắt nửa cười nửa không--
Lại nữa rồi, chính là ánh mắt này! Là đang chửi "đồ ngốc" sao?!
Nếu không phải vì đậu hũ đã nuốt xuống, lại thêm có camera đang quay, Cố Tuyết Kim thật sự muốn phun ra tại chỗ.
Không biết nấu ăn thì sao chứ? Cậu rất giỏi trong việc gọi đồ ăn mang về nhất đó!
Lúc này, Lục Thù nhàn nhạt mở miệng: “Dầu nóng rồi, cách xa nồi ra một chút.”
Trong lúc nhất thời, Cố Tuyết Kim không rõ tên khốn này đang quan tâm hay chế giễu mình, nhưng vẻ mặt thì rõ ràng viết: Đã biết lỗi.
Có lẽ vì cảm giác “tiên nhân lạnh lùng xuống bếp” quá kỳ lạ, nên món đậu hũ do Lục Thù làm đã bị mọi người tranh nhau gắp.
Khi màn đêm buông xuống, trăng treo cao trên trời, các khách mời lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Cố Tuyết Kim được phân đến phòng ở phía tây tầng hai, phòng bên cạnh là của Đào Thích, hai người dùng chung một phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Cố Tuyết Kim bước ra thì thấy Đào Thích đang ngồi trên ghế trong phòng cậu, xem lại những tấm ảnh chụp trong ngày, tấm tắc khen nhan sắc mỹ miều của nghệ sĩ nhà mình.
“Cưng à, tấm này góc chụp đẹp lắm.” Đào Thích đưa ảnh gốc cho Cố Tuyết Kim xem: “Nhưng tiếc là có cái bóng đen, bị nhòe rồi.”
Trong ảnh, Cố Tuyết Kim mỉm cười với Lyly, Lyly thì vui vẻ giơ tay hình chữ V.
Nhưng phía sau Cố Tuyết Kim lại có một bóng đen mờ mờ, như vầng sáng do cánh côn trùng vỗ tạo ra, lại giống như khuôn mặt người đang gào thét.
Nghĩ tới cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm lúc ban ngày, tim Cố Tuyết Kim bỗng hụt một nhịp —
Lẽ nào... thực sự có con ma bám theo mình cả ngày?
“Không sao đâu.” Cố Tuyết Kim nói: “Có lẽ là con côn trùng nào bay ngang qua ống kính thôi. Mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ sớm đi.”
“Ừm.” Đào Thích cắm máy đuổi muỗi điện cho Cố Tuyết Kim: “Tối nay nếu thấy không khỏe thì cứ gọi tôi.”
Chưa đến chín giờ, Tiểu Đào đã tắt đèn đi ngủ.
Cố Tuyết Kim cũng tắt đèn, nằm xuống. Trong phòng yên ắng, không một âm thanh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ.
Rèm trắng lay động theo gió, tựa như sóng biển. Phòng của Lục Thù ở tầng hai phía đối diện, cách một cái sân, vẫn còn le lói ánh đèn.
Cố Tuyết Kim bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện mình đã biến thành hồn phách lơ lửng giữa không trung.
“Cốc, cốc, cốc.”
Trong thoáng chốc, cậu nghe thấy ba tiếng gõ cửa sổ rất khẽ, âm thanh giòn tan, như tiếng gõ cửa nhưng nhẹ hơn.
Đây là tầng hai, làm gì có ai ngoài cửa sổ mà gõ?
Tim Cố Tuyết Kim thắt lại, tỉnh táo hơn một nửa, ngẩng đầu nhìn rèm trắng đang lay động bên cửa sổ, thì thấy rèm bị đẩy phồng lên thành hình người lơ lửng rồi biến mất.
Cậu hoảng sợ rùng mình, nhìn lại lần nữa thì bên cửa sổ chẳng còn gì nữa.
Đi rồi sao?
Vừa thở phào, con ma đó lại bất ngờ hiện ra ngay đầu giường.
Nhờ có ánh trăng, Cố Tuyết Kim cuối cùng cũng thấy rõ mặt mũi con ma —
Một người đàn ông trung niên, mặt đầy máu, không có lưỡi, trong miệng phát ra tiếng “khò khè”, có vẻ như đang cố nói gì đó với Cố Tuyết Kim. Bàn tay đầy máu không ngừng chỉ ra ngoài cửa sổ.
Dường như hắn rất kiêng kỵ cái hồ lô vàng trên cổ tay thân xác Cố Tuyết Kim nên không dám đến gần.
Giữa khoảng cách 2m, hắn cứ ra hiệu mãi, chỉ ra ngoài cửa sổ nhiều lần.
Hai con ma “nói chuyện” với nhau không được suôn sẻ lắm, Cố Tuyết Kim tuy không hét ra tiếng, nhưng trong lòng thì hét mười nghìn lần rồi.
Cuối cùng, cậu vụt ra ngoài cửa sổ, lướt nhanh đến phòng của Lục Thù. Vì bay quá nhanh nên cậu loạng choạng rồi ngã thẳng xuống giường của Lục Thù.
Tin tốt là Lục Thù không nằm trên giường.
Tin xấu là Lục Thù đứng ngay cạnh, nhìn thấy hết cảnh cậu ngã lăn ra.
Lục Thù vừa tắm xong, đang đứng cạnh giường, chậm rãi cài chiếc cúc áo cuối cùng. Nước từ mái tóc ướt chảy xuống xương quai xanh rồi lướt qua lồng ngực săn chắc.
Anh nhìn con ma xinh đẹp nằm sõng soài trên giường, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Cố Tuyết Kim lồm cồm bò dậy, gắng gượng nói cho đỡ quê: “...Chưa thấy ma đè giường bao giờ hả?”
Nói xong, Cố Tuyết Kim dùng tay vuốt lại chăn gối bị mình làm nhăn, sau đó rời khỏi chiếc giường nhỏ mềm mại, đứng ngay ngắn bên mép giường.
Lục Thù không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đáy mắt lại thấp thoáng ý cười.
Anh trầm giọng nói: “Không đè nữa à?”
“Ừ.” Cố Tuyết Kim cụp hàng mi dày xuống: “...À, hôm nay là thứ sáu, có luyện khí không?”
Ban ngày còn nghênh ngang như tiểu bá vương, lúc này lại ngoan ngoãn đứng bên giường chờ được Lục Thù ôm.
Nếu có phóng viên giải trí nào chụp được cảnh này, đảm bảo sẽ thành cú nổ lớn nhất làng giải trí.
Nụ cười trong đáy mắt Lục Thù càng sâu thêm. Anh không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy tiểu quỷ đang lơ lửng bên cạnh giường vào lòng —
Mùi gỗ đắng thoang thoảng tràn vào mũi Cố Tuyết Kim, cậu khẽ nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi hương trên người Lục Thù.Mọi sự mệt mỏi lập tức tan biến, thậm chí còn cảm thấy sáng khoái đến đáng xấu hổ.
Khốn kiếp, mình bị sao vậy nè?
Vừa mắng bản thân đầu óc có vấn đề, Cố Tuyết Kim lại vừa hít thêm vài hơi mùi hương trên người Lục Thù, thậm chí còn phát ra tiếng rên khe khẽ đầy thỏa mãn, tay cũng ôm lấy eo của anh.
Đây là lần thứ hai hai người “luyện khí” kể từ khi kết hôn, Lục Thù vẫn cài nút áo kín cổ, tay không hề vượt giới hạn, dường như thật sự chỉ để tu luyện.
Nhưng một người lạnh lùng như vậy, vòng tay lại thật ấm áp.
Một lượng lớn khí trong cơ thể Lục Thù đang chảy qua cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy khó thở. Cố Tuyết Kim cảm thấy có chút không thoải mái, vội vàng chớp mắt, cánh tay đang ôm eo Lục Thù cũng vô thức siết chặt hơn.
Lúc này, lòng bàn tay của Lục Thù nhẹ nhàng vuốt lưng Cố Tuyết Kim, động tác giống như đang vuốt lưng của một con mèo nhỏ, lại như đang giúp cậu thuận khí, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Cố Tuyết Kim ngước mắt nhìn Lục Thù, trong đôi mắt long lanh ánh nước, dáng vẻ dịu dàng mà Lục Thù chưa từng thấy qua.
Ánh mắt ấy, như là đang oán trách, lại như đang làm nũng.