Vừa rồi ở Minh giới, Lục Thù đã thử dùng thuật pháp để giúp linh hồn của Cố Tuyết Kim trở về thể xác, nhưng không thành công.
Thấy Cố Tuyết Kim không từ bỏ ý định, Lục Thù bình tĩnh nói: "Có thể."
Cố Tuyết Kim nhanh chóng bay vút vào phòng ngủ, bật đèn lên, tràn đầy mong đợi nhìn Lục Thù, nói: "Lục Thù, tôi phải nằm lên thân thể mình sao?"
Trong phim đều diễn như vậy, linh hồn nhập vào cơ thể là người sẽ sống lại!
Lục Thù nhìn "người đẹp" ngủ trên giường, mặc bộ đồ ngủ bằng vải lụa xanh đậm. "Người đẹp say ngủ" có ngũ quan tinh xảo, làn da trắng muốt, nhưng trước ngực lại không hề phập phồng, đôi môi cũng nhợt nhạt, trông chẳng khác nào một bức tượng hình người đang nhắm mắt.
Người khi chết, bảy phách sẽ tan biến trước, ba hồn sẽ rời cơ thể sau cùng. Hồn rời thể, liền hóa thành quỷ.
Hiện tượng người sống bị thoát hồn từ lâu đã có ghi chép, nhưng phần lớn xảy ra ở trẻ nhỏ có bát tự thuần âm, trường hợp ở người trưởng thành rất hiếm, mà như Cố Tuyết Kim, định kỳ rời hồn, thì lại càng hiếm hơn nữa.
Lục Thù nói: "Không cần."
Dứt lời, anh đan tay kết ấn, dùng cán quạt vẽ mấy ký tự kỳ quái trong không trung. Giây tiếp theo, một luồng kim quang lập tức bao phủ cơ thể của Cố Tuyết Kim.
Cố Tuyết Kim đứng bên cạnh quan sát, trong lòng vô cùng kích động, thậm chí còn vô thức siết chặt vạt áo ngủ trên người.
Có lẽ.. mọi thứ sẽ sớm trở lại bình thường!
Cuộc đời này, Cố Tuyết Kim đã từng có nhiều ước mơ viển vông, nhưng giờ phút này, cậu chỉ mong mình có thể trở thành một người bình thường như bao người khác.
Nhưng thật đáng tiếc, cậu đợi tròn mười giây, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Lục Thù cũng không ngạc nhiên trước tình huống này, nói: "Tình trạng của cậu tôi không xử lý được, đi tìm cao nhân khác đi."
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Tuyết Kim tràn đầy vẻ thất vọng, thoạt nhìn còn ngoan ngoãn hơn nhiều so với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của cậu.
Cậu tự nhiên hiểu rõ, nếu ngay cả một cao nhân như Lục Thù cũng không thể giúp cậu khôi phục lại bình thường, thì những thiên sư khác e rằng lại càng không có khả năng.
Cố Tuyết Kim thở dài một hơi, đúng lúc này, bình minh ló dạng.
Những tia nắng ban mai xuyên qua kẽ mây, chiếu xuống nhân gian, Cố Tuyết Kim chỉ cảm thấy một lực hút mạnh mẽ kéo lấy mình, giây tiếp theo cậu liền bị hút trở về thân xác đang nằm trên giường.
Máu bắt đầu được bơm từ tim và chảy nhanh qua tứ chi và cơ thể.
Lúc này, dường như Lục Thù cảm nhận được điều gì, anh đột nhiên vươn tay mở tủ quần áo của Cố Tuyết Kim ra.
Một cây sáo bằng ngọc dương chi phát ra ánh sáng xanh u ám bên trong tủ, ánh sáng đó dường như đang hô hấp, lúc mạnh lúc yếu.
Đợi đến khi ánh sáng hoàn toàn tan biến, Cố Tuyết Kim đã ngồi bật dậy trên giường, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.
"Tôi về hồn rồi à?" Cố Tuyết Kim duỗi tay ra: "Đúng giờ thật đấy, buổi tối khoảng chín giờ biến thành quỷ, sáng khoảng năm giờ lại biến về... Lục Thù, anh lục tủ của tôi làm gì?"
Lục Thù quay người đưa cây sáo trong tay cho Cố Tuyết Kim.
"Cây sáo này có vẻ là linh khí, nhưng tôi chưa từng thấy qua." Lục Thù nói: "Cậu lấy nó từ đâu?"
"À... Cây sáo này là do trợ lý của tôi mới đưa cho tôi cách đây không lâu. Anh ấy nói rằng lúc tôi được cứu ra từ cái giếng đó, mặc dù đã hôn mê, nhưng tôi vẫn nắm chặt cây sáo này trong tay." Cố Tuyết Kim nói: "Sau khi tỉnh lại, tôi vẫn nhớ những chuyện xảy ra trước khi rơi xuống giếng, nhưng chuyện sau khi rơi xuống thì lại chẳng nhớ gì cả. Tôi cũng không biết vì sao mình lại cầm nó."
Nói xong, Cố Tuyết Kim cũng cầm lấy cây sáo lên cẩn thận quan sát.
Trên cây sáo ngọc có khắc một con rồng nhỏ đang cưỡi mây đạp gió, đường nét chạm khắc tinh xảo, chất ngọc ấm áp mịn màng, trông chẳng khác gì một món đồ nghệ thuật thượng hạng.
Đây chính là linh khí trong truyền thuyết sao?
Vì hiếu kỳ, cậu tiện tay thổi một nốt, dù đã cố gắng hết sức, nhưng âm thanh phát ra vẫn rất yếu.
"Sao tiếng lại nhỏ thế nhỉ?" Cố Tuyết Kim lại đưa sáo cho Lục Thù: "Anh thử xem?"
Trong mắt Lục Thù, cây sáo này khi ở trong tay Cố Tuyết Kim thì linh khí mờ nhạt tỏa ra xung quanh, nhưng khi ở trong tay anh, lại hoàn toàn không còn chút linh khí nào.
Xem ra cây sáo này chỉ có thể bị Cố Tuyết Kim khống chế.
Nghĩ đến khả năng cây sáo này có liên quan đến chuyện hồn phách rời xác của Cố Tuyết Kim, Lục Thù dặn dò: "Không cần. Cậu giữ kỹ nó, đừng làm mất."
Cố Tuyết Kim gật đầu, lúc này Caesar đi tới cọ cọ vào ống quần Cố Tuyết Kim, cậu cúi xuống bế mèo con lên, trìu mến nói: "Bé cưng đói rồi phải không? Ba đi làm bữa sáng cho con đây."
Sau khi về hồn, lúc cười, đôi mắt cậu đặc biệt sống động, giống như một chú hồ ly tuyết nhỏ, lúc ôm mèo trông lại càng tinh xảo.
Lục Thù liếc mắt nhìn cậu một cái, xoay người đi về phía cửa.
Cố Tuyết Kim vội đặt mèo xuống, đuổi theo Lục Thù đến tận cửa: "... Thứ sáu này tôi có  lịch trình ở thành phố H, hôm đó không về được. Đến lúc đó anh đến tìm tôi, hay tôi đổi ngày để đến tìm anh?"
Lục Thù không do dự: "Tôi đến tìm cậu."
Cố Tuyết Kim ngạc nhiên mở to mắt, không nghĩ tới Lục Thù lại chịu lặn lội đường xa đến tìm mình.
Chẳng lẽ... Lục Thù cũng có thể dịch chuyển tức thời ở nhân gian?
Nhân lúc Cố Tuyết Kim còn đang ngẩn người, Lục Thù dùng hai ngón tay thon dài gõ nhẹ vào trán cậu.
"Tôi đã đặt thuật pháp lên người cậu, từ nay về sau, dù rời xác, cậu cũng có thể ở lại nhân gian." Lục Thù nói: "Nhưng linh hồn cậu tách ra quá thường xuyên, hơn nữa âm khí trên người cậu rất nặng, cho dù đã trở lại thành người, vẫn dễ chiêu dụ những thứ dơ bẩn, ban đêm đừng có chạy lung tung."
Lục Thù nói không sai, từ sau khi bắt đầu rời hồn, Cố Tuyết Kim đã khai nhãn âm dương, ban ngày cũng có thể nhìn thấy ma quỷ.
"Vậy nếu tôi gặp phải lệ quỷ hung tàn thì sao?" Cố Tuyết Kim bắt đầu lo lắng cho mạng nhỏ của mình: "Loại ác quỷ ăn thịt người, trên người nồng nặc mùi máu ấy!"
Vẻ mặt Lục Thù vẫn hờ hững, nhưng lại tiện tay tháo dây chuyền hình hồ lô bằng vàng treo trên quạt ngọc của mình đưa cho Cố Tuyết Kim.
"Đây là bùa hộ thân. Cậu treo nó lên đồ vật mang theo bên mình, nó sẽ bảo vệ cậu."
Cố Tuyết Kim sửng sốt, vội vàng cầm lấy mặt dây chuyền vàng, từ tận đáy lòng cảm ơn Lục Thù: "Cảm ơn anh, anh đúng là một thiên sư có công đức vô lượng!"
Lục Thù xoay người rời đi: "Không cần đâu, tôi chỉ sợ vừa mới cưới đã thành góa phu rồi."
Cố Tuyết Kim: "..." Má nó.
Sau khi Lục Thù rời đi, Cố Tuyết Kim mới nhớ ra mình và Lục Thù chưa từng trao đổi phương thức liên lạc.
Cái tên khốn đó định liên lạc với cậu kiểu gì đây?
"Thôi kệ đi." Cố Tuyết Kim ngáp một cái, ôm mèo quay về chiếc giường ấm áp của mình: "Không liên lạc càng tốt."
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Kim ở nhà nghỉ ngơi.
Giống như Lục Thù đã nói, mặc dù đêm đó dù cậu đã hóa thành quỷ, nhưng cũng không bị hút vào Minh giới.
Làm quỷ ở Minh giới, đầu óc sẽ luôn ngột ngạt nặng nề, nhưng ở nhân gian thì không có cảm giác đó.
Đầu tiên, Cố Tuyết Kim đắp mặt nạ cho cơ thể của mình, sau đó bay ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Bên ngoài có mấy con quỷ đang phát tờ rơi, cậu tiện tay cầm lấy một tờ. Trên giấy in nội dung của lớp luyện thi công chức Hoàng Tuyền, chuyên giảng giải về "Thông báo của Văn phòng Minh phủ về việc làm tốt công tác tuyển dụng công chức Minh giới" (Sở Minh phủ [2024] Số 444). Tờ rơi còn in sáu chữ to màu vàng rực: BIÊN CHẾ LỚN, CHÉN CƠM SẮT!
"Người anh em, có đăng ký không?" Con quỷ hỏi: "Giờ đang giảm giá 20% đấy."
Cố Tuyết Kim chui tọt vào trong cửa sổ: "...Không thi."
Bởi vì ma không cần ngủ, nên thời gian của Cố Tuyết Kim đột nhiên nhiều hơn hẳn. Nếu có hứng, cậu thậm chí còn lên Weibo khẩu chiến với antifan—
【Đệch, tên này ngày nào cũng thức tới ba giờ sáng à】
【Cố Tuyết Kim V: Sao? Ghen tị với thể lực dồi dào của ca ca đây à?】
【Vãi, rep nhanh thế, con trai à, mày đúng là người duy nhất còn sống trong giới giải trí】
Thấy dòng bình luận đó, Cố Tuyết Kim im lặng một lát.
Nói thế nào đây, có lẽ cậu cũng là con quỷ duy nhất trong giới giải trí.
Sáng hôm sau, Đào Thích gõ cửa nhà Cố Tuyết Kim.

Là trợ lý sinh hoạt của Cố Tuyết Kim, dù nhỏ hơn Cố Tuyết Kim một tuổi, nhưng Đào Thích lúc nào cũng như một người cha già, lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho cậu.
Đào Thích đặt tách cà phê và chiếc bánh mì vị chocolate lên bàn ăn, thấy sắc mặt Cố Tuyết Kim có vẻ khá hơn, liền hỏi: "Bảo bối, dạo này buổi tối cậu còn ngất đi không?"
"Vẫn vậy thôi." Cố Tuyết Kim đáp: "Nhưng tôi quen rồi."
Đào Thích lo lắng gật đầu, lại tò mò hỏi: "Vậy sao nửa đêm cậu vẫn trả lời tin nhắn fan trên Weibo?"
"...Lúc đó tôi tỉnh." Cố Tuyết Kim bịa chuyện không chớp mắt: "Tôi ngất từng đợt, không kiểm soát được."
Đào Thích càng thêm lo lắng, nhíu mày nói:
"Hôm nay chúng ta đến thôn nhỏ kia, điều kiện không tốt lắm, có lẽ phải ngủ lại một đêm. Nhưng tôi đã nói với đạo diễn rồi, sau bảy giờ sẽ không sắp xếp công việc cho cậu nữa, để cậu nghỉ ngơi sớm...  Nếu cậu thấy không ổn, chúng ta sẽ không đi nữa."
Cố Tuyết Kim nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh đáp: "Chắc không có vấn đề gì lớn đâu, ngủ ở đó một đêm thôi mà."
Là một người mẫu trong ngành giải trí, trong ba năm qua lịch trình của Cố Tuyết Kim khá dày.
Sau khi rơi xuống giếng, Cố Tuyết Kim đã có một khoảng thời gian thất nghiệp.
Sau khi tận mắt chứng kiến tình trạng ngất xỉu nửa đêm của anh, Đào Thích và người quản lý Vương ca đã hoãn hết những công việc có thể.
Nhưng công việc hôm nay thì khác, đây là công việc từ thiện mà chính Cố Tuyết Kim muốn làm.
Trong lúc Cố Tuyết Kim đang ăn, Đào Thích ngồi xổm xuống chải lông cho Caesar, nhưng bất ngờ nhìn thấy một đôi dép nam lạ xuất hiện ở cửa.
Nhà của Cố Tuyết Kim rất ít khi có khách, Đào Thích cảm thấy khá bất ngờ.
"Anh Kim, hai ngày nay có khách đến nhà chơi à?"
Cố Tuyết Kim cầm tách cà phê khựng lại một chút, sau đó thản nhiên đáp: "Không, tôi gọi người đến sửa tủ lạnh."
Đào Thích nhìn cổ tay của Cố Tuyết Kim: "Còn mua vòng tay mới nữa à?"
Cổ Tuyết Kim quấn một sợi chỉ đỏ quanh quả hồ lô vàng mà Lỗ Thục đưa cho, đeo vào cổ tay. Cố Tuyết Kim gật đầu nói: "Bùa bình an trừ tà, bà nội tôi xin ở chùa."
"Cũng đúng. Mặc dù tôi không mê tín, nhưng anh Vương bảo cậu nên tìm đạo sĩ xem thử đấy." Đào Thích gật gù suy nghĩ, như chợt nhớ ra điều gì, nói: "Bảo bối, tôi còn chuyện này muốn nói với cậu."
Cố Tuyết Kim dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
"Hôm nay có một khách mời khác nữa, cậu đoán xem là ai?" Đào Thích cười hí hửng, "Là Lục—"
Đào Thích còn chưa nói hết câu, Cố Tuyết Kim đã vội chạy tới túm lấy cổ Đào Thích, nói: "Đào Thích, tôi đã nói với cậu và anh Vương bao nhiêu lần rồi hả—"
Đào Thích hét lên và nói: "Bảo bối, anh Vương bảo cậu làm quen dần đi. Sau khi vào đoàn phim rồi còn phải gặp nhau suốt. A a a a Caesar cứu mạng!"
Mười giờ sáng, Cố Tuyết Kim đáp xuống sân bay Tây Nam, sau khi xuống máy bay liền lên xe hội ngộ cùng ê-kíp chương trình.
Lục Thù đã tới, đưa lưng về phía Cố Tuyết Kim, nhưng Cố Tuyết Kim liếc mắt một cái đã nhận ra.
Tong đám đông, Lục Thù nổi bật với dáng người cao ráo.
Như thể cảm nhận được gì đó, Lục Thù quay lại và đối diện với ánh nhìn của Cố Tuyết Kim.
 Hôm nay, Cố Tuyết Kim đeo một cặp kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh bạc màu. Không chỉ da dẻ trắng nõn, vóc dáng cũng rất thon thả, khí chất thư sinh, trông cứ như nam chính trong truyện tranh bước ra đời thực.  
Thấy Lục Thù cũng đang nhìn mình, Cố Tuyết Kim có chút ngượng ngùng quay lại, khẽ gật đầu chào Lục Thù.

Nếu là trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không chủ động chào hỏi.  

Nhưng bây giờ tên khốn kia đã cứu cậu một mạng, còn tặng cả bùa hộ mệnh, đương nhiên cậu phải lịch sự hơn một chút.  

Từ xa, Lục Thù nhã nhặn mỉm cười với Cố Tuyết Kim.  
Có lẽ vì màn chào hỏi của hai người quá kín đáo nên Đào Thích hoàn toàn không phát hiện.

Cậu ta cầm nước quay lại và nhắc nhở Cố Tuyết Kim: “Bảo bối, hay là cậu qua chào hỏi tiền bối Lục một tiếng đi?”  
Cố Tuyết Kim mở một chai nước khoáng rồi nói:  “Hắn chỉ ra mắt sớm hơn tớ mười ngày, không tính là tiền bối.”  
Đào Thích hết cách với Cố Tuyết Kim, đành quay lại nhìn Lục Thù.  
Giữa mùa hè nóng nực, Lục Thù vẫn giữ gương mặt lạnh lùng đó, khiến nhiệt độ xung quanh anh dường như giảm đi vài độ.  
Đào Thích hiểu rõ sự ác cảm của Cố Tuyết Kim đối với Lục Thù, nhưng Đào Thích lại cảm thấy ảnh đế Lục không hề nhằm vào Cố Tuyết Kim.  
Lục Thù vừa ra mắt đã nổi tiếng, tài nguyên lại cực kỳ tốt, có tin đồn rằng gia thế anh không hề đơn giản. Nói chung, giữa anh và mọi người luôn có một cảm giác xa cách tự nhiên.
Lần trước trong buổi tiệc từ thiện, có rất nhiều người muốn láy lòng anh, nhưng anh thậm chí còn không thèm nhìn.  
Nhưng vừa rồi... hình như ảnh đế Lục còn mỉm cười khi nhìn Tuyết Kim.
“Mọi người, chúng ta chuẩn bị lên núi rồi.” Đạo diễn nói: “Mọi người có thể lên xe được rồi!”  
Đường núi ở khu vực Tây Nam quanh co nên đoàn phim đặc biệt mời những tài xế địa phương giàu kinh nghiệm để lái xe lên núi.  
Cố Tuyết Kim và Đào Thích cùng người quay phim ngồi chung một chiếc xe bảo mẫu, còn Lục Thù và trợ lý thì ngồi một chiếc xe bảo mẫu khác.  
Xe chạy ổn định được khoảng một tiếng thì tiến vào sâu trong dãy núi xanh thẳm và bắt đầu hơi xóc nảy. 
“Anh Kim, ngọn núi này yên ắng thật đấy.” Đào Thích nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rừng cây tầng tầng lớp lớp: “Trên đường không có người, cũng chẳng có xe, ngay cả chim cũng chẳng có mấy con.”  
Có lẽ vì điều hòa trong xe mở hơi cao, Cố Tuyết Kim lúc vào núi liền cảm thấy rét lạnh, cả người uể oải, chỉ dựa vào cửa sổ ngắm cảnh dọc đường.  
“Không, vừa rồi trên đường có người mà.” Cố Tuyết Kim buột miệng đáp: “Mấy ông bà lão đeo sọt trên lưng, cậu không thấy à?” 
“Tôi có thấy đâu?” Đào Thích đầy dấu chấm hỏi: “Ở đâu cơ?”  
Cố Tuyết Kim đổi tư thế, tiếp tục tựa vào cửa sổ: “Đi qua lâu rồi, giờ không thấy nữa.”  
Thấy Cố Tuyết Kim không thoải mái, Đào Thích như Doraemon lấy một chiếc áo khoác mỏng từ balo ra, đắp lên người Cố Tuyết Kim rồi nói: “Bác tài ơi, có thể tăng nhiệt độ điều hòa lên chút không ạ?”  
“Được chứ.” Bác tài già cười nói: “Sắp tới nơi rồi, thấy ngã rẽ này không? Rẽ phải là thôn Đường Gia mà hôm nay chúng ta sẽ tới, còn bên trái, sát chân núi, là thôn Thị.”  
Cố Tuyết Kim nhìn những  chữ đỏ được khắc trên tấm bia đá ở cổng thôn, khẽ nói: “Thôn Thị? Tên thôn cũng đặc biệt ghê.”

Người lái xe nói: "Đúng vậy, ngày xưa, nghe nói ngôi làng này có một ngôi miếu thờ Sơn Thần. Dân làng đều phải thờ cúng Sơn Thần, vì vậy mới đặt tên là Thị Thôn."  
Cố Tuyết Kim gật đầu, đột nhiên nảy ra ý định dọa Đào Thích một chút. Cậu khẽ cười rồi hỏi: "Đào Thích, hồi nhỏ tôi từng đoán một câu đố, câu đố là 'Trước thôn không thấy người', cậu đoán đó là chữ gì?"  
Chiếc xe từ từ tiến vào thôn Đường Gia. Ánh sáng mặt trời tràn vào xe qua cửa sổ, bầu trời vừa rồi còn u ám bỗng chốc trở nên trong xanh.  
Đào Thích nghĩ mãi vẫn không đoán ra, bèn hỏi: "Là chữ gì vậy?"  
"Trước thôn không thấy người, chính là chữ 'Thị' trong Thị Thôn." Cố Tuyết Kim nhẹ giọng đáp: "Nhưng mà, một ngôi làng không thấy người, chẳng phải là... thôn hoang sao?"  
 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play