Sau một trận trời xoay đất chuyển, Cố Tuyết Kim mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một con hẻm tối tăm giữa trung tâm thành phố B.
Lúc này là bốn giờ sáng, còn một tiếng nữa mặt trời mới mọc.
Trước khi trời sáng, một cảnh sát tuần tra đi ngang qua người Cố Tuyết Kim, ánh sáng từ đèn pin trong tay anh ta xuyên qua cơ thể Cố Tuyết Kim chiếu thẳng xuống đất.
Hiển nhiên, dù Cố Tuyết Kim đã trở về nhân gian, nhưng cậu vẫn là một hồn ma.
Cậu đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Lục Thù đâu, nhưng lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ thùng rác bên cạnh.
"Lộc cộc lộc cộc——"
Cổ Tuyết Cẩn nhìn về phía thùng rác và thấy một cái đầu lăn lăn qua đường, máu vẫn còn chảy ra từ chiếc cổ bị cắt đứt.
Cố Tuyết Kim giật mình kêu lên một tiếng, cái đầu kia dường như cũng phát hiện ra cậu đang nhìn mình. Nó nhe răng cười toe toét, huýt sáo với Cố Tuyết Kim, nói: "Mỹ nhân, cậu mới làm quỷ à?"
Cố Tuyết Kim rùng mình, vội lùi lại hai bước.
Nhưng đột nhiên, con quỷ đầu người dường như cảm nhận được mối đe dọa đáng sợ nào đó, lập tức lăn nhanh vào góc hẻm, trốn biệt tăm.
"Ban đêm ở nhân gian, bách quỷ hoành hành. Có những linh hồn còn lưu luyến trần gian vì chưa hoàn thành tâm nguyện, cũng có những con quỷ từ Minh giới thành Vạn Quỷ được nghỉ phép về thăm người thân." Lục Thù nhàn nhã đi về phía Cố Tuyết Kim: "Nhưng đối với cậu mà nói, nhân gian không chỉ an toan hơn so với rừng rậm sương mù, mà còn có dương khí dồi dào, thích hợp cho sinh hồn sinh tồn hơn."
Cố Tuyết Kim quay đầu lại, thầm nghĩ, quỷ mà cũng có ngày nghỉ phép sao?
Dưới ánh đèn đường, bóng Lục Thù đổ dài trên đất, quanh thân anh còn tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Bộ đạo bào trắng tinh này càng làm anh trông giống như vừa bước ra từ trong tranh, khiến ai nhìn thấy cũng phải tán thưởng một câu tiên phong đạo cốt.
Cố Tuyết Kim nhanh chóng bay về phía Lục Thù, hỏi: "Vừa rồi anh đi đâu vậy?"
"Tốc độ truyền tống giữa nhân loại và quỷ hồn trong đường hầm thời không không giống nhau. Tôi sẽ chậm hơn cậu một chút."
Cảm nhận được sự căng thẳng của Cố Tuyết Kim sau khi gặp phải quỷ, Lục Thù khẽ cười nói: "Thầy Cố, đã làm quỷ rồi mà còn sợ quỷ sao?"
Bị nói trúng tim đen, Cố Tuyết Kim lập tức phồng má, bực bội đáp: "Sợ thì sao chứ."
Cố Tuyết Kim tính tình nóng nảy chỉ cần một chút khiêu khích cũng sẽ bùng nổ, nhưng Lục Thù chẳng những không giận, ngược lại còn thấy thú vị, ý cười trong mắt càng sâu.
Cố Tuyết Kim thờ phì phò bay đi, cố tình bỏ lại Lục Thù một đoạn. Nhưng có thiên sư đi theo, cậu lại cảm thấy an tâm hơn. Dù biết có không ít quỷ quái trong bóng tối đang lặng lẽ quan sát mình, nhưng cậu cũng dám trừng mắt nhìn lại.
Dưới ánh trăng, linh hồn của Cố Tuyết Kim gần như trong suốt, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái ban đầu.
Lục Thù đứng sau lưng Cố Tuyết Kim, thầm nghĩ tình tình của Cố Tuyết Kim còn tệ hơn những gì anh dự đoán ở Minh giới.
Vì là sinh hồn nên linh hồn của cậu không được ổn định lắm, không thể hấp thu dương khí như những hồn ma khác để duy trì tồn tại. Hơn nữa, linh hồn đã ở Minh giới quá lâu, đã khiến cậu vô cùng suy yếu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng Cố Tuyết Kim sẽ hoàn toàn tan biến. Anh nhất định phải tìm cách.
"Cố Tuyết Kim." Lục Thù nói: "Tối nay cậu muốn về nhà cậu hay đến nhà tôi?"
Nghe thấy câu hỏi, Cố Tuyết Kim sững sờ, không thể tin nổi vào tai mình: "Anh nói cái gì?"
"Theo khế ước, thứ hai, thứ tư, thứ sáu hàng tuần, cậu phải ở bên tôi để luyện khí." Lục Thù thản nhiên nói. "Hôm nay là thứ Tư, cậu phải thực hiện khế ước rồi."
Cố Tuyết Kim toàn thân chấn động, đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ kinh ngạc, hiển nhiên đã tự động diễn giải hai chữ "luyện khí" Lục Thù nói thành một loại hoạt động không thể miêu tả.
Cậu không nhịn được mà đánh giá Lục Thù từ đầu đến chân một lần nữa. Nhìn bộ dạng thanh tâm quả dục này, không ngờ lại là loại người như thế…
Quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá con người!
"Trời sắp sáng rồi, tôi sẽ không còn là quỷ nữa." Cố Tuyết Kim hắng giọng: "...Nhất định phải là hôm nay sao? Không thể hoãn lại à?"
"Không thể." Lục Thù nhướng mày: "Đã nói một năm là một năm. Một ngày cũng không thể thiếu."
Cố Tuyết Kim tròn mắt, trong lòng gào thét: Vừa nãy còn tưởng hắn là người tốt, tôi xin rút lại!
Mặc dù trong lòng cậu hiểu rõ giữa mình và Lục Thù chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng dựa trên nhu cầu chung của cả hai. Hôm nay bọn họ đã là chồng chồng rồi, nên việc Lục Thù yêu cầu cậu thực hiện các điều khoản trong hợp đồng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng vấn đề là cậu chưa từng yêu đương, còn chưa từng nắm tay ai, chính xác là một nam sinh viên thanh thuần, trong sáng như nước tinh khiết!
Lục Thù nhìn bộ dạng chần chừ của cậu, khóe môi khẽ nhếch: "Sao thế? Muốn hủy hôn ước sao?"
Không, là muốn giết chồng.
"...Được." Cố Tuyết Kim nhíu mày nói: "Về nhà tôi đi, nhà tôi ở gần đây."
Mặc dù Cố Tuyết Kim không muốn tỏ ra yếu thế, dù biết người khác không nhìn thấy, nhưng khi bước vào khu chung cư, cậu vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cậu rất hiếm khi dẫn bạn bè về nhà, càng không nghĩ có một ngày cậu sẽ đưa kẻ không đội trời chung của mình về nhà.
Sau khi bước vào thang máy, một người một quỷ đứng song song, không ai nói gì, bầu không khí trở nên kỳ lạ và mập mờ.
Khi đến cửa, Cố Tuyết Kim nhập mật mã mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, một chú mèo Munchkin trắng muốt mới sáu tháng tuổi trong phòng lập tức chạy ra đón.
Mèo con quấn quýt bên chân Cố Tuyết Kim, dụi đầu làm nũng. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nó chợt phát hiện hôm nay ba mình dẫn khách về.
Lục Thù đứng ngoài cửa thay giày, lễ phép nó với Cố Tuyết Kim và mèo nhỏ: "Làm phiền rồi."
Mèo con xoay quanh Lục Thù một vòng, dường như không ghét mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt trên người Lục Thù. Đôi chân ngắn ngủn cảu nó thậm chí còn háo hức cọ vào ống quần của Lục Thù
"Con ngoan." Cố Tuyết Kim bế mèo con lên, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của nó. "Caesar, có nhớ ba không?"
"Meo~"
Không giống con người, động vật có thể nhìn thấy linh hồn của quỷ hồn.
Nhưng mèo con không sợ ma, nó chỉ biết rằng đây chính là người ba mà nó yêu quý nhất.
Năm ngoái Cố Tuyết Cẩn mua căn nhà này, vị trí đắc địa, thiết kế đẹp, người ở đây không giàu thì sang. Mặc dù mua nhà đã móc rỗng hơn nửa số tiền tiết kiệm của cậu, nhưng quả thực rất đáng giá.
Cậu dẫn Lục Thù đến ghế sô pha, nói: "Ngồi đi."
Lục Thù quan sát hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bức ảnh đặt trên kệ bếp.
Trong khung ảnh là bức hình chụp Cố Tuyết Kim cùng hai người lớn tuổi trước cổng đại học sư phạm. Trong ảnh, Cố Tuyết Kim trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi, gương mặt còn non nớt, nhưng đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân.
Lục Thù có linh lực mạnh mẽ, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông trong ảnh có lẽ đã không còn trên đời, còn người phụ nữ thì vẫn còn sống. Cả hai đều có quan hệ huyết thống với Cố Tuyết Kim, có thể là ông bà của cậu.
Cố Tuyết Kim bay đến quầy bếp, rót một cốc nước cho Lục Thù rồi đặt trước mặt anh.
Lục Thù cầm cốc lên, khẽ cười: "Lịch sự thế sao?"
Cố Tuyết Kim khịt mũi, thầm nghĩ: Cậu đây là một tiểu quỷ có giáo dục nhé!
Lục Thù uống nước rồi nhìn xấp tài liệu giảng dạy dày cộm và những bài luận văn in sẵn trên bàn trà. Có vẻ như là giáo trình của khoa Toán Đại học T, thậm chí còn có cả ghi chú bằng bút đỏ và bút xanh của Cố Tuyết Kim. Nét chữ trông vẫn còn rất mới, dường như được viết trong hai ngày gần đây.
Cố Tuyết Kim năm nay hai mươi hai tuổi, vừa đúng tuổi tốt nghiệp đại học.
Bây giờ là tháng 6, đang là mùa tốt nghiệp, nhiều sinh viên đã bắt đầu thư giãn, nhưng Cố Tuyết Kim dường như vẫn đang chăm chỉ học tập.
"Cậu định học lên thạc sĩ à?"
Cố Tuyết Kim khẽ ừ một tiếng.
Điều này khiến Lục Thù có chút kinh ngạc. Dù sao thì Cố Tuyết Kim cũng đã là một ngôi sao hàng đầu trong giới, lúc mới ra mắt vẫn còn rất trẻ, chắc hẳn công việc thường rất bận rộn, để cân bằng giữa sự nghiệp và việc học không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng có vẻ như thành tích học tập của Cố Tuyết Kim cũng khá tốt.
"Chụp ảnh tốt nghiệp chưa?"
"Chưa." Cố Tuyết Kim tiếc nuối nói: "Vừa bảo vệ luận văn xong chưa được hai ngày thì đã đi quay quảng cáo, sau đó thì bị rơi xuống giếng khô, khi tỉnh lại đã thành ra như bây giờ rồi. Khi mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện."
Nói xong, cậu mới nhận ra mình đã nói quá nhiều với Lục Thù.
Vì không muốn bị làm phiền, cậu luôn giữ kín đời tư của mình, chưa bao giờ tiết lộ thông tin học vấn của mình với công chúng, cũng không nói với giới truyền thông chuyện mình muốn theo học thạc sĩ. Nhưng cậu không ngờ, việc này lại bị Lục Thù phát hiện.
"Đừng nói nhảm nữa!" Cố Tuyết Kim cắn răng, "Vào phòng ngủ không?"
Lục Thù khẽ liếc nhìn Cố Tuyết Kim, sau đó cởi đạo bào, tiện tay vắt lên ghế sofa.
Bên trong đạo bào là một chiếc sơ mi màu xanh xám và quần âu đen. Lúc này Lục Thù không còn là một thiên sư nữa, mà là thanh niên cao ngạo và lạnh lùng.
Anh cẩn thận quan sát linh hồn mỏng manh của Cố Tuyết Kim, ánh mắt nghiêm túc như một thiết bị y tế tinh vi đang chẩn đoán cho bệnh nhân.
"Không." Lục Thù nói, "Làm ngay tại đây đi."
Cố Tuyết Kim còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng Lục Thù đã đi tới trước mặt cậu, nói: "Đứng yên, đừng cử động."
Không phải chứ? Lần đầu tiên mà lại làm đứng luôn sao?
Cái này... con mẹ nó có thích hợp không?
Biến thái!
"Không thể đổi chỗ khác được à?" Cố Tuyết Kim lần nữa bị tên khốn này làm cho kinh ngạc: "Cậu cũng phải thông cảm cho tôi một chút... tôi ..."
Cố Tuyết Kim còn chưa kịp nói hết câu, đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Cằm cậu đặt nhẹ lên vai Lục Thù, những lời muốn phun ra bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng.
"Luyện khí phải tiến hành từng bước, giai đoạn luyện khí sơ cấp chỉ cần tiếp xúc thân thể là được." Giọng Lục Thù mang theo chút ý cười, "Cố lão sư, trước đây cậu đóng phim chưa từng diễn cảnh ôm sao? Sao lại căng thẳng như vậy?"
"Tôi không hề căng thẳng." Cố Tuyết Kim cười khẩy: "Đừng có vu oan cho tôi."
Mặc dù miệng rất cứng cỏi, nhưng Cố Tuyết Kim trong lòng Lục Thù đã mất đi vẻ phong trần, thong dong lúc chụp tạp chí.
Lúc này, tấm gương đối diện phản chiếu hình ảnh gương mặt đỏ bừng của Cố Tuyết Kim và bờ vai rộng của Lục Thù. Dáng người của Lục Thù lớn hơn cậu một vòng, ôm cậu chẳng khác gì ôm một con búp bê nhẹ bẫng.
Cố Tuyết Kim chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Cậu vội nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy như cánh bướm nhỏ.
Mặc dù tưởng tượng của cậu là một chiếc siêu xe, nhưng kết quả lại thành chiếc xe ba gác. Nhưng cậu vẫn thấy khó có thể tin rằng người đang ôm cậu lại là kẻ thù không đội trời chung của mình.*
Trên người Lục Thù có hương gỗ đắng thanh mát, Cố Tuyết Kim hít sâu một hơi, cảm thấy có một luồng khí ấm áp lan tỏa khắp người, đầu óc mơ hồ trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Luyện khí, dễ chịu như vậy sao?
Đây là một cái ôm kéo thật dài, Cố Tuyết Kim không kìm lòng được mà theo bản năng hít thêm vài hơi hương thơm trên người Lục Thù, mơ hồ cảm thấy bọn họ thật sự giống một đôi vợ chồng mới cưới.
Lại còn là kiểu phu phu tình cảm rất tốt, ôm một cái cũng phải kéo dài tận một phút.
Có lẽ vì quá dễ chịu, lúc buông nhau ra, Cố Tuyết Kim cảm giác đầu óc lâng lâng như say rượu.
Cậu mơ màng bay về sofa ngồi xuống, chợt phát hiện chú mèo nhỏ Caesar vẫn nấp sau tấm rèm cửa trong phòng khách, lặng lẽ quan sát họ ôm nhau và bây giờ đang nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của Lục Thù.
"Xong rồi sao?"
Cố Tuyết Kim đã ăn uống no nê, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn. Đôi mắt hoa đào gợn sóng nhìn về phía Lục Thù, khiến cho Lục Thù dù đã quen nhìn mỹ nhân cũng không nhịn được mà nhìn thêm một lát.
"Ừ." Lục Thù khoác lại đạo bào, "Trời sắp sáng rồi, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây."
Cố Tuyết Kim vội vàng gọi Lục Thù: "Đợi đã!"
Lục Thù nhướng mày: "Cái gì?"
"Làm việc tốt thì làm cho trót." Cố Tuyết Kim lơ lửng bay đến bên cạnh anh: "Thân thể tôi ở trong phòng ngủ, cậu có thể giúp tôi xem tình trạng hiện tại của tôi có thể khôi phục không?"
*tui không hiểu câu này cho lắm, câu gốc “虽然脑补的跑车变成了三轮, 但抱他的人是他的死对头, 又让他觉得很不可思议.”