Nghe thấy giọng nói của Lục Thù, tim Cố Tuyết Kim giật thót một cái.
Lần cuối cùng cậu gặp Lục Thù là tại đêm thời trang cách đây 3 tháng.
Ngày hôm đó, khách sạn Vọng Xuyên đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, tất cả những ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí đều có mặt ở đó.
Lục Thù khoác bộ vest cao cấp màu đen ngồi ở vị trí phía Tây, khí chất quý phái,mọi người xung quanh đến kính rượu không ngừng, anh cũng lần lượt đáp lễ.
Cố Tuyết Kim đến muộn. Cậu ngồi ở góc Đông sát cửa sổ, vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã thấy bóng lưng phong nhã của Lục Thù.
Cậu chỉ nhìn một thoáng, đã bị ánh mắt của Lục Thù bắt gặp.
Lục Thù nâng ly rượu, nhướng mày về phía cậu, Cố Tuyết Kim liền giả vờ không thấy, cúi đầu chơi Candy Crush.
Sau đó, hai người không gặp lại, nhưng fan hai nhà vẫn tiếp tục đấu đá và khói lửa chiến tranh vẫn còn tiếp diễn.
Ba tháng trôi qua, Lục Thù vẫn mang vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng như trước. Chỉ khác là bộ vest cao cấp kia đã thay thành đạo bào trắng bồng bềnh, ly rượu trong tay biến thành một chiếc quạt xếp bằng bạch ngọc.
Anh chẳng có gì thay đổi, nhưng Cố Tuyết Kim thì thay đổi rất nhiều.
“...Anh làm gì ở đây?” Cố Tuyết Kim không giấu được vẻ ngạc nhiên “Anh là thiên sư?”
“Cũng xem như vậy.” Lục Thù thu lại cây quạt trắng ngọc trong tay, thong thả tiến lại gần Cố Tuyết Kim. “Cố lão sư, rất vui được gặp cậu.”
Cố Tuyết Kim ngẩn ra, cậu chờ vị đại thiên sư này suốt bảy ngày, không ngờ lại là Lục Thù.
Mọi người đều nói nghệ sĩ bây giờ ai cũng phải kiếm nghề tay trái, nhưng ai mà ngờ rằng mình làm quỷ rồi mà vẫn còn có thể gặp kẻ thù không đội trời chung kiếm thêm thu nhập ở Minh giới cơ chứ?!
“Trước tiên thả tôi ra đã.” Cố Tuyết Kim giãy giụa, “Có gì nói chuyện đàng hoàng!”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Thù nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, như thể phát hiện ra một bí mật động trời, ánh lên nét thú vị: “Không thả.”
Cố Tuyết Kim nổi cáu: “Minh giới có bao nhiêu con quỷ, sao cứ nhằm vào tôi? Bắt tôi làm gì?”
Ba năm qua, Lục Thù đã gặp Cố Tuyết Kim không biết bao nhiêu lần.
Cả hai debut cùng thời, đều là đỉnh lưu, cơ hội gặp mặt đương nhiên không ít.
Gặp nhiều, anh cũng mơ hồ cảm nhận được sự địch ý của Cố Tuyết Kim đối với mình.
Mỗi lần thấy anh, đối phương đều như thấy ôn thần vậy. Hoặc là tránh xa không nói gì, hoặc là bùng nổ như một quả pháo, ầm ĩ không dứt.
Nhưng Lục Thù lại không hề có ác cảm với người đẹp nổi tiếng nóng tính này. Ngược lại, anh còn cảm thấy bộ dạng cáu kỉnh của Cố Tuyết Kim rất thú vị. Thỉnh thoảng nổi hứng, còn cố ý chọc ghẹo một chút.
“Tôi bày trận pháp hôn khế, định tìm một mỹ quỷ có bát tự hợp hôn.” Lục Thù thản nhiên nói, “Cậu tự mình nhảy vào trận của tôi, là muốn làm vợ của tôi à?”
Cố Tuyết Kim: "..."
Thấy Lục Thù xoay người định rời đi, Cố Tuyết Cẩn vội vàng ngăn lại: "Đợi đã!"
Sau khi trải qua nguy hiểm vừa rồi, Cố Tuyết Kim đã hiểu rõ tình hình của mình.
Nếu mỗi đêm đều bị nhốt trong Minh giới, trốn đông trốn tây, chẳng biết ngày nào sẽ thực sự bị lệ quỷ ăn thịt, hồn bay phách tán, chứ đừng nói đến việc trở lại làm người bình thường.
Lựa chọn tốt nhất của cậu có lẽ đang ở ngay trước mắt.
“Còn chuyện gì nữa?”
Lục Thù quay đầu lại, vẻ mặt hờ hững.
Cố Tuyết Kim hít sâu một hơi, quyết định liều một phen.
“Lục Thù, chuyện anh nói lúc nãy... việc kén rể ấy, anh nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên.” Lục Thù thản nhiên nói, “Sao thế? Chẳng lẽ thầy Cố lại có hứng thú rồi?”
“Chúng ta có thể ký khế ước minh hôn!” Cố Tuyết Kim nghiến răng nói, “Tôi sẽ cung cấp âm khí cho anh tu luyện, đổi lại anh phải bảo vệ tôi khỏi những lệ quỷ khác và giúp tôi tìm cách trở lại bình thường. Hợp đồng có thời hạn một năm, một năm sau, mỗi người một ngả, thế nào?”
Như thể nghe được chuyện gì đó thú vị, trong mắt Lục Thù thoáng hiện ý cười.
Chuyện kén rể vốn chỉ là cái cớ để trêu Cố Tuyết Kim, vậy mà cái tên oan gia này lại nghiêm túc cân nhắc.
Nếu đã vậy...thì cứ thuận nước đẩy thuyền, sau này còn nhiều cơ hội trêu chọc cậu ta.
“Ồ?” Lục Thù nói, “Vậy thì tôi cũng có điều kiện.”
Cố Tuyết Kim gật đầu: “Anh nói đi.”
“Trong thời gian giao ước, cậu không được qua lại với ai khác, bất kể là người hay quỷ .” Giọng điệu Lục Thù nhẹ bẫng, “Mỗi tuần ít nhất phải đến gặp tôi ba buổi tối, tôi bảo gì, cậu làm nấy. Thầy Cố, thế nào?”
Cố Tuyết Kim nhíu mày, sau một hồi đấu tranh nội tâm, nói: “... Được thôi, nhưng anh cũng không được tìm người khác hay quỷ khác yêu đương. Như vậy mới công bằng.”
Lục Thù nói: “Tất nhiên.”
“Nhưng mà, ba ngày một tuần thì nhiều quá,” Cố Tuyết Kim bắt đầu mặc cả, “Hai ngày được không?”
“Không.” Lục Thù nói: “Thiếu một ngày cũng không được.”
Tên khốn này, chăm chỉ ghê nhỉ.
Được thôi, sao lại không chứ?
Nam quỷ tốt biết co biết duỗi , chỉ có một năm, vì mạng sống, sao lại không nhịn được chứ?
“...Được.” Cố Tuyết Kim nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đồng ý, thứ hai, thứ tư và thứ sáu hàng tuần tôi đều sẽ đến gặp anh.”
Sau khi một người một ma đạt được thỏa thuận, họ cùng nhau đến bờ sông ngầm để cử hành nghi thức lập khế ước.
Ngày và đêm ở Minh giới lúc nào cũng chỉ lờ mờ như hoàng hôn nhân gian, bầu trời nơi đây chưa bao giờ có ánh sáng rực rỡ.
Lục Thù dùng cán quạt khẽ điểm một cái vào không trung, cây quạt bắt đầu viết từng nét chữ nhỏ màu vàng, ghi lại toàn bộ nội dung khế ước mà hai người vừa thỏa thuận.
Cố Tuyết Kim chưa bao giờ thấy pháp thuật như thế, cậu tròn mắt nhìn từng nét bút bay lượn trên không, cảm thấy còn đỉnh hơn cả hiệu ứng phim ảnh.
Khi chữ cuối cùng được viết xong, cây quạt vẽ lên một dải sáng vàng mỏng manh trong không khí. Một đầu của dải sáng nối với ngón áp út của Cố Tuyết Kim, đầu còn lại nối với ngón áp út của Lục Thù, giống như hai chiếc nhẫn cưới làm từ linh lực.
“Trời đất làm chứng, nhật nguyệt chứng giám.”
“Hôm nay, Lục Thù cùng Cố Tuyết Kim kết thành phu thê. Từ nay đồng lòng đồng sức, sống chung một nhà. Tương kính như tân, chân thành giúp đỡ nhau, cùng lập giao ước uyên ương.”
Thấy Lục Thù và Cố Tuyết Kim quỳ lạy thiên địa, ba tiểu quỷ trốn gần đó cũng hiện thân, vỗ tay, nhìn Cố Tuyết Kim với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
“Tuyệt quá!” Quỷ thư đồng vỗ tay bôm bốp, “Tuyết Kim, gả cho đại thiên sư còn tốt hơn là gả cho quỷ vương đấy!”
“Đúng đúng!” Quỷ treo cổ xúc động đến muốn khóc, “Đại thiên sư đẹp trai hơn nhiều!”
Quỷ chết đuối cũng phụ họa: “Không chỉ đẹp trai, mà còn rất mạnh mẽ!”
Mặc dù nghe vậy, Cố Tuyết Kim vẫn cảm thấy hơi gượng gạo.
Cả buổi lễ, cậu chẳng cười lấy một lần, sắc mặt nghiêm túc, trong lòng cũng đầy căng thẳng.
Lúc làm lễ phu thê, nhìn gương mặt anh tuấn của Lục Thù, cậu bỗng thấy có chút hoảng hốt...mình vậy mà... đã kết hôn rồi sao?
Mấy con quỷ nhỏ hái những bông hoa đỏ của Minh giới rải lên đầu Cố Tuyết Kim và Lục Thù. Trong cơn mưa cánh hoa lả tả, mặt Cố Tuyết Kim cũng nóng lên.
Cậu liếc nhìn Lục Thù, phát hiện đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng bận tâm người kết hôn cùng mình là ai.
Thôi được rồi, quả nhiên vẫn là anh ta.
“Nghi thức hoàn thành.” Lục Thù nhìn Cố Tuyết Kim, “Từ hôm nay trở đi, tôi và cậu, chính thức là phu phu.”
Nói xong, Lục Thù quay sang ba con quỷ nhỏ đang chớp chớp mắt nhìn mình, nhẹ nhàng vẽ một lá bùa, trực tiếp siêu độ chúng.
Ba con quỷ hóa thành những đốm sáng, trôi về phía bên kia con sông ngầm. Cố Tuyết Kim lặng lẽ cầu nguyện cho chúng, rồi chợt nghe giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Lục Thù—
“Cố Tuyết Kim.”
Cố Tuyết Kim bay đến gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn một cánh tay với Lục Thù, nghi hoặc hỏi:“Làm gì?”
Lục Thù không trả lời Cố Tuyết Kim mà rút thanh trường kiếm từ bên hông ra.
Cố Tuyết Kim bị ánh kiếm sắc bén kia dọa sợ, suýt nữa cho rằng tên khốn này vừa cưới xong đã muốn “giết phu chứng đạo”.
Giây tiếp theo, Lục Thù nhắm mắt lại niệm pháp quyết, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, mạnh mẽ đâm trường kiếm xuống lòng sông ngầm.
Nước sông lập tức xoáy tròn thành một vòng xoáy khổng lồ, rồi dần nâng lên cao, biến thành một đường hầm ánh sáng trắng. Mà Lục Thù vừa rồi còn ở trên bờ, vậy mà lại nắm lấy Cố Tuyết Kim bay lên...
“Cũng không thể để thầy Cố mãi chịu cảnh làm cô hồn dã quỷ trong rừng sương mù được.” Lục Thù khẽ cười: “Chúng ta về nhân gian thôi.”