Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn và tuyệt vọng. Mọi thứ như thể đang chìm vào trong một vực sâu không lối thoát. Nhóm Mãn Thiên Tinh cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nhìn đồng đội sắp rơi vào tay tử thần. Uy áp của dị hoá thú này quá mạnh mẽ khiến họ không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị cuốn vào cái chết mà không thể làm được gì.

Ngay khi mọi hy vọng gần như tắt, một sự kiện bất ngờ xảy ra.

Cửa xe mở ra, một bóng hình lướt qua như thể không bị ảnh hưởng bởi sự đe dọa đang bao quanh. Người đó ngậm lấy thanh đoản kiếm, đôi tay vững vàng bám lấy đỉnh xe rồi nhanh chóng dùng sức nhảy lên! Mọi người ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình.

Cô không phải là người có kỹ thuật di chuyển tinh diệu nhất nhưng lại mang sức mạnh phi thường. Khi cô lao lên, nhóm Mãn Thiên Tinh như thể không kịp phản ứng. Úc Chiêu lao nhanh tới, dùng kiếm tấn công vào xúc tua và chặt đứt nó, giải cứu mọi người khỏi bàn tay tử thần.

Vừa lúc Phương Tiêu rơi xuống, va vào người Úc Chiêu. Cô duỗi tay ôm lấy hắn, quay cuồng lăn trên mặt đất. Tình thế đảo ngược trong chớp mắt đem lại một tia hy vọng cho những người còn lại.

Lúc này toàn thân cô đầy những vết thương lớn nhỏ đang chảy máu không ngừng, đem cô tưới thành huyết nhân. Bên trong những vết thương lớn có thể thấy những mảnh thịt đang mấp máy rất kinh dị!

Đây là…. Dị biến? Nhưng sao lại có người ờ thời điểm biến dị vẫn giữ được ý thức như vậy? 

Nữ đội trưởng nhanh chóng đưa ra quyết định, giọng điệu không hề dao động: “Chúng tôi sẽ ở lại đây! Cô mang Phương Tiêu lên xe đi, mau lên!”

Từ phía sau, tiếng gào thét như xé toạc bầu trời. Những tiếng gầm rú đó khiến cả mặt đất như bị chấn động. Xúc tua đã bị chặt đứt đang tức giận, nó lao về phía họ với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết. Nó muốn trả thù cho những gì đã mất, giận dữ đòi hỏi phải trả bằng máu.

Úc Chiêu cố gắng mang Phương Tiêu lên xe dù cơ thể cô đang dần suy yếu. 

Nữ đội trưởng vẫn còn tỉnh táo, cô biết rằng khoảng cách giữa họ và cái chết đã quá gần và họ không thể đứng dậy được nữa, cái chết gần như là điều chắc chắn. Úc Chiêu không biết tại sao lại có thể chống lại được uy áp mạnh mẽ như vậy nhưng cô rõ ràng cũng không dễ dàng gì. Cứu bọn họ hiển nhiên là điều không thể nhưng cô ấy và Phương Tiêu chắc chắn có thể thoát được!

Mọi người đều nghĩ như vậy. Liliane hô lên một tiếng: “Hướng tây! Đi đến Lam Thiên Thành.

Úc Chiêu ngẩn người, nhanh chóng nhét Phương Tiêu vào trong xe. Cô vội vàng ngồi vào ghế điều khiển, chưa kịp đóng cửa lại rồi la lên: “Chân ga ở đâu vậy?!”

Giây tiếp theo, cô kêu lên một tiếng: “Tìm được rồi!”

Sau đó cô hét lớn lên. Như thể một cơn cuồng phong, chiếc xe việt dã bất ngờ lao tới bên họ, ngay lập tức đâm thẳng vào làn sương mù dày đặc phía sau.

Úc Chiêu loạng choạng bước xuống, kéo nữ đội trưởng vào trong xe rồi lại vội vàng đi kéo người tiếp theo.

“Xin lỗi, vì mạng sống của cô, động đậy tay một chút, phối hợp với tôi, đáp lên vai tôi. Đúng rồi, làm rất tốt.”

Mỗi người đều có thể cảm nhận được khi bế bọn họ, cánh tay cô run rẩy vì đau đớn. Úc Chiêu cười mỉa mai nói:

“Thật là một trải nghiệm kích thích trong cuộc đời... Mãn Thiên Tinh lại chết ở đây chẳng phải là quá mất mặt sao? Hãy nhìn xem cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của tôi giờ đang như thế nào. Phiền anh dùng chút sức lực, cảm ơn sự hợp tác!”

Mãi cho đến khi xe việt dã chạy loạn xạ về phía trước rồi bị kẹt lại một cách hỗn loạn mà nhóm Mãn Thiên Tinh vẫn chưa kịp phản ứng. Sắc mặt của họ giờ đây trông như thể đang mơ màng.

Úc Chiêu ngồi trên ghế điều khiển, một tay chống tay lái, tay còn lại mở năm ngón tay ra, lau sạch mồ hôi và máu dính trên trán.

Xe ở thế giới này khác với xe trong thế giới của cô rất nhiều nhưng cũng có điểm tương đồng. Cảm ơn trời đất vì cô trước kia không phải kiểu người vị thành niên rồi mà vẫn chưa biết lái xe, nếu không hôm nay tất cả mọi người đã phải chết ở đây.

Sương mù dày đặc vẫn đuổi theo phía sau, cô chỉ vừa kịp khống chế xe không lật ra ngoài nhưng việc đó cũng đã làm cô hao hết sức lực.

Cô không biết mình trong lòng nhóm Mãn Thiên Tinh đang là hình tượng gì.

Ở khoảng cách gần, bọn họ có thể thấy rõ mỗi vết thương trên người cô đều có thịt mầm điên cuồng chuyển động, trông như thể có vô số con mắt tà dị đang mở ra vậy. Những mầm thịt đó đang chữa lành vết thương của cô. Toàn thân cô đầy máu, có lẽ vì đau đớn nên mặt và cơ bắp trên người cô đều đang giật mạnh.

Dù là những người có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường như Mãn Thiên Tinh nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

Sương mù dày đặc vẫn đuổi theo sau, Úc Chiêu đột ngột đánh lái mạnh, điều khiển chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên. Chạy được mấy chục mét, cuối cùng tránh được.

Mọi người mặt mày tái nhợt, Liliane cố gắng bảo vệ Phương Tiêu đã bị gãy xương nặng.

“Ấn... Ấn nút bên trái! Dừng xe, phía trước có nguy hiểm!”

Úc Chiêu liếc nhanh sang ghế phụ bên trái, phát hiện cô vừa rồi trong tình huống cấp bách đã đẩy người lái xe nghe vào vị trí đó.

“Cậu lái xe đi.”

 Thanh niên đeo tai nghe ngẩn người: “Nhưng tôi…”

"Úc Chiêu một quyền đánh trúng đầu của hắn, phát ra một tiếng ‘bang’ vang dội.

Thanh niên bị đánh đến ngây người, những người khác cũng bị cú đánh bất ngờ làm cho sợ hãi. Nếu không phải Úc Chiêu mạo hiểm tính mạng cứu mọi người vừa rồi thì hiện tại có thể đã bị tất cả bọn họ công kích.

Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể bắt đầu tràn ra ngoài, Úc Chiêu quay đầu lại, mỉm cười: ‘Năng động?’

Năng lực của Úc Chiêu là một kỹ năng bị động, nghĩa là dù đối với chính nàng hay với người khác, nó cần phải được kích hoạt sau khi cô bị tấn công. Nói cách khác nếu Úc Chiêu muốn cứu người, trước tiên cô phải làm tổn thương họ.

Cú đấm này, Úc Chiêu không hề nương tay. Thanh niên đeo tai nghe ngẩn người vài giây rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, ngạc nhiên đưa tay gãi gãi đầu.

“Vết thương của tôi... Khỏi rồi?”

“Đổi vị trí!'"

Thanh niên không nghĩ nhiều. Hắn lập tức nắm chặt lấy tay lái rồi lái xe theo một hướng không xác định với tốc độ nhanh chóng.

Trong xe, hành khách ngã trái ngã phải, phía sau là sương mù dày đặc như bóng ma bám sát. Úc Chiêu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nữ đội trưởng.

“Là tôi đem các người chữa khỏi, đã thế còn giúp các người nghênh chiến, vẫn là hiện tại nhu cầu cấp bách giúp tôi làm chút gì đó đi?”

Liliane ôm Phương Tiêu, đôi mắt đờ đẫn nhìn thanh niên đeo tai nghe: “Này, đây là sao vậy…”

“Đương nhiên là năng lực dị hoá.” Úc Chiêu cắt lời, nói nhanh hơn: "Các người không có kế hoạch nào sao?”

“Vô dụng.” Tô Mộc Trầm nói: “Có thể ép chúng tôi đến mức này ít nhất phải là cấp 5, thậm chí có thể đã tiến vào cấp Quân Vương. Theo lý thuyết không thể có dị hóa thú cấp Quân Vương trong khu vực ô nhiễm cấp 2…”

Úc Chiêu không kiên nhẫn lau máu trên mặt, trán cô cũng có một vết thương nghiêm trọng: “Cấp ô nhiễm không phải do con người quyết định, sự thật là đã xảy ra rồi, đừng nói mấy chuyện vô ích nữa, nói cho tôi biết giờ phải làm sao!”

“Chạy.”

Nữ đội trưởng cất giọng khàn khàn.

“Chúng tôi chỉ mới cấp 3, vốn dĩ không thể nào sống sót khi đối mặt với dị hóa thú cấp này. Cô đã cứu chúng tôi nhưng trừ khi cô là dị hóa giả cấp 5… Nếu không, chúng ta chỉ có thể chạy, hy vọng còn có một chút cơ hội sống sót.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play