Úc Chiêu ngồi im trong xe. Nhìn nhóm Mãn Thiên Tinh đi ra ngoài, vẻ mặt cô lập tức trở nên lạnh nhạt.

Cô dịch chuyển đến gần cửa sổ xe, nhíu mày nhìn ra ngoài.

Trước mắt là cánh đồng hoang vu mênh mông, mặt đất dưới ánh trăng hiện lên sắc tím và đen đan xen. Thị lực của thân thể này giống cô, đều rất tốt. Cô mơ hồ nhìn thấy một khu vực trên mặt đất có chất lỏng đặc quánh chảy ra, giống như một lò luyện khổng lồ đang nấu nướng thứ gì đó kỳ lạ.

Ở phía xa, rừng cây không phải màu xanh mướt như bình thường mà gần như hòa vào với mặt đất. Từ xa nhìn lại, cả một vùng đều là một màu u ám.

Đây chính là... thế giới hoang tàn.

Không chỉ con người mà ngay cả cảnh vật cũng hoàn toàn khác biệt so với thế giới của cô. Úc Chiêu nhìn chằm chằm ra ngoài, không tìm thấy bất kỳ cảm giác quen thuộc nào.

Trên cánh đồng rộng lớn, một trận chiến đẫm máu đang diễn ra. Trước khi cô ngất đi, đây mới là lần đầu tiên cô chứng kiến một trận chiến giữa các dị hoá giả.

Úc Chiêu nhìn vào những sinh vật được gọi là "răng nọc liệp khuyển". Hình dáng thật sự của chúng hẳn là linh cẩu nhưng chúng đã bị biến đổi, bộ phận mặt bị thay thế bằng một cấu trúc không thể nào hình dung được. Những xúc tua dài thay thế cho răng nanh, trở thành vũ khí của chúng. Trong tổ chức kỳ quái đó, có một số bướu thịt và mắt được gắn vào, có thể chuyển động theo các hướng khác nhau một cách đồng thời!

Mãn Thiên Tinh có tổng cộng năm người, trong đó một người thuộc hệ tâm linh đang cầm thương đứng gần xe nhất. Bốn người còn lại lao vào đàn linh cẩu, dùng sức mạnh cơ thể của mình để tóm cổ những con liệp khuyển, treo chúng lên.

Trong thế giới này, các sinh vật bị ô nhiễm sẽ có hai kết quả khác nhau. Một loại là giống như Thẩm Nhất Dục, bị biến dị, cả cơ thể và tinh thần đều chết. Loại còn lại là chỉ tinh thần chết nhưng cơ thể vẫn chưa chết mà sẽ biến thành xác sống không có ý thức. Để giết chúng chỉ có thể tấn công vào não bộ. Vì vậy, nhóm Mãn Thiên Tinh luôn cố gắng tấn công vào não bộ, tìm cách kết liễu chúng một cách nhanh chóng.

"Chúng ta đã dùng gần hết thuốc giải độc rồi, chú ý đừng để bị cắn!" Phương Tiêu lớn tiếng nhắc nhở đồng đội.

"Không sao đâu, chúng chỉ là dị hoá thú cấp hai thôi mà."  Thân hình Liliane nhanh nhẹn như một con chim nhỏ vui vẻ đang nhảy nhót khắp nơi trên đầu đám liệp khuyển, “Phương Tiêu, anh sẽ không để bị thương bởi dị hoá thú cấp hai đấy chứ!”

Một con liệp khuyển với những chiếc răng bén nhọn xông tới cắn vào cánh tay của Liliane. Một âm thanh chói tai vang lên khi răng và kim loại va vào nhau.

Liliane hít sâu một hơi, nhanh chóng dùng tay còn lại cầm súng nhắm vào con liệp khuyển, trực tiếp làm nổ tung đầu nó. 

Chứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng Úc Chiêu chấn động mạnh.

Hiện tại, cô chỉ có năng lực trị liệu. Cơ thể nhỏ bé của cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu bị con quái vật đó cắn. Cánh tay cô khi đó sẽ bị cắn đứt trong khi bọn họ lại có thể dùng sức mạnh cơ thể để chịu đựng mà không bị thương.

Những người này có lẽ là dị hoá giả thuộc hệ thể chất, vì thế cơ thể họ có thể mạnh mẽ hơn so với những dị hoá giả khác.

Nhìn cảnh tượng này, Úc Chiêu cảm thấy mình đã quyết định đúng khi ở lại trong xe. Mặc dù đàn liệp khuyển rất đông nhưng họ không phải là đối thủ của Mãn Thiên Tinh. Cô không cần phải lo lắng.

Úc Chiêu liếc mắt về phía đối diện, tự hỏi xem liệu có thể rời đi vào lúc này hay không.

… Không được, tâm linh hệ Tô Mộc Trầm đang ở quá gần, cô mới vừa khó khăn lắm mới rửa sạch thân phận của mình, không thể mạo hiểm vào lúc này được.

Hơn nữa, nơi này toàn là loài linh cẩu đã bị dị hoá. Căn cứ vào ký ức nguyên thân, địa phương này có tên là hẻm núi Răng Nọc, là khu vực ô nhiễm cấp hai.

Trong thế giới Phế Thổ, không phải mỗi tấc đất đều bị ô nhiễm. Con người đã tìm cách trú ẩn ở những khu vực không ô nhiễm. Các khu vực ô nhiễm còn lại được phân chia theo mức độ ô nhiễm từ nhẹ đến nặng, chia thành ba cấp, tương ứng với các dị hoá sinh vật từ cấp 1 đến cấp 8. Những người không phải dị hoá, bao gồm cả động vật, hoàn toàn không thể bước vào các khu ô nhiễm. Nếu họ bước vào sẽ lập tức bắt đầu quá trình dị hoá, có thể trở thành dị hoá giả nếu thành công hoặc bị biến dị thành quái vật. Kết quả thì không ai có thể đoán trước.

Úc Chiêu không thể đoán được cấp bậc dị hoá của nguyên thân nhưng cô có thể đoán được độ nguy hiểm của khu vực ô nhiễm này là cấp hai.

Cô nhìn những con liệp khuyển đã chết nằm trên mặt đất, xác nhận mình không có dấu hiệu bị ảnh hưởng. Có lẽ cấp bậc dị hoá của cô so với những con liệp khuyển này cao hơn.

Nhóm Mãn Thiên Tinh, những chiến binh dũng cảm, trong đó Liliane là người nhỏ nhất lại đánh giỏi nhất. Họ nhanh chóng tiêu diệt gần hết đám liệp khuyển, những con còn lại thì bỏ chạy tứ tán.

Bốn người không quay lại ngay mà đi sâu vào địa bàn của những con liệp khuyển bị dị biến. Họ không chút do dự đưa tay vào những đống bùn sền sệt và lấy ra từng viên đá cục màu đen.

“Đây là hạt giống,” Tô Mộc Trầm trầm mặc quay đầu lại nhưng Úc Chiêu nhận ra hắn đang giải thích cho mình.

“Người và động vật đều như vậy. Chỉ cần là dị hoá vật, sau khi chết đi đều sẽ phân ra một quả hạt giống. Nó rất nguy hiểm. Nếu để lại đó mà không làm gì, nó sẽ liên tục thu hút các dị hoá vật khác tới. Năng lượng của hạt giống này không thể kiểm soát. Nếu mạnh mẽ hấp thụ thì sẽ bị dị biến.” Tô Mộc Trầm nhanh chóng giải thích, “Nhiệm vụ chính của Mãn Thiên Tinh là thu gom những hạt giống không thể tiêu hủy và mang về căn cứ để xử lý. Chúng tôi có phương pháp kiểm soát để không bị thu hút. Nếu cô thấy hạt giống thì tuyệt đối đừng lại gần.”

Nói xong, hắn như sợ Úc Chiêu sẽ hỏi gì đó liền bước nhanh về phía các đồng đội của mình.

Úc Chiêu nhìn nữ đội trưởng, thấy cô ấy đang hỏi điều gì đó. Tô Mộc Trầm chỉ chỉ về phía Úc Chiêu rồi nhóm của họ bắt đầu gom tất cả các hạt giống lại với nhau, sau đó đốt chúng bằng lửa.

“Có vẻ như tất cả đều có thể thiêu rụi, chắc chắn đều là dưới cấp hai.” Liliane nhẹ nhàng nói.

Khi thấy nguy hiểm được giải quyết, Úc Chiêu sờ lên nắm cửa định ra ngoài nhưng chưa kịp mở, bên ngoài thổi tới một luồng gió lạnh lẽo.

Một cảm giác sởn tóc gáy đột ngột ập đến. Úc Chiêu cảm thấy như có thứ gì đó đang bóp chặt lấy cổ họng mình, mồ hôi lạnh chảy ra nhanh chóng. Nỗi sợ hãi này thậm chí còn mạnh hơn cả khi tay của Quý Á Ảnh xuyên qua xương sườn cô. Cảm giác này khiến cô gần như không thở nổi. Nhìn nhóm Mãn Thiên Tinh dường như không cảm nhận được gì, cô cố gắng há miệng nhưng chỉ có thể kêu lên:

“Cẩn thận”

Nhưng cô đã quá chậm.

Một cái xúc tua thô ráp từ phía trên đầu cô vươn qua, lao về phía đội Mãn Thiên Tinh. Trong khoảnh khắc đó, Phương Tiêu bị cuốn lên, xúc tu vặn xoắn cơ thể hắn thành một góc độ quỷ dị. Hắn phun ra máu, run rẩy bất động.

“Phương Tiêu!”

Liliane thét lên đầy đau đớn. Cô lập tức nhảy lên, điên cuồng bắn đạn về phía xúc tua. Những người còn lại cũng lao về phía đó nhưng tất cả đều thất bại.

Tiếng xương vỡ giòn giã vang lên, Phương Tiêu phát ra một tiếng kêu đầy đau đớn. Cơ thể hắn bị vặn xoắn lại, máu tươi ồ ạt chảy ra.

“Phương Tiêu!”

Sự tình diễn ra quá nhanh, nhóm Mãn Thiên Tinh cảm thấy như thể thế giới xung quanh đang vỡ vụn. Nữ đội trưởng nhìn thấy xúc tua cuốn lấy Phương Tiêu, nhanh chóng kéo lấy quần áo của hắn nhưng rõ ràng là không kịp. Cơn đau đớn và tuyệt vọng hiện rõ trong đôi mắt cô. Một khi xúc tua đó mang Phương Tiêu đi, kết cục sẽ là điều không ai có thể tưởng tượng được.

"Phương Tiêu!" Nữ đội trưởng thét lên nhưng xúc tua đã nhanh chóng thu lại, kéo thân thể Phương Tiêu đi khiến mọi người không kịp phản ứng. Cô cắn răng chống lại sự đau đớn, cố gắng đuổi theo nhưng xúc tua quá nhanh, cơ thể của cô dù được dị hoá mạnh mẽ nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Áp lực từ quái vật này quá mạnh khiến tất cả những người còn lại bị đè xuống mặt đất, thở hổn hển không thể nhúc nhích.

"Đây là cấp bậc dị hoá gì vậy?" Nữ đội trưởng tự hỏi trong cơn tuyệt vọng. “Ngũ cấp? Lục cấp? Thậm chí là thất cấp?”

Cô không thể tin nổi rằng ở một khu vực ô nhiễm cấp hai lại có thể xuất hiện một dị hoá thú cấp Quân Vương. Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi những xúc tua này đột ngột di chuyển theo hướng mà họ không thể tránh.

Nữ đội trưởng ngẩng đầu, cố gắng nhìn lại nhưng những đám mây đen đã che khuất đi ánh trăng. Mọi thứ dần trở nên u ám mù mịt. Cảnh sắc xung quanh không còn rõ ràng mà thay vào đó là một đám sương mù dày đặc, xoáy cuộn lại như thể có thể nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm lấy cô. Phương Tiêu sẽ chết! Tất cả bọn họ đều sẽ chết nếu không thể tìm ra cách chống lại nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play