Ánh trăng bị mây che phủ, sương mù dày đặc đã đến gần. Từ trong lớp sương mù quái dị ấy, tiếng gào rống của dị hoá thú vang lên.

Một cây xúc tua đuổi theo kéo chiếc xe việt dã khổng lồ ra ngoài. Tai nghe thanh niên liều mạng điều khiển tay lái, tất cả mọi người như cá trong hộp đồ ăn, ở trong xe quay cuồng.

“Nó đang đuổi theo!” Liliane lau máu và nước mắt đan xen trên mặt, “Úc Chiêu, nếu cô có năng lực đặc biệt gì thì hãy tự mình trốn đi! Xin lỗi vì đã trói buộc cô. Nếu cô có thể trốn thoát, có thể hay không mang thứ này đến Lam Thiên Thành…”

Tai nghe của thanh niên suýt nữa tuột ra, anh ta lớn tiếng gọi: “Liliane!”

“Người sắp chết rồi còn lo gì đến quy tắc bảo mật!” Liliane phát ra âm thanh đầy căm giận, “Nếu tất cả chúng ta đều chết ở đây, vậy thứ đó chẳng phải chỉ là đưa đi thôi sao!”

Úc Chiêu đột nhiên hiểu ra tại sao tiểu đội Mãn Thiên Tinh này chỉ có năm người cấp bậc thấp nhưng lại có một dị hóa giả hiếm hoi thuộc hệ tâm linh quý giá. Hoá ra nhiệm vụ của họ là vận chuyển một vật quan trọng!

Thế giới Phế Thổ rất nguy hiểm. Mặc dù Mãn Thiên Tinh luôn coi sinh tử là không quan trọng nhưng không có lý do gì mà cứ lộ ra để chịu chết.

Việc thăng cấp dị hoá vốn rất khó. Để gia nhập Mãn Thiên Tinh, yêu cầu tối thiểu phải là dị hoá giả cấp ba trở lên nhưng cấp bậc đó vẫn còn quá yếu trong thế giới Phế Thổ này.

Nữ đội trưởng nhìn chằm chằm vào Úc Chiêu, ánh mắt ngưng lại, “Cô có thể trốn thoát không?”

Giọng nói của cô ấy toát ra vẻ quyết tâm chấp nhận cái chết.

“Chỉ cần cô đồng ý mang thứ này đến Lam Thiên Thành, chúng tôi sẽ dùng tất cả biện pháp để giúp cô rời đi.”

Thanh niên đeo tai nghe không lên tiếng, Phương Tiêu thì đang hôn mê còn Tô Mộc Trầm cùng với nữ đội trưởng đều mang vẻ mặt kiên định.

Úc Chiêu lướt mắt qua bọn họ. Trên những khuôn mặt đầy máu và vết thương ấy lại toát lên một vẻ quỷ dị và lạnh lùng khó đoán. Họ dường như đã quyết tâm chịu chết nhưng cô thấy trong ánh mắt đó ánh lên sự không cam lòng mãnh liệt.

Lúc này, vốn đang chịu đau đớn do kích hoạt năng lực, đột nhiên một lượng lớn khái niệm xâm nhập vào tâm trí cô, biến thành một thanh âm quen thuộc.

[Con dị hoá thú đó đối với ngươi không có nguy hiểm.]

Úc Chiêu sửng sốt.

[Ngươi có thể chọn cứu bọn họ, cũng có thể không cứu.]

Hệ thống nói tiếp: [Nếu chọn đi cứu, ngươi sẽ không dễ chịu nhưng chắc chắn sẽ không chết.]

Thần sắc Úc Chiêu u ám, ánh mắt khó hiểu.

Cô đã vài giây không động đậy, trong khi chiếc xe bị xúc tua đuổi theo và suýt nữa bị tấn công lần nữa.

Khi hệ thống nghĩ rằng Úc Chiêu không có ý định hành động, cô đột nhiên hỏi: [Ngươi yêu cầu ta làm gì?]

Hệ thống trầm mặc

[Ngươi sẽ không cho rằng ta cảm thấy thương tiếc những NPC này, tưởng khuyên ta đi cứu bọn họ đi?] Úc Chiêu cười một tiếng, cảm giác không giống như thường ngày khi nói chuyện với những người khác, hơi thở cô đầy sắc nhọn, u ám

[Nếu ngươi không thể trực tiếp khống chế ta, cũng không thể dùng phương pháp khác để ép buộc ta, cho nên ngươi lựa chọn ý đồ kêu ta không đành lòng sao? Ngươi thật là… Lạnh lùng và máy móc, ngươi hiểu được suy nghĩ của con người không? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, một người vừa mới chịu đựng cực độ thống khổ mà chết đi, lại bị ném vào cái thế giới này, sẽ tự động trỗi dậy lòng nhân từ và đi cứu người?]

[Úc Chiêu, mối liên hệ giữa ta và ngươi còn chặt chẽ hơn cả những gì ngươi tưởng.]

Trong lòng Úc Chiêu nổi lên một cơn ác ý mạnh mẽ. Cảm thấy bị xúc phạm, khuôn mặt cô lộ vẻ tức giận.

[Nếu ngươi thực sự không có ý định đi cứu bọn họ thì với tính cách này của ngươi, ngươi sẽ không làm những việc vô ích như vậy.] hệ thống kết luận.

[Ta chỉ muốn sống sót mà thôi.] Úc Chiêu khô cằn nói, [Lúc trước ta còn không biết mình có thể đánh tên kia phải nằm sấp xuống.]

Hệ thống không nói cái gì nữa.

“Úc Chiêu, chạy đi!”

Ý thức trong đầu được kết nối nhanh chóng, gần như không có sự ảnh hưởng trong thế giới thực. Ánh mắt của Liliane hiện lên vẻ cấp bách rõ rệt làm Úc Chiêu khẽ run tay. Cô bất lực xoa mái tóc ngắn của mình.

Úc Chiêu nhìn về phía nhóm Mãn Thiên Tinh, không rõ là cô đang nói với hệ thống hay đang tự giải thích cho mình: Đi cùng họ thật phiền phức, dù sao sớm muộn gì cũng phải rời đi thôi.

Khi nghĩ đến việc không phải bị kéo đến căn cứ nhân loại, Úc Chiêu mỉm cười. Nụ cười đó thật sự từ lòng vui mừng trong hỗn loạn, như ánh mặt trời nở rộ giữa bóng tối tuyệt vọng khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

“Các người có biết trong tiếng Hoa cổ, Mãn Thiên Tinh là gì không?” Úc Chiêu hỏi.

Liliane phản xạ theo bản năng lắc đầu.

“Là không có tiếng tăm gì, thuần khiết tốt đẹp, cùng với tưởng niệm và chiếu cố.” Úc Chiêu cười nói, mặc dù khuôn mặt và cơ thể cô đầy máu nhưng ánh mắt lại lấp lánh một cách khó tả, đẹp đến mức kinh ngạc.

Cô thở dài, nói: “Mãn Thiên Tinh, tôi đã hiểu rồi.”

Nói xong, cô duỗi đôi tay dài, dùng lực mạnh mẽ kéo ba người vào. Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cô đã mở cửa xe, rút đoản kiếm ra, ngậm nó trong miệng rồi xoay người nhảy về phía sau.

“!!!”

“Úc Chiêu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play