Cô sắp chết 

Úc Chiêu nhận thức rõ ràng sự thật này.

Dưới cơn mưa xối xả, Úc Chiêu nằm gục xuống, cơ thể lạnh lẽo gần như không còn hơi thở. Ngực, bụng và đùi cô bị đâm xuyên, mỗi vết thương đều sâu đến tận xương. Máu hoà lẫn vào nước mưa cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại. Cô không còn cảm nhận được đau đớn nữa mà chỉ thấy lạnh lẽo vô tận.

Bên tai Úc Chiêu là tiếng nức nở tuyệt vọng của Tiểu Hoa, người bạn duy nhất của cô. Cô ấy khóc đến xé ruột gan, cố gọi người đến cứu. Úc Chiêu muốn động khóe môi, nói cho cô ấy không cần uổng phí sức lực nhưng cô làm không được.

Năm tên đàn ông bị giết xung quanh chính là nguyên nhân cô không còn chút sức lực nào.

Úc Chiêu cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt bạn mình nhưng lại thấy nước mắt Tiểu Hoa rơi đầy mặt.

Đừng….. khóc. Cô muốn nói nhưng không thể phát ra tiếng. Cậu đẹp như vậy, đừng để khuôn mặt xinh đẹp này bị nước mắt làm nhòe đi.

Cô chết là điều tất yếu. Sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt. Ít nhất, cô có thể tự hào rằng mình không chết trên giường bệnh mà là vì cứu người quan trọng duy nhất với mình.

Có lẽ cô vừa mới giết người. Nhưng thì sao chứ? Pháp luật có thể xử tử một người đã chết không?

Ý thức dần mơ hồ, Úc Chiêu nở một nụ cười nhợt nhạt.

“Tiểu Chiêu, đừng chết... Cầu xin cậu, đừng chết... Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau làm bạn đến già... Nếu cậu đi rồi thì tớ phải làm sao đây?”

Tiểu Hoa khóc lóc tuyệt vọng nhưng Úc Chiêu không còn cảm nhận được gì ngoài sự lạnh lẽo. Chỉ có nước mắt của Tiểu Hoa là nóng hổi, làm cô run rẩy.

Cô hé môi, cố gắng nói ra những lời cuối cùng. Tiểu Hoa run rẩy ghé sát xuống, nghe được giọng nói yếu ớt của cô:

“Nhớ kỹ... Nếu bị tra hỏi, hãy chối hết mọi thứ. Tất cả đều là do tớ làm, không liên quan gì đến cậu...”

Đồng tử Tiểu Hoa bỗng chốc mở to, ánh mắt tan rã

"Hoa nhi, cuối cùng, hãy cười với tớ một cái..." Úc Chiêu cố gắng mỉm cười, “Chuyện trước đây... thực xin lỗi...”

"TIỂU CHIÊU !!!.....Ngươi là ai? Cầu ngươi cứu Tiểu Chiêu! Cầu ngươi”

Trong tiếng gào khóc của Tiểu Hoa, Úc Chiêu mất đi ý thức.

Lúc cuối cùng, trong tầm nhìn mờ ảo, cô dường như nhìn thấy một tia sáng vàng kim rực rỡ xuyên qua màn mưa đêm, tiến về phía cô…

Ánh sáng ấy trông rất giống mái tóc vàng óng của một chàng trai nào đó mà cô từng gặp.

Đó là ý thức cuối cùng Úc Chiêu để lại thế gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play