Úc Chiêu lạnh lùng nhìn bọn họ. Gương mặt cô không chút dao động, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nhìn thấy thái độ đó, Liliane chán nản buông tay.

"Thú vị thật đấy." Người thanh niên lái xe đeo tai nghe cất giọng nhàn nhạt. “Ghét bỏ và mỉa mai thì tôi đã gặp nhiều rồi nhưng có người hoàn toàn không biết chúng ta là ai, còn xem chúng ta như là người xấu? Đây đúng là lần đầu tiên.”

Lúc này Úc Chiêu mới dần nhận ra những người trước mặt có vẻ không giống như cô nghĩ. Cô khẽ thả lỏng người nhưng vẫn duy trì cảnh giác.

Giọng nói của cô trầm xuống: “Trước khi trả lời, tôi có một câu hỏi cho các người.”

Nữ nhân nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”

"Các người thật sự không phải những người mang mặt nạ trắng đó?" Úc Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt nữ nhân.

Mọi người trong xe đều có biểu cảm hơi vi diệu. Úc Chiêu theo ánh mắt nhìn về phía chiếc mặt nạ trong tay Liliane, dường như chợt nhận ra rằng mặt nạ duy nhất ở đây chính là thứ đã bị lấy xuống từ trên mặt cô.

"Những kẻ mang mặt nạ trắng và khoác áo choàng đen đó đều thuộc về một tổ chức có tên là Quang Minh giáo hội. Cô đã từng nghe qua cái tên này chưa?" Nữ nhân hỏi.

Thấy Úc Chiêu lắc đầu, cô tiếp tục giải thích: “Bọn họ thờ phụng tà thần A Lợi, hành sự rất tàn nhẫn. Còn chúng ta đến từ Liên minh Văn Minh, trực thuộc đội quân Mãn Thiên Tinh.”

Ngữ khí Úc Chiêu có chút vi diệu: “Mãn Thiên Tinh?”

“Nghe nói đó là một loài hoa từ thời đại cũ, chỉ cần gió thổi qua là cánh hoa liền tứ tán bay đi, giống như chúng tôi vậy.” Liliane chen vào.

Thời đại cũ. Nhận ra hàm ý của cụm từ này, Úc Chiêu khẽ nín thở trong chốc lát. “Vậy nên... các người là người đến từ căn cứ nhân loại?” Cô có vẻ dần tin rằng bọn họ không phải kẻ xấu, khí thế sắc bén cũng thu liễm đi phần nào, “Một nơi có rất nhiều người tụ tập? Có nhà cửa, có cây trồng, có trường học sao”

Mấy người liếc nhau.

"Liên minh Văn Minh chính là một căn cứ của nhân loại, hơn nữa còn là nơi có quy mô lớn nhất và đông dân nhất hiện nay.” Liliane nói. “Sau ngày tận thế, những tinh anh còn sót lại từ các cường quốc đã liên kết với nhau để thành lập tổ chức này, với mục tiêu tập hợp sức mạnh của loài người, duy trì nền văn minh và sinh tồn lâu dài. Tất nhiên đó đều là công lao của những người đi trước.”

“Có cây trồng cũng có trường học… đúng là như vậy.” Cô bổ sung, “Ít nhất ở đó sẽ có cái ăn, không ai phải chết đói.”

Úc Chiêu dường như sững sờ.

“Chúng tôi thuộc về quân đoàn đặc nhiệm của Liên minh Văn Minh, chuyên trách thực hiện các nhiệm vụ bên ngoài.” Nữ nhân tiếp tục nói, ánh mắt dần trở nên sắc bén. “Nhiệm vụ chính của chúng tôi là giảm thiểu nguy cơ từ ô nhiễm, hỗ trợ những người lưu vong đang gặp nguy hiểm đồng thời truy bắt thông tin về Quang minh giáo hội. Như cô đã thấy, tôi là đội trưởng của tiểu đội này.”

“A Lợi không phải thần. Dù có là thần thì cũng chỉ là một tà thần.” Nữ đội trưởng nhấn mạnh từng chữ. “Chính nó đã khiến thế giới này trở nên tan hoang như hiện tại. Những kẻ thờ phụng và cung cấp năng lượng cho nó, âm mưu đánh thức nó chính là kẻ thù lớn nhất của nhân loại. Nếu bắt gặp bọn chúng, chúng tôi sẽ cố gắng bắt sống để thẩm vấn hoặc đơn giản là tiêu diệt triệt để.”

Liliane nhìn vào ánh mắt mê mang của Úc Chiêu, ngạc nhiên nói: “Cô không biết A Lợi sao? Trời ạ, cô là từ cái góc xó xỉnh nào chui ra vậy?”

Người ngồi ở ghế phụ bên phải, Phương Tiêu, nói: “Có lẽ nên hỏi xem cô ấy đến từ khu vực nào? Có thể cô ấy là một lưu vong giả tự mình lớn lên ở một khu vực xa xôi nào đó nhưng trong thời kỳ như thế này, điều đó gần như không thể xảy ra.”

Hiện tại, mọi người đã gần như tin chắc rằng Úc Chiêu không phải là người của Quang minh giáo hội. Lai lịch của cô càng trở nên khó hiểu.

“Tôi không biết……” Úc Chiêu trả lời, sắc mặt không thay đổi, “Nơi đó tên gọi là gì, tôi chỉ biết mình sinh ra và lớn lên ở đó. Nơi đó chỉ có mình tôi, sau đó những người mang mặt nạ trắng đến, họ bắt tôi đi. Tôi không biết họ vì sao lại bắt tôi, cũng không thấy họ đã đưa tôi đến đâu, nhưng họ không làm hại tôi.”

Đội trưởng ngạc nhiên hỏi: “Họ chủ động tìm cô và bắt đi nhưng lại không làm hại cô?” 

Vẻ mặt Liliane đầy nghi vấn: “Một mình cô... làm sao lớn lên vậy? Nếu không phải khu vực ô nhiễm thì có phải ở khu vực nào khác chưa bị khảo sát không?”

Đội trưởng nói: “Khi chúng tôi phát hiện ra cô, chỉ có một mình cô mặc áo choàng và đeo mặt nạ của tà giáo. Cô đã làm thế nào để thoát khỏi tay bọn họ vậy?”

Úc Chiêu cúi đầu, nói: “Tối hôm qua, không biết vì sao bọn họ cứ luôn cảm thấy bất an, cứ nhìn chằm chằm vào tôi rồi đi họp. Hẳn là bọn họ nghĩ tôi sẽ không chạy trốn được. Tôi liền lén lút đi lấy một bộ áo choàng và mặt nạ, cải trang thành một người của bọn họ rồi lợi dụng cơ hội chạy đi.”

Mọi người đều kinh ngạc mà hít vào một hơi.

Liliane nói: “Cô là dị hoá giả hệ thân thể sao? Gan của cô cũng lớn thật đấy!”

Úc Chiêu không trả lời ngay câu hỏi này mà tiếp tục nói: “Sau đó, một nhóm người khác đến, họ đánh nhau làm tôi không thể chạy được. Lúc ấy không biết có thứ gì đánh trúng tôi, khi tôi tỉnh lại thì đã ở nơi này.”

Ngoài đội trưởng ra, những người còn lại đều thể hiện vẻ mặt đồng cảm.

“Thắng cũng là nhờ mặt nạ, thua cũng là nhờ mặt nạ” Vẻ mặt thanh niên đeo tai nghe có chút phức tạp, “Vậy những người của Quang Minh giáo hội là gặp phải những lưu vong giả khác, họ là chính nghĩa hay là tội phạm?”

Phương Tiêu quay sang nhìn Úc Chiêu: “Cô thực sự là một người chưa từng tiếp xúc với nhân loại khác...là lưu vong giả sao?”

Úc Chiêu: “Có lẽ vậy đúng không? Nếu các người nói lưu vong giả thì cũng là kiểu như tôi, một cô nhi lưu lạc không có nơi nương tựa?”

Đúng vậy, cô chỉ là một cô gái thuần khiết không biết gì, rời khỏi khu vực xa xôi không liên quan đến các căn cứ lớn của nhân loại, cha mẹ đều đã qua đời.

Một thiếu nữ vô tội, chẳng biết gì làm sao có thể liên quan đến những tổ chức như Quang Minh giáo hội được chứ?

Ký ức của thân thể này dừng lại ở nửa năm gần đây. Chúng đều liên quan đến việc đi truy sát Thẩm Nhất Dục. Nói cô chẳng biết gì thì cũng không hẳn là sai. Trong tình huống như vậy, cô không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ không biết gì, dù sao thì những người đó tối qua chắc đã chết hết rồi. Dù có sống sót thì họ cũng không thể làm gì và chắc chắn không thể gặp lại cô lần nữa.

Với sự hỗ trợ từ một dị hoá giả hệ tâm linh, không ai nghi ngờ lời nói của Úc Chiêu.

Sau khi xác nhận được thân phận của Úc Chiêu, đội trưởng tự mình tháo bỏ dây trói và tháo gỡ thiết bị buộc trên tứ chi của cô: “Xin lỗi, Quang Minh giáo đồ luôn rất nguy hiểm, chúng tôi không thể không làm như vậy.”

"Tuy không rõ bọn họ làm như thế là để làm gì, chẳng lẽ bọn họ thiếu người nên bắt cô về để tẩy não?" Liliane nói một cách hoang mang. “Dù sao may mắn là họ không làm hại cô, cô sẽ không muốn thử xem những thủ đoạn mà họ quen dùng đâu.”

"Không sao." Úc Chiêu ngồi thẳng người, xoa xoa cánh tay bị đau nhức. Tuy cô nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. 

Giống như một con động vật hoang dã bị bắt, Úc Chiêu vừa cảnh giác, vừa sợ hãi với những người lạ nhưng lại không thể không tò mò và muốn tìm hiểu về họ.

Liliane tiến lại gần Úc Chiêu một chút, ánh mắt cô nàng chứa đầy sự quan tâm.

"Cô thật sự rất xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi?" Liliane vui vẻ nói. “Tên của cô là gì? Cô là dị hoá giả sao? Hệ nào vậy? Cấp mấy?”

Úc Chiêu nhướng mày, nhanh chóng đưa ra câu trả lời đơn giản nhất: “Úc Chiêu, năm nay... hẳn là 18 tuổi.”

Những cô nhi lưu lạc bên ngoài hàng năm thường không nhớ rõ tuổi của mình, điều đó cũng là điều dễ hiểu.

"Vậy cô..." Liliane còn chưa kịp nói hết thì chiếc xe bất ngờ thực hiện một cú quẹo mạnh khiến Úc Chiêu không kịp chuẩn bị, va vào ngực của nữ nhân mang mặt nạ bảo hộ.

Nữ nhân vững vàng đỡ lấy Úc Chiêu, tự nhiên chắn cô lại, một tay cầm súng máy lấp lánh hàn quang, sẵn sàng chiến đấu.

Các thành viên khác cũng hành động rất nhanh, lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu. Âm thanh tru dài, gào thét từ xa truyền đến. Liliane nhanh chóng nhìn ra ngoài và nói: “Là đàn chó răng nọc liệp!”

"Cô ở đây!" Nữ nhân nhanh chóng ấn Úc Chiêu xuống chỗ ngồi, “Chuẩn bị nghênh chiến!”

Úc Chiêu há miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì tất cả thành viên của Mãn Thiên Tinh đã nhanh chóng cầm vũ khí rồi lao xuống xe, chuẩn bị đối phó với nguy hiểm sắp tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play