Úc Chiêu dần lấy lại tri giác, cảm nhận được cơn đau lan khắp toàn thân không chừa một chỗ nào. Theo bản năng, cô muốn giơ tay lên xoa đôi mắt khô khốc nhưng cổ tay lại bị trói chặt khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Ý thức dần rõ ràng, Úc Chiêu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó.
Mắt cô đang bị che kín bởi thứ gì đó, đôi tay bị trói chặt ra sau lưng, cả người nằm sấp trên một bề mặt không xác định. Dưới thân hơi rung nhẹ theo nhịp chuyển động tựa như… đang nằm trên một cỗ xe đang di chuyển.
Ai đã bắt cô?
Úc Chiêu cố gắng giữ nhịp thở ổn định, lắng nghe âm thanh xung quanh nhưng cô không thể nghe thấy gì cả. Thứ che mắt cô dường như cũng ngăn cách luôn thính giác khiến thế giới xung quanh rơi vào một khoảng lặng tuyệt đối.
Cái gì cũng không biết, sinh mệnh thì bị người khác khống chế làm Úc Chiêu trở nên bất an, nôn nóng. Cô không nhúc nhích mà nằm bò xuống, trong lòng thử gọi: “Hệ thống?”
Nói như vậy, sự tồn tại này chính là một hệ thống sao?
Giọng nói quen thuộc ấy nhanh chóng vang lên trong đầu cô: “Thấy ngươi còn sống, ta thật sự rất vui mừng.”
Thanh âm này vừa xuất hiện, Úc Chiêu liền cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, giống như có một khái niệm nào đó bị bóc tách khỏi não rồi tràn ngược trở lại. Mặc dù đang rất đau đớn nhưng khi xác nhận sự tồn tại này vẫn còn, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra.
Cô đã chết sau khi giết sạch năm kẻ muốn sỉ nhục bằng hữu của mình. Giờ đây, cô bị ném vào một thế giới quái dị và sống lại.
Thế giới này hẳn là bối cảnh trong một cuốn tiểu thuyết tận thế mà nàng từng đọc lúc rảnh rỗi: Phế Thổ. Đây là một thế giới đầy rẫy những tà thần và quái vật khủng bố. Mọi thứ trên đời đều có thể bị ô nhiễm bởi quái vật. Một khi bị ô nhiễm, kẻ may mắn sẽ trở thành dị hoá giả- những người có được năng lực đặc biệt. Còn kẻ xui xẻo thì sẽ biến thành quái vật, không phải người cũng chẳng là quỷ, giống như những tang thi vô hồn.
Cốt truyện chính của tiểu thuyết xoay quanh quá trình nam chính Thẩm Nhất Dục chiến đấu chống lại quái vật. Sau 150 năm kể từ khi quái vật xuất hiện và gây ra tận thế, chúng đã rơi vào trạng thái ngủ say. Phần lớn nhân loại tin rằng chúng đã mất đi sức mạnh.
Tuy nhiên, Thẩm Nhất Dục, người thừa kế của Liên minh Văn minh, căn cứ nhân loại lớn nhất trong thế giới Phế Thổ, lại sinh ra với khả năng liên kết ý thức của quái vật. Từ nhỏ, hắn đã phải chịu áp lực khủng khiếp, luôn trong tình trạng đấu tranh với ý thức quái vật để không bị đồng hóa và trở thành một phần của chúng.
Nhưng chính năng lực này lại là thứ mà một tổ chức tôn thờ quái vật như thần linh vô cùng khao khát.
Tôn chỉ của Quang Minh giáo hội là tiến gần hơn đến "thần" của bọn họ. Vì vậy, Thẩm Nhất Dục với khả năng liên kết với ý thức quái vật bị họ xem như là Thánh Tử. Bao gồm cả nguyên thân, rất nhiều giáo đồ đều có chung một mục tiêu: bắt giữ Thẩm Nhất Dục và đưa hắn về tổ chức.
Nhận thức được bản thân có thể mang lại nguy hiểm cho Liên minh, năm 18 tuổi, Thẩm Nhất Dục chủ động rời khỏi căn cứ, một mình bước lên con đường rèn luyện sức mạnh và chiến đấu chống lại quái vật.
Ở đoạn kết của câu chuyện, Thẩm Nhất Dục đứng trước cửa hang ổ quái vật, lặng lẽ nhìn mọi người một lần cuối rồi một mình bước vào trong.
Không ai biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Tác giả giải thích rằng quái vật chính là thần, là một sự tồn tại mà con người không thể đánh bại. Nhưng độc giả không chấp nhận điều đó. Úc Chiêu sau khi đọc xong cũng có cảm giác khó chịu như bị mắc nghẹn, muốn ho nhưng không ra, muốn nuốt cũng không trôi.
Bây giờ, khi chính cô xuyên vào thế giới này, nghĩ đến những quái vật kinh hoàng cùng những con người mang hình thù quái dị, Úc Chiêu chợt nhớ ra mình đã được ban cho năng lực trị liệu.
Úc Chiêu nhớ rất rõ lúc đó tay của Quý Á Ảnh đã xuyên thấu xương sườn của cô nhưng hiện tại cô vẫn còn sống. Ngoài cảm giác đau đớn ra thì cô không hề có dấu hiệu mất máu đến mức sắp chết. Năng lực trị liệu này đã phát huy tác dụng, cứu cô một mạng.
Nhận ra rằng ngay cả vết thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể chữa khỏi, Úc Chiêu cuối cùng cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi đối mặt với tình cảnh nguy hiểm này.
“Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô thầm hỏi trong lòng.
"Ngươi bị người của Liên Minh Văn Minh bắt." Hệ thống trả lời. “Có quá nhiều năng lượng dị biến xuất hiện thu hút sự chú ý của đội đặc nhiệm Mãn Thiên Tinh. Khi bọn họ đến nơi thì chỉ còn mỗi ngươi sống sót.”
Cái gì?
Úc Chiêu giật mình. Liên Minh Văn Minh chính là kẻ thù lớn nhất của Quang Minh giáo hội, hai bên từ lâu đã không đội trời chung. Vậy mà bây giờ cô lại bị bắt bởi quân đoàn Mãn Thiên Tinh của Liên minh Văn Minh sao?
Mãn Thiên Tinh vốn nổi tiếng là những người nhân từ. Trừ trường hợp cần thiết, họ sẽ không tấn công người vô tội. Nhưng nhìn tình hình hiện tại… chẳng lẽ thân phận của nàng đã bị lộ?
Không đợi Úc Chiêu kịp đặt thêm câu hỏi, tấm che trước mắt cô bất ngờ bị ai đó gỡ xuống. Đồng thời, thính giác của nàng cũng dần khôi phục.
“Tôi đã nói là cô ta sẽ tỉnh lại mà! Muốn lừa được người tốt nghiệp thủ khoa về kỹ năng che giấu và ẩn nấp sao? Đám giáo đồ tà đạo này còn kém xa lắm!”
Dù ánh sáng khá mờ nhưng đôi mắt của Úc Chiêu vẫn không thể thích ứng ngay lập tức. Cô khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên. Trước mặt cô là một mái tóc màu bạch kim, gần như phát sáng trong bóng tối.
Một thiếu nữ xinh đẹp với vẻ mặt đắc ý cười rạng rỡ, đầu ngón tay cô ta xoay xoay thứ gì đó như đang thưởng thức. Hình như đó chính là chiếc mặt nạ trắng trước đó vẫn che trên mặt Úc Chiêu.