Úc Chiêu đã biết thân phận của mình đã bị lộ như thế nào.
Thành viên của Quang Minh giáo hội đều đeo mặt nạ trắng giống nhau, đôi mắt và khóe môi được vẽ thành những đường cong quỷ dị đầy khoa trương. Hiện tại, chiếc mặt nạ đó đang nằm trong tay Mãn Thiên Tinh, rõ ràng là vừa bị tháo khỏi mặt cô.
Xong rồi, bằng chứng rành rành thế này thì có cãi lại cũng vô ích. Không biết nếu bây giờ cô giả vờ vô tội, nói rằng mình chỉ là người qua đường, thấy chiếc mặt nạ này ngầu quá nên nhặt lên đeo thử thì họ có tin không nhỉ?
Úc Chiêu nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ quái dị kia trong giây lát. Mà ngay khi cô mở mắt, cô gái tóc bạch kim đứng gần nhất lại có chút sững sờ.
Cô ta giơ chiếc mặt nạ lên trước mặt Úc Chiêu, quan sát một lúc rồi cười nhạt: “Lớn lên cũng xinh đấy nhưng chỉ là một khuôn mặt trống rỗng mà thôi.”
Úc Chiêu chớp mắt, im lặng nhìn thẳng vào cô ta. Khi cô gái kia quan sát cô, cô cũng âm thầm đánh giá lại đối phương.
Bỗng một giọng nói khác vang lên từ phía sau: “Liliane, tránh xa giáo đồ tà đạo đi. Phần lớn bọn họ đều là dị hóa giả thuộc hệ hỗn độn, ai biết được chúng có thủ đoạn quỷ quái gì.”
Một giọng nam trầm ổn, ôn hòa vang lên từ ghế phụ bên phải. Úc Chiêu khẽ nâng mắt, qua kính chiếu hậu, cô bắt gặp một đôi mắt sắc bén.
Người đó chỉ lướt qua cô một cái rồi dời mắt đi. Trong ánh sáng lờ mờ, Úc Chiêu không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của hắn.
Cô xác nhận mình đang ở trên một chiếc xe đang di chuyển nhưng cấu trúc bên trong xe có vẻ không giống với thế giới mà cô từng biết.
Phía trước có hai ghế phụ, ghế lái đặt ở giữa hai bên. Người ngồi bên phải chính là thanh niên vừa lên tiếng, còn bên trái cũng có người nhưng từ góc độ của cô, cô không thấy rõ mặt hắn. Tuy nhiên, cô có thể nhìn thấy tài xế là một người trẻ tuổi, trên cổ đeo tai nghe.
Không gian hàng ghế sau nơi Úc Chiêu đang ngồi khá rộng rãi. Ngoài cô ra, còn có hai người khác, một là thiếu nữ tóc bạch kim, người còn lại là…
Úc Chiêu khẽ động ánh mắt, tầm nhìn chạm phải một khuôn mặt nửa dưới bị che bởi mặt nạ bảo hộ. So với người đàn ông ngồi ở ghế phụ phía trước, ánh mắt của người này càng trầm ổn, sâu thẳm và không để lộ chút cảm xúc nào. Nhưng chỉ một cái liếc mắt từ cô ta, Úc Chiêu bỗng có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu.
Vị trí của cô ta và thiếu nữ tóc bạch kim tạo thành thế bao vây chặt chẽ. Dù có bộc phát tấn công ngay lúc này, e rằng nếu không mạnh đến một mức độ nhất định thì Úc Chiêu cũng khó có thể phá vây.
"Không sao đâu, Phương Tiêu, chúng ta còn có Tô Mộc Trầm mà." Thiếu nữ tóc bạch kim cười thản nhiên, chẳng mảy may bận tâm. “Cho dù cô ta có chiêu thức tinh thần quỷ dị nào đi nữa, có thể lợi hại hơn một dị hoá giả hệ tâm linh trân quý được sao?”
Úc Chiêu nhạy bén nhận ra người trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ bên trái khẽ cúi mặt xuống, cằm vùi vào lớp cổ áo. Dưới ánh sáng mờ nhạt, dường như vành tai hắn có chút đỏ lên.
Thiếu nữ tóc bạch kim dừng động tác xoay chiếc mặt nạ trong tay. Cô ta nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh lam như đá quý ánh lên vẻ chán ghét và ác ý.
“Nói đi, tín đồ tà giáo. Đồng bọn của ngươi đâu? Ngươi không bị dị biến, cũng không hóa thành tang thi, vậy mà bọn chúng lại bỏ mặc ngươi để chạy trốn? Không phải các ngươi vẫn luôn tự xưng là một tập thể đoàn kết nhất sao?”
“Không nói gì à? Cũng không sao. Đợi đến Lam Thiên Thành, sau khi vào phòng thẩm vấn xem ngươi còn có thể giữ vững lòng trung thành với cái tổ chức tà giáo của các ngươi hay không.”
[Tiếp tục duy trì thân phận, Quang Minh giáo hội nhất định sẽ phái người đến cứu ngươi.] Hệ thống nói. [Hiện tại, phương án tốt nhất là tiếp tục đi theo cốt truyện.]
[Đi theo cốt truyện?] Úc Chiêu nhướng mày, khóe mắt hơi giật.
[Ngươi đang nói đến cái cốt truyện của thế giới này sau khi nam chính đã chết sao? Ngươi có chắc toàn bộ thế giới này vẫn còn vận hành theo kịch bản không]
Cô cười lạnh. [Không bằng chúng ta chọn cách đơn giản hơn đi, ngươi nói cho ta chỗ cái hố mà nguyên thân bị ném xuống ở đâu, ta trực tiếp nhảy xuống luôn cho xong.]
Úc Chiêu khẽ nheo mắt, dòng suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng.
Cô bị Quý Á Ảnh đánh bay ra ngoài, không tận mắt chứng kiến Thẩm Nhất Dục tử vong nhưng cô biết rất rõ về thế giới này. Một khi dị hóa vật đã bắt đầu biến đổi, quá trình đó là không thể nghịch chuyển.
[Đừng nói những lời vô nghĩa.] Hệ thống lạnh lùng lên tiếng. [Tuy rằng ta không biết thế giới này sẽ phát triển như thế nào sau khi Thẩm Nhất Dục chết nhưng ít nhất, ngươi vẫn còn sống.]
[Còn sống là phải tiếp tục đi theo con đường mà các ngươi đã sắp đặt sẵn sao?]
Hệ thống nhanh chóng nhận ra sự bất thường trong giọng điệu của cô: [Ngươi…]
Trong khoảnh khắc trao đổi ý thức với tốc độ cao này, hệ thống còn chưa kịp nói hết câu tiếp theo thì Úc Chiêu đột nhiên lùi ra phía sau đến khi lưng chạm vào vách xe, không còn đường lui nữa. Ánh mắt cô tràn đầy căm ghét, lạnh lùng thốt lên: “Tránh xa ta ra, lũ bắt cóc.”