Giữa khoảng không vô tận, một giọng nói vang lên hoành tráng, uy nghiêm, rộng lớn tựa như chứa đựng tri thức vô tận. Nó truyền xuống như một lời giáo huấn.
Úc Chiêu cảm giác đầu óc như sắp nổ tung nhưng cô lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình.
“Ngươi đã chết.”
“Ngươi sẽ đến một thế giới xa lạ đầy nguy hiểm, đảm nhận một vai trò mới. Ở đó, ngươi sẽ có một cơ hội.”
“Hiện tại, ngươi có thể chọn một năng lực cho mình. Hãy hỏi trái tim, điều ngươi mong muốn nhất là gì?”
Ý thức còn đang chìm trong mơ hồ. Khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hệ thống, cô không kịp nghĩ nhiều. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, toàn bộ ý chí cầu sinh của cô bùng nổ, biến thành một ý niệm duy nhất: “Còn có loại chuyện tốt này sao”
Hệ thống:...…
Có cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy thì đúng là kẻ ngốc!. Úc Chiêu nhớ lại khoảnh khắc mình vừa mới chết, nhớ đến bản thân còn trẻ nhưng lại bị chẩn đoán mắc bệnh nan y. Cô không cần thêm bất kỳ lý do nào khác, tận dụng tất cả sức lực còn lại mà hét lên:
“Ta muốn trị liệu!”
“Ta muốn trị liệu!”
“Ta muốn trị liệu!!!”
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác thanh âm kia dường như trộn lẫn vào một tia vui mừng.
“Như ngươi mong muốn.”
Úc Chiêu: Không, khoan đã….
Giây tiếp theo, cảm giác như một cơn lũ dữ tràn vào đại não cô, lấp đầy đến từng góc nhỏ nhất.
Đau đớn đến cực hạn!
Từ đầu ngón tay, một cảm giác ấm áp, sền sệt lan tràn đến cổ tay rồi toàn bộ cánh tay. Cô cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang đập chậm rãi dưới tay mình…
Tiếng r*n rỉ đau đớn xen lẫn hơi thở dồn dập vang lên ngay sát bên tai. Một bàn tay lạnh lẽo siết chặt cổ tay Úc Chiêu, cố gắng kéo cô ra nhưng lại vô lực. Người đó chỉ có thể thở hổn hển, chậm rãi quỳ rạp xuống trong bóng tối.
Úc Chiêu cố gắng mở mắt. Cảnh tượng xung quanh khiến cô sững sờ đến mức quên cả thở.
Thân hình cao lớn, bờ vai gầy gò, mái tóc tái nhợt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Gương mặt lạnh lùng nhưng vào khoảnh khắc cận kề chết chóc lại càng trở nên trắng bệch và yếu ớt đến mức khác thường.
Hắn bị cô nắm chặt lấy trái tim, miệng hơi hé mở như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Khí quản và khoang miệng đều tràn ngập máu, dường như đều đã bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ cần vừa mở miệng, máu liền điên cuồng trào ra. Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Úc Chiêu rồi chậm rãi quỳ xuống.
Đôi mắt hắn ngay cả khi sắp chết vẫn chăm chăm nhìn cô.
Trên khuôn mặt hắn là một chiếc mặt nạ màu trắng băng lạnh lẽo.
Mọi âm thanh xung quanh bỗng dưng lặng ngắt.
Úc Chiêu đứng yên tại chỗ, để mặc hắn gục xuống trước mặt mình. Máu hắn chảy xuống cánh tay cô…
“ THẨM NHẤT DỤC!!”
Tiếng kêu thê lương xé toang bầu không khí ngột ngạt. Một bóng đen dữ tợn điên cuồng nhanh chóng tụ lại, ngưng kết thành một bàn tay khổng lồ mang theo sát khí đáng sợ, lao thẳng về phía Úc Chiêu.
Úc Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, cơn đau dữ dội khiến cô gần như không thể cử động. Một bóng đen lao tới, bàn tay lạnh lẽo vung xuống đánh nát xương sườn cô, hất văng cô ra xa!
Rầm! Rầm! Một loạt âm thanh vang lên inh tai. Úc Chiêu không biết mình đã va gãy bao nhiêu thân cây, chỉ cảm thấy toàn bộ xương cốt trong người như vỡ vụn. Cơn đau tột cùng khiến cô gần như tê dại, chỉ vô thức phun ra từng ngụm máu.
Cô cố gắng mở đôi mắt đã mờ mịt, giữa vệt máu đỏ thẫm cô vừa nhổ ra tựa hồ có thứ gì đó đang khẽ động…
Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy tiếng hét:
“Giáo tư đại nhân!”
“Buông ta ra! Ta phải giết hết bọn chúng!”
“Quý Á Ảnh, bình tĩnh lại! Cô muốn giết người hay cứu Thẩm Nhất Dục? Hắn... hắn sắp bắt đầu dị biến rồi!”
Úc Chiêu mơ hồ thấy những bóng dáng lắc lư, dường như có người định lao về phía cô. Thế nhưng dưới sự truy kích của Quý Á Ảnh, bọn họ cuối cùng vẫn hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Tiếng kinh hô truyền đến “Chạy mau! Thẩm Nhất Dục đang dị biến!”
Một người loạng choạng tiến về phía Úc Chiêu, ánh mắt dại ra trống rỗng. Dưới lớp da trên cổ hắn có thứ gì đó khẽ động, trông như thể vô số sinh vật kỳ dị đang ngọ nguậy bên trong. Chúng giãy giụa dữ dội, căng phồng lên từng đợt như thể sắp xé toạc lớp da mỏng manh ấy để trồi ra ngoài. Tựa như một con quái vật được nuôi dưỡng trong huyết nhục đang phá xác mà sinh.
“A……”
Úc Chiêu trơ mắt nhìn thân thể hắn sụp đổ, tan thành một vũng vật chất không rõ hình dạng. Nó hòa lẫn vào mặt đất dơ bẩn, chẳng còn chút dấu vết nào của con người.
“Sinh mệnh, ngươi là chồi xanh tái sinh của mùa xuân…”
“Ngâm tụng vô dụng với dị biến! Chạy! Mau chạy đi!”
Lời dặn dò trước đó vang lên trong đầu giúp Úc Chiêu lập tức nhận ra tình huống hiện tại.
Vậy là vừa mới xuyên qua, cô đã tiện tay xử lý luôn nam chính của thế giới này? Mà kết quả là cả đám nhân vật chính cùng hợp sức phản sát cô?
Thật là… kích thích quá đi.
Cơn đau đớn cùng kiệt quệ cuối cùng cũng nhấn chìm Úc Chiêu, ý thức cô dần rơi vào bóng tối.