Lời nói của Trần Kiệt tuy khách sáo, nhưng ngữ khí lại không che giấu được vẻ ngạo mạn.

Trần Kiệt là người mà Tạ Kính cài vào đây. Tạ Thừa biết điều này, vì vậy anh chỉ sắp xếp cho Trần Kiệt một chức vụ nhàn hạ không ảnh hưởng gì.

Bộ phận công vụ chủ yếu phụ trách tiếp đãi và kết nối với các cuộc khảo sát từ chính phủ, thuộc bộ phận hậu cần. Môi trường kinh doanh tại Vinh Thành khá thân thiện, chính phủ cũng không điều tra hay khảo sát thường xuyên. Nhưng Trần Kiệt lại lấy cớ công vụ để chi tiêu cho việc ăn uống cá nhân, gọi đó là "phí tiếp đãi khảo sát". Chưa đến giữa năm, ngân sách cả năm đã bị tiêu hết, thế mà ông ta vẫn ngang nhiên đòi bổ sung thêm.

Tào An đứng sau Trần Kiệt, sắc mặt khó coi: “Thừa tổng, giám đốc Trần nhất định muốn gặp anh.”

Sắc mặt Tạ Thừa trầm xuống: “Không thể tăng ngân sách thêm.”

Trần Kiệt không chịu bỏ cuộc: “Nhỡ có đoàn khảo sát cần tiếp đón thì sao...”

“Nhà ăn của công ty có thể sắp xếp bữa ăn nhẹ.”

“Nhưng mà...”

"Không nhưng gì cả. Ông có thể đi rồi." Tạ Thừa lạnh lùng nói, “Hay là ông muốn bàn với tôi về việc giảm một nửa ngân sách năm sau?”

“...”

Tào An nhìn bóng lưng Trần Kiệt tức tối rời đi, lo lắng hạ giọng: “Anh có hơi cứng rắn quá không? Ông ta nhất định sẽ đi tìm Tạ Kính để mách lẻo và gây phiền phức cho anh.”

Tạ Thừa lạnh lùng: “Tôi đã khách sáo lắm rồi. Nếu thực sự làm theo ý tôi, tôi đã trực tiếp bảo ông ta cút.”

Lan Hi dựng tai lắng nghe.

Dù không hiểu rõ đầu đuôi, nhưng cô nhận ra Tạ Thừa và Trần Kiệt có mâu thuẫn.

Tạ Thừa có vẻ rất bực mình.

Trong Hướng dẫn chinh phục người Trái Đất có nói: Người nào biết san sẻ nỗi lo với lãnh đạo thường sẽ thành công trong công việc.

Hãy nghĩ điều lãnh đạo nghĩ, giải quyết vấn đề giúp lãnh đạo. Những việc mà lãnh đạo không tiện hoặc không có thời gian làm, mình nên chủ động đảm nhận!

Nịnh nọt không bao giờ là thừa. Vừa giúp Tạ Thừa nhổ cỏ xong, Lan Hi quyết định nhân cơ hội này làm tiếp chuyện khác.

Cô chạy như gió ra ngoài. May thay, Trần Kiệt chưa đi xa, vẫn đang đứng ở lối cầu thang bộ hút thuốc. Nghe thấy tiếng động, ông ta ngẩng đầu nhìn Lan Hi với vẻ nghi hoặc…

Mười phút sau, Lan Hi quay lại văn phòng của Tạ Thừa.

“Thừa tổng, việc đã xong rồi.”

Tạ Thừa đang bàn việc với Tào An, bị cô cắt ngang, anh cau mày không vui: “Cô vẫn chưa đi sao?”

“Tôi chỉ muốn báo cáo công việc. Báo cáo xong tôi sẽ đi ngay.”

Tạ Thừa cau mày: “Công việc gì? Tôi đâu có giao việc cho cô.”

"Trần Kiệt, giám đốc Trần." Lan Hi nghiêm túc nói, “Tôi vừa đá ông ấy xuống cầu thang rồi.”

???

Không chỉ Tạ Thừa, ngay cả Tào An—người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng—cũng lộ vẻ sững sờ.

Tạ Thừa cao giọng: “Cô vừa nói gì?”

“Tôi vừa đá giám đốc Trần Kiệt xuống cầu thang.”

Tạ Thừa trợn mắt, nhấn từng chữ: “Cô, đá, Trần, Kiệt, xuống, cầu, thang?”

Lan Hi tự hào gật đầu: “Đúng vậy!”

“Tại sao cô lại đá ông ta?”

"Anh không phải vừa bảo là muốn ông ta cút sao?" Lan Hi giải thích rất tận tình: “Ông ấy đang đứng ngay cửa cầu thang bộ, nên tôi tiện tay đẩy nhẹ một cái. Vì ông ấy không chú ý, mất thăng bằng nên lăn thẳng xuống dưới. Ông ấy khá nặng nên lăn rất nhanh, không hề dừng lại giữa chừng!”

Lan Hi cười ngượng ngùng: “Tôi là cấp dưới, giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề là trách nhiệm của tôi. Vừa hay tôi ăn no thì rất khỏe nên phát huy sở trường. Anh bảo ông ta cút, tôi liền làm cho ông ta cút hẳn.”

Tạ Thừa nhìn cô với biểu cảm phức tạp: “Ông ta không đứng dậy tìm cô gây sự sao?”

"Không hề." Lan Hi khó hiểu, “Tại sao ông ta phải gây sự với tôi?”

“Vì cô đá ông ta xuống cầu thang!”

"Không phải vô cớ." Lan Hi vẫn chắc chắn: “Trước khi đá, tôi đã nói rõ rằng anh bảo tôi làm vậy. Ông ấy biết lý do rồi, chắc sẽ không gây phiền phức đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play