Tạ Kính rất đắc ý: “Vừa rồi lời anh nói kín kẽ không sơ hở, cao thủ đấu nhau chỉ cần đến điểm thì là dừng là được.”

Ông uống một ngụm trà: “Lẽ ra anh nên thử dùng trợ lý nữ sớm hơn. Cô gái này xinh đẹp thế, chẳng phải sẽ làm cho Tạ Thừa mê mẩn sao? Trong lý lịch, cô ta không có hậu thuẫn, xuất thân từ vùng núi, không có tiền, còn bị chèn ép và đẩy xuống bộ phận hậu cần. Một cô gái nghèo thông minh tất nhiên sẽ coi cành ô liu anh đưa ra như cọng rơm cứu mạng.”

Ông vỗ nhẹ vào tay vợ: “Em đừng lo, vị trí ở Thừa An dĩ nhiên phải để dành cho con trai chúng ta.”

Sự hưng phấn của Lan Hi chỉ kéo dài trong chốc lát, nghĩ đến Tạ Thừa là ai, cô lập tức bình tĩnh lại.

Vì tiền, cô có thể nhẫn nhịn, nhưng ai mà biết Tạ Thừa có chịu nổi không, liệu có sớm tìm cách đuổi cô đi không.

Cô vẫn cần phải cải thiện mối quan hệ, lấy lòng Tạ Thừa.

Lan Hi vội vàng lật phần “Chiến lược thăng tiến trong công sở” trong cuốn cẩm nang –

“Đầu tiên, phải nắm bắt sở thích của sếp, nghĩ điều sếp nghĩ, lo điều sếp lo, làm người tinh tế, sáng tạo trong tư duy, chủ động nắm bắt công việc...”

Lan Hi đã phần nào hiểu ra.

Cô theo chỉ dẫn đến văn phòng của Tạ Thừa, khi đang lo lắng về cách mở lời, cô nghe thấy tiếng cười của Tạ Thừa từ bên trong.

“Đừng giới thiệu thêm sản phẩm mới cho tôi nữa, tôi còn chưa kịp bỏ cái cũ. Đúng là mấy món đồ điện tử này đổi mới quá nhanh…”

Đang loay hoay tìm cách phá băng, Lan Hi chợt đảo mắt nhìn xung quanh và như thể được khai sáng.

Do Thừa Tân đã tách ra khỏi Tập đoàn Thừa An cho nên Tạ Thừa có một tòa nhà văn phòng riêng gần trụ sở chính. Tầng cao nhất, nơi Tạ Thừa đang làm việc, có phòng làm việc, phòng nghỉ, phòng tập nhỏ, phòng họp mở, quán cà phê và nhà ăn riêng.

Không gian ở đây rất thoáng, có thể nhìn ra hồ nước. Lúc này, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ kính lớn, rọi lên những chậu cây xanh mướt.

Mọi nơi trong tầng này, từ phòng làm việc, hành lang đến từng chiếc bàn, đều đầy những chậu cây xanh.

Đúng là hơi nhiều thật…

Nhưng đã nói phải chủ động trong công việc, thì đừng chùn bước, làm thôi!

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Tạ Thừa đang trò chuyện vui vẻ với một khách hàng tiềm năng về chiếc điện thoại mới ra mắt. Anh thong thả cúp máy rồi nói về phía cửa:

“Vào đi.”

Người đứng ở cửa không phải chú Tạ Kính của anh, mà là gương mặt quen thuộc.

Cô gái xinh đẹp vừa hôm trước thò tay vào túi quần anh đang mỉm cười thân thiện.

“Chào Tổng giám đốc Thừa! Tôi là Lan Hi, trợ lý mới được bổ nhiệm của anh!”

Hoàn toàn không thể tin được.

Tạ Thừa kinh ngạc tột độ. Dù đã đoán lần gặp trước là do Tạ Kính sắp đặt, nhưng việc đưa cô gái này trực tiếp làm trợ lý là chuyện gì đây? Là do Tạ Kính nghĩ anh không nhận ra cô có vấn đề sao?

“Cô tự tin ở đâu mà nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô làm trợ lý? Sau khi cô đã… sờ vào người tôi, mà còn sờ mấy lần?”

Trước sự chất vấn, Lan Hi đã chuẩn bị từ trước.

“Để giải tỏa hiểu lầm lần trước, tôi có một món quà nhỏ dành cho anh!”

Cô vui vẻ khoe: “Tôi đã giúp anh nhổ hết cỏ rồi!”

Tạ Thừa nhíu mày: “Cái gì?”

“Tôi biết anh muốn nhổ cỏ mà không có thời gian, nên tôi đã giúp anh nhổ hết rồi.”

Trong cẩm nang có nói, ngoài chăm chỉ làm việc, cần biết cách báo cáo để sếp hiểu sự vất vả của mình.

“Nói thật, ở tầng này cỏ rất nhiều. Khối lượng công việc nhổ cỏ của tôi rất lớn. Có những loại cỏ nhỏ nhưng rễ rất chắc, phải dùng sức mới nhổ được; có loại hình dáng kỳ quặc, không có lá; có loại vừa nhổ là rụng lá khắp nơi, phải thu dọn kỹ càng…”

Lan Hi vừa nói vừa nghiêng người sang một bên, để lộ cảnh tượng “không còn một ngọn cỏ” trên cả tầng cho Thừa An kiểm tra.

Có lẽ vì cô làm việc quá hiệu quả, Thừa An nhìn những chậu cây trơ trụi, từ kinh ngạc đến run rẩy, rồi bật thốt:

“Không còn gì sao? Thủy tùng, sen đá của tôi, tất cả đều nhổ sạch?”

Không. Vẫn còn một chút.

Lan Hi mỉm cười, bước vào văn phòng, nhổ nốt chậu cây duy nhất còn lại trên bàn làm việc của Tạ Thừa.

“Bây giờ thì sạch rồi, Tổng giám đốc!”

Tạ Thừa nhìn chậu cây trơ trụi mà anh đã chăm suốt bảy năm – cây mắc cỡ giờ đã bị nhổ tận gốc. Lúc này, anh bỗng nhận ra dụng ý thật sự của Tạ Kính.

Có lẽ Tạ Kính không muốn giám sát ngấm ngầm nữa, mà thay vào đó là tìm người khiến anh tức đến chết.Thậm chí sợ giận không chết chính mình nên từ lúc chưa chịn thức nhận viễc đã khiến cho cô gái này lắc lư qua lại trước mắt mình nhiều lần.

Nhìn chậu cây trơ trụi, Tạ Thừa cảm thấy khí huyết sôi trào.

Kẻ đầu sỏ còn hào hứng muốn làm tiếp: “Nếu cần nhổ cỏ ở cả tòa nhà, tôi sẽ đi nhổ tiếp!”

Tạ Thừa cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. “Cô…”

Anh chưa kịp nói hết câu, thì bị ngắt lời bởi giọng nói của Trần Kiệt, giám đốc bộ phận công vụ.

“Tổng giám đốc Thừa, ngân sách tiếp đãi của bộ phận chúng tôi chắc chắn phải bổ sung thêm, chỉ còn thiếu chữ ký phê duyệt của anh..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play