Quả nhiên, đây mới là con người thật của Tạ Thừa! Những gián điệp trước đây cài vào, theo dõi bao lâu mà vẫn chưa chạm được chút nào vào bản chất thật của anh ta!

Còn Lan Hi, người sẵn sàng hỗ trợ Tạ Thừa trong những hành động bá đạo như thế, chẳng khác nào một kẻ nịnh thần bên cạnh hoàng đế, từng bước đẩy Tạ Thừa đến bờ vực tự diệt vong.

Cao tay, thật sự quá cao tay!

Không hổ danh là người trẻ tuổi đã có thể thi lấy được nhiều chứng chỉ như vậy. Trình độ xử lý tình huống và EQ này quả thực vượt xa người bình thường đến trăm lần!

Người như vậy, quả là không tuyển nhầm!

Đáng tiếc, Tạ Thừa không hề có cái nhìn thán phục như Tạ Kính đối với “nhân tài” Lan Hi.

Anh ghét những điều không thể đoán trước, không mong đợi sự bất ngờ trong cuộc sống, lại càng ghét “những cú sốc”.

Khi biết Lan Hi còn chưa hoàn tất thủ tục vào làm, Tạ Thừa lập tức tiễn cô như tiễn ôn thần.

“Không biết chú của anh tìm đâu ra người như vậy, lý lịch thì xuất sắc, nhưng hành động thì thật khó hiểu. Đây là đang giả ngây giả dại, hay muốn thu hút sự chú ý của anh?”

Tào An vẫn còn chìm trong cơn sốc: “Hoặc đây là chiến thuật lấy vô chiêu thắng hữu chiêu? Đá Trần Kiệt xuống cầu thang rồi giả ngốc, nói rằng đó là lệnh của anh, rõ ràng là muốn đẩy xung đột giữa anh và Trần Kiệt lên cao trào. Đây có khi là kế của Tạ Kính, muốn khiến Trần Kiệt đấu đá với anh.”

Đến đây, Tào An mới nhận ra sự khác thường trong văn phòng từ khi bước vào.

Anh nhìn quanh căn phòng trơ trọi: “Cây xanh trên tầng này của anh đâu rồi?”

"Lan Hi chu đáo giúp tôi nhổ hết rồi." Tạ Thừa lạnh nhạt nói, “Nhổ sạch luôn.”

“…”

Tâm trạng Tạ Thừa đã dần bình tĩnh lại. Giọng anh trầm xuống: “Đổi hết sang trồng xương rồng đi. Chọn loại có gai to và cứng nhất.”

“Vậy còn cô ta thì xử lý sao?”

“Không cần xử lý gì đặc biệt. Tôi đã đưa cho cô ấy dữ liệu khí tượng của Vinh thành năm ngoái, bảo cô ấy sắp xếp, phân tích rồi viết báo cáo. Phải trực tiếp gặp tôi để trình bày khi xong. Trước khi hoàn thành, đừng tìm tôi. Với khối lượng công việc đó, ít nhất một tháng sẽ không xuất hiện trước mắt tôi.”

Thà chịu đựng cái tệ hiện tại còn hơn gặp phải cái tệ hơn. Giữa cái tệ có thể đoán trước và cái tệ khó lường, Tạ Thừa chọn cái đầu tiên.

Dù sao thì, không phải nhìn thấy là được rồi.

Tào An gật đầu hiểu ý. Công việc sắp xếp và phân tích dữ liệu khí tượng là một dự án lớn, quá trình vừa phức tạp vừa nhàm chán, trước đây chưa có trợ lý nào chịu đựng nổi, đều bỏ giữa chừng. Không biết Lan Hi sẽ trụ được bao lâu.

Lan Hi tiếp tục hoàn tất một số thủ tục cùng nhân viên hành chính, rồi được phân cho một phòng ký túc xá. Nhờ mối quan hệ của Vương Chí Cường, cô được ở phòng đơn. Dù phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Công ty còn có nhà ăn, phụ cấp bữa ăn, thậm chí có cả phòng y tế và phòng gym. Lan Hi cực kỳ hài lòng.

Môi trường làm việc này, miễn cưỡng cũng xứng đáng với thân phận công chúa của cô.

Chờ đến khi kiếm được tiền, cô sẽ bắt đầu kế hoạch chinh phục Trái Đất!

Bây giờ phải làm việc chăm chỉ trước đã!

Ngay lần gặp đầu tiên, năng lực làm việc của cô đã khiến Tạ Thừa phải nhìn bằng con mắt khác.

Lan Hi nhìn chồng tài liệu chất cao trên bàn, nhớ lại lời dặn dò của Tạ Thừa khi giao công việc này.

“Hãy tập trung sắp xếp và phân tích dữ liệu. Trước khi làm xong, không cần gặp tôi, không cần báo cáo công việc khác, cũng không cần làm việc gì khác.”

Đến giờ, Lan Hi vẫn nhớ rõ vẻ nghiêm túc và trịnh trọng của Tạ Thừa khi nói những lời đó.

“Vậy khi làm xong thì sao?”

Lan Hi nhớ rất rõ câu trả lời của anh.

Anh vừa nhanh chóng phê duyệt đống tài liệu trên bàn, vừa không ngẩng đầu lên: “Làm xong thì lập tức gặp tôi để báo cáo trực tiếp.”

Có thể trả lời ngay lập tức như thế chứng tỏ công việc này rất quan trọng với Tạ Thừa, đến mức anh đã lên kế hoạch chi tiết cho từng bước trong quy trình làm việc.

Nghĩ vậy, Lan Hi lại tràn đầy năng lượng và hăng hái cắm đầu vào sắp xếp dữ liệu.

Chỉ cần ăn no, bổ sung đủ năng lượng, người Mộc Ất tinh không cần ngủ mỗi đêm như người Trái Đất, năng lực xử lý dữ liệu cũng vượt xa họ.

Lúc 3 giờ sáng, Tạ Thừa nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếng đập cửa rung trời vang lên từ căn biệt thự.

Trong cơn buồn ngủ mơ màng, Tạ Thừa khó chịu mở cửa. Và anh nhìn thấy khuôn mặt của Lan Hi—

“Thừa tổng! Tôi đến để báo cáo công việc!”

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Thừa ngỡ mình đang mơ—

"Trời vẫn còn tối." Anh không biểu cảm nhìn Lan Hi. “Cô biết bây giờ là mấy giờ không?”

"Tôi biết! Ba giờ mười hai phút tám giây!" Đôi mắt Lan Hi sáng rực, không chút buồn ngủ, đầy nhiệt huyết. “Đó là thời điểm tôi hoàn thành công việc ngài giao! Một thời khắc có thể đi vào lịch sử!”

Cơn gió lạnh buổi sớm làm Tạ Thừa, người chỉ mặc áo choàng ngủ, hoàn toàn tỉnh táo.

Anh sầm mặt lại: “Nên cô chạy đến nhà tôi lúc 3 giờ sáng để làm gì? Ai bảo cô làm vậy?”

"Là anh!" Lan Hi hào hứng đáp. “Anh không bảo là xong việc thì lập tức gặp anh báo cáo sao? Tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, nên tôi tự tìm đến đây!”

Tạ Thừa cảm thấy logic của mình như bị gió cuốn đi mất. Anh ngẩn người một lúc, rồi nhận ra vấn đề quan trọng—

Biệt thự của anh có một cái sân lớn, muốn đến cửa chính phải đi qua cổng sân.

Cổng sân là loại chống đạn, khóa cũng là loại đặc chế, chỉ có anh và những người rất thân cận mới biết mật mã.

Tạ Thừa nhìn Lan Hi, cảm thấy có điều không ổn.

"Vậy cô vào sân bằng cách nào?" Anh hỏi với giọng trầm.

Lan Hi đáp rất tự nhiên: “Tôi mở cửa và đi vào thôi!”

“Không thể nào.”

Tạ Thừa khoác áo, bước nhanh ra cổng sân.

Rồi anh nhìn thấy cánh cổng được làm bằng vật liệu đắt đỏ của mình—mép cửa đã bị biến dạng, ổ khóa bị vặn tung, treo lủng lẳng một bên, sao giống như đang kể về vụ bạo lực…

Tạ Thừa nhìn Lan Hi với khuôn mặt không biểu cảm: “Cô vặn bằng gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play