Hôm nay trời nắng to, nhiệt độ cũng không thấp, vậy mà Hứa Hôi lại mặc một bộ đồ dài tay dài chân, bên ngoài khoác thêm chiếc áo bóng rổ rộng thùng thình, cúi thấp đầu, gần như che khuất cả khuôn mặt.
Phí Xu nhấp môi, nhìn cảnh tượng người nọ bị mọi người xa lánh, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác khó tả.
Bên kia sân bóng, Trầm Minh Trạch cũng đã quay lại. Trên mặt hắn đã sạch sẽ, vết tích chảy máu mũi vừa rồi cũng không còn, vẫn là dáng vẻ đẹp trai kiêu ngạo như thường ngày. Hắn liếc mắt một cái liền thấy Phí Xu, ánh mắt lướt qua chiếc áo thun trắng cậu mới mặc thêm bên trong, khóe môi cong lên, vẫy tay gọi cậu đến.
Phí Xu thu ánh mắt khỏi người Hứa Hôi, chậm rãi bước về phía Trầm Minh Trạch.
Ở góc sân, thiếu niên chìm trong bóng râm càng cúi thấp đầu hơn, như thể muốn giấu mình vào một góc không ai nhìn thấy.
Lúc này, một quả bóng rổ được vung lên nhè nhẹ. Hứa Kiện xoay bóng trong tay, nở nụ cười ôn hòa, hỏi Phí Xu: “Biết chơi bóng không?”
Phí Xu còn chưa kịp trả lời, Trầm Minh Trạch đã lạnh mặt, bá đạo chen vào giữa hai người, giọng điệu đầy ngang ngược: “Liên quan gì đến cậu? Cậu ấy cùng đội với tôi, có biết chơi hay không cũng không tới lượt cậu lo.”
Phí Xu: “…?”
Vừa nãy còn nói chuyện với cậu bằng giọng điệu hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống, sao giờ lại tự dưng bảo vệ cậu rồi?
Trầm Minh Trạch thấy Phí Xu nhìn mình chằm chằm, lập tức ngửa cao cằm, nhếch môi đầy đắc ý: “Tôi biết là tôi rất đẹp trai, nhưng cậu cũng không cần nhìn tôi đến mức si mê như vậy.”
Phí Xu: ”…”
Ai thèm nhìn cậu ta chứ?
Bên cạnh, Hứa Kiện cười khẽ, không hề để bụng thái độ xấu của Trầm Minh Trạch: “Đúng vậy, Trầm ca của chúng ta luôn luôn không gần sắc đẹp. Nếu không, hay là cậu về đội tôi đi?”
Hứa Kiện là một tài năng của đội bóng rổ, thân hình săn chắc, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, khuôn mặt cũng vô cùng anh tuấn. Kỹ thuật bóng rổ của cậu ta đương nhiên càng không cần phải bàn cãi.
Trầm Minh Trạch và cậu ta đều là hai người giỏi nhất trong đội, cho nên luôn phải chia hai đội đối đầu nhau.
Trầm Minh Trạch nghe vậy, lập tức trừng mắt liếc Hứa Kiện một cái, ánh mắt như muốn viết lên hai chữ “cút ngay”.
Nhưng Phí Xu lúc này lại chẳng mấy để ý đến hai người họ. Cậu vẫn âm thầm quan sát Hứa Hôi trong góc sân. Nhìn thấy có người chủ động đến gần hắn, cậu liền suy đoán có thể tìm ra được chút manh mối gì đó.
Hứa Kiện phát hiện ánh mắt của Phí Xu, cũng theo đó nhìn qua, nhưng khi vừa trông thấy Hứa Hôi, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc quỷ dị, gần như là ghét bỏ, như thể chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi cũng đủ khiến hắn thấy chướng mắt.
Thế nhưng, khi quay lại nhìn Phí Xu, hắn lại trở về dáng vẻ ngày thường, ôn hòa như ánh mặt trời: “Cậu nhìn gì thế?”
Phí Xu cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không nói gì, chỉ lắc đầu, rồi nhanh chóng đưa ra lựa chọn: “Tớ chung đội với Trầm Minh Trạch.”
Rõ ràng Hứa Kiện trông có vẻ thân thiện, dễ nói chuyện hơn so với tên ngạo kiều Trầm Minh Trạch, nhưng không hiểu sao khi đối mặt cậu ta lâu một chút, cậu lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Dù sao… vẫn là ở cùng Trầm Minh Trạch hợp hơn.
Dù sao cũng chỉ tốt hơn một chút xíu mà thôi.
Cậu lặng lẽ cảm thán trong lòng.
【 Có lẽ, ngốc cùng ngốc ở với nhau thì vẫn thích hợp hơn. 】
Hệ thống 1938: 【…】 Đúng là không sai, nhưng có vẻ hơi xúc phạm ai đó thì phải.
Hứa Kiện cười cười, thái độ vẫn rất thoải mái: “Được thôi.” Sau đó, hắn ngẩng đầu, lớn tiếng gọi về phía góc sân: “Hứa Hôi, lại đây chơi bóng.”
Trầm Minh Trạch theo bản năng nhíu mày: “Gọi tên đó làm gì?”
Hắn đương nhiên biết tình cảnh của Hứa Hôi trong lớp, nhưng không để tâm cũng chẳng muốn bận lòng, lúc nào cũng giữ thái độ thờ ơ, lãnh đạm.
Hứa Kiện nhún vai: “Tiểu Vu lần trước bị trật chân, hôm nay phải nghỉ ngơi. Dù sao cũng rảnh, tìm người thay thế thôi.”
Vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ quả bóng trong tay, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, hờ hững ném bóng về phía Hứa Hôi. Quả bóng bay thẳng đến cánh tay thiếu niên đang cúi đầu, lực đạo khá mạnh, khiến đối phương loạng choạng lùi lại một bước.
Những người đứng xung quanh theo dõi không nhịn được mà bật lên vài tiếng thét khe khẽ.
Hứa Kiện nhàn nhạt nói: “Hứa Hôi, mau nhặt bóng lại đây.”
Trầm Minh Trạch liếc mắt nhìn Phí Xu, thấy môi cấuh trắng bệch, liền lạnh giọng cảnh cáo Hứa Kiện: “Tôi không có kiên nhẫn xem cái trò này của cậu đâu.”
Hứa Kiện cười nhạt: “Chơi bóng thôi mà, có thể có chuyện gì chứ.”
Hứa Hôi cuối cùng vẫn cúi đầu ôm bóng bước đến, giữa một đám nam sinh cao trung tràn đầy sức sống, dáng vẻ cậu ta lại vô cùng lạc lõng.
Việc phân đội diễn ra nhanh chóng, tổng cộng mười người chia thành hai nhóm. Phí Xu cùng Trầm Minh Trạch một đội, ngoài ra còn có Hứa Hôi và hai nam sinh từng mượn sách của Phí Xu.
Nhìn sắc mặt họ, rõ ràng không vui khi Hứa Hôi bị xếp vào cùng đội, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai nói gì, chỉ lẩm bẩm vài câu với vẻ bực dọc:
“Không biết điều, còn cứ thích bám lấy.”
“Thật phiền phức, đồ vô dụng sao không tự biến đi cho rồi.”
Bên kia sân, mấy người khác cũng hả hê bỏ đá xuống giếng, cười cợt vài câu châm chọc.
Chỉ có Trầm Minh Trạch, tuy cau mày nhưng không nói gì, chỉ bước đến kéo Phí Xu sang một bên chuẩn bị khởi động: “Tay nhỏ chân nhỏ, chút nữa có bóng thì né ra xa một chút.”
Phí Xu thật sự không có năng khiếu thể thao, đánh bóng chuyền thì phát bóng cũng có thể chờ bóng rơi xuống đất rồi mới vung tay đánh. Điều duy nhất khiến cậu hơi hài lòng là mình có chút dẻo dai, mấy bài kiểm tra thể chất yêu cầu xoạc chân hay gập người đều có thể đạt điểm tối đa.
Dù đã xem không ít trận bóng rổ trên TV, nhưng chuyện đó khác xa với việc tự mình chơi.
Cậu vốn định đứng bên lề cho yên thân, nhưng chẳng hiểu sao cả đồng đội lẫn đối thủ đều đặc biệt thích chuyền bóng cho cậu. Bóng liên tục bay về phía thiếu niên, từng quả bóng như thể đang nói: “Ngay cả bà ngoại tui cũng có thể bắt được.” Lực bóng thì nhẹ tênh, như thể sợ cậu không nhận được mà còn cố tình giúp cậu vậy. Mà khổ nỗi, cậu thật sự không thể bắt được. Mỗi lần lỡ bóng, Phí Xu đều muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Bóng đã trong tay, Phí Xu chỉ có thể cắn răng cầm lấy, cơ thể lại không hề nghe theo điều khiển. Bước chân lóng ngóng, động tác vụng về đến chính cậu còn thấy mất mặt. Cậu chỉ mong trọng tài tốt bụng nhanh chóng thổi còi phạt để sớm kết thúc cơn tra tấn này.
Nhưng cố tình trọng tài được lớp bên cạnh mời đến lại cứ làm ngơ.
Phí Xu cầm bóng, cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay. Đồng đội thậm chí cả đối thủ xung quanh đều kiên nhẫn chỉ cho cậu cách di chuyển, không giống một trận đấu đối kháng mà y như một buổi dạy kèm dành cho trẻ mới học chơi bóng rổ.
Gương mặt Phí Xu đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng hơi ửng hồng. Mái tóc rủ xuống lấm tấm mồ hôi, trông vừa chật vật vừa đáng thương. Nhưng được chỉ dạy tận tình như vậy Phí Xu càng thêm cố gắng.
Đến mức đối thủ cũng không nhịn được mà góp lời chỉ bảo hai câu.
Thật mất mặt.
Mấy nam sinh cao lớn vây quanh thiếu niên, nhưng chẳng ai tỏ vẻ khó chịu.
“Có ai xịt nước hoa gì à? Thơm quá.” Một nam sinh vừa chạy ngang qua Phí Xu tò mò hỏi.
Mùi hương không nồng gắt, rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bồn chồn khó tả.
Phí Xu cũng tò mò ngó nghiêng tìm kiếm.
Đứng gần cậu nhất là Hứa Hôi. Cậu thiếu niên luôn bị cô lập kia dù đang ở trên sân bóng nhưng chẳng ai để ý đến cả. Nghe thấy câu nói đó, mí mắt Hứa Hôi khẽ giật.
Trầm Minh Trạch liếc nhìn Phí Xu, hắng giọng, rồi nghiêm giọng cảnh cáo đám người trên sân: “Chơi bóng nghiêm túc đi, đừng có giở trò.”
Trầm Minh Trạch đã lên tiếng, buổi học cấp tốc của Phí Xu mới chịu kết thúc. Sân bóng cũng trở nên có chút nghiêm túc hơn.
Lại một lần nữa, bóng rổ bay đến tay Phí Xu. Cậu nhìn quanh, thấy có một đồng đội bị kèm chặt, chỉ còn Hứa Hôi đang ở vị trí trống. Do dự một chút, cậu quyết định chuyền bóng cho Hứa Hôi.
Cú chuyền lần này không đến nỗi quá tệ, bóng bay khá ổn định.
Hứa Hôi không ngờ lại có người truyền bóng cho mình, theo phản xạ vươn tay đón lấy.
Đội của Phí Xu vốn đã yếu thế, còn có cậu – một kẻ “tàn phế” về thể thao, lại thêm Hứa Hôi người vốn như vô hình trong lớp, đương nhiên rơi vào thế bị động.
Thấy Phí Xu ánh mắt sáng rực mong chờ, động tác Hứa Hôi hơi khựng lại, theo bản năng giơ tay lên… rồi ném bóng đi.
Hứa Hôi đứng ngay vạch ba điểm. Không biết do may mắn hay thực lực, quả bóng xoay vòng trên vành rổ rồi rơi thẳng vào lưới.
Ba điểm!
Phí Xu tròn mắt kinh ngạc, trong lòng trào dâng sự thán phục.
Trầm Minh Trạch nhìn Hứa Hôi một cái, nhướng mày, hừ lạnh, không nói gì.
Ngược lại, sắc mặt Hứa Kiện bỗng chốc tối sầm lại: “Vận khí không tệ nhỉ, trước giờ không biết mày lại có loại vận may này đấy.”
Sau đó, không hiểu lý do gì trái bóng lại thường xuyên bay về phía Hứa Hôi.
Nhưng không giống những đường chuyền bình thường, mà giống như những cú ném nhằm vào người cậu ta vậy. Dưới lực ném cực lớn, bóng rổ đã biến thành một loại vũ khí nhắm thẳng vào Hứa Hôi.
Lại một lần nữa, một thành viên trong đội Hứa Kiện cố ý ném mạnh bóng vào phía sau đùi Hứa Hôi. Cậu ta không chịu nổi lực va chạm, lảo đảo rồi khuỵu xuống.
Gương mặt tái nhợt ẩn trong bóng tối.
Tên kia cười cười, ra vẻ không để ý: “Ngại quá, lỡ tay trượt bóng.”
Lần đầu tiên trong đời, Phí Xu tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như vậy. Dù không nhắm vào mình, nhưng ác ý đó vẫn len lỏi trong không khí, vây quanh cậu như một thứ có thực thể, khiến dòng máu vừa vì vận động mà nóng lên lập tức lạnh đi, hơi lạnh lập tức lan từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Hứa Hôi không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy. Khi đứng lên, cơ thể cậu ta hơi lảo đảo.
“Ê, bóng rơi ra ngoài rồi, không nhặt về à?”
Trái bóng đã lăn khá xa. Một nam sinh bên ngoài sân, lẽ ra có thể ngăn bóng lại, lại cố tình dùng chân đá nó đi xa hơn. Xung quanh cười cợt trêu chọc: “Aiya, ngại quá, không cản được.”
Hứa Hôi cắn răng đi nhặt bóng. Có lẽ vì đã quá mệt, lần này đường chuyền của cậu ta thiếu chính xác, lực cũng không đủ, bóng bay thẳng vào người một tên bên đội kia đang nhìn cậu ta châm chọc.
Tên đội viên kia sững sờ, trên cánh tay để lại một vết hằn mờ nhạt.
Toàn sân im lặng trong chốc lát. Rồi không biết từ đâu vang lên một tiếng cười, ngay sau đó, đám học sinh đứng ngoài sân cũng cười rộ lên.
Tiếng cười đột ngột, kỳ quái, như thể vang ngay bên tai Phí Xu dù khoảng cách rất xa.
Sắc mặt các cầu thủ trên sân lập tức thay đổi. Không khí chợt căng thẳng, ai cũng theo bản năng cầm chắc trái bóng, cảnh giác theo dõi diễn biến tiếp theo.
Tiếng cười bén nhọn, chói tai, như những lưỡi dao sắc lướt qua màng nhĩ. Sắc mặt Phí Xu càng lúc càng tái nhợt.
Người bị bóng ném trúng ban nãy, dưới tràng cười quái dị đó, gương mặt dần trở nên hung tợn, tròng mắt đỏ bừng. Hắn cúi xuống nhặt bóng, nhìn chằm chằm vào nó trong giây lát, rồi bất ngờ siết chặt mạnh mẽ ném thẳng về phía Hứa Hôi.
Hứa Hôi vốn đã đứng không vững sau mấy cú bóng trước, nếu lại bị ném trúng, hậu quả khó mà đoán được.
Sắc mặt Phí Xu phút chốc trắng đi.
【 Biết thế đã không tới chơi bóng rồi, sẽ chẳng nhìn thấy gì, cũng không cần xen vào chuyện này.】
Cậu đã tự nhủ sẽ mặc kệ cậu học sinh đó, nhưng trong tình huống này, nếu có thể giúp được, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?
Phó bản này quá mức chân thực, chân thực đến mức như thể thực sự có một linh hồn bị cô lập, bị lấy nghĩa trò chơi mà chịu bắt nạt, rồi dần dần chìm vào trong ác ý của những người đồng trang lứa kia.
Dưới sự hỗ trợ của hệ thống, Phí Xu hơi dịch chuyển một chút, vừa vặn giơ tay lên đúng lúc cản lấy quả bóng đang bay tới.
Cánh tay cậu tuy bị trầy xước, nhưng cú chạm nhẹ đó khiến hướng bóng đổi lệch đi, không còn nhắm vào Hứa Hôi nữa.
Từ góc nhìn của những người khác, cảnh tượng vừa rồi chỉ giống như cú ném sai hướng, tình cờ sượt qua Phí Xu rồi bay ra ngoài.
Không ai có thể nói là do thiếu niên cố ý làm vậy. Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Phí Xu vốn thể chất yếu, lại thêm chơi bóng đã tiêu hao gần hết thể lực. Chỉ vì cố cản bóng mà không đứng vững, bị cú sượt nhẹ đẩy ngã ngồi xuống đất.
Xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Những tiếng cười chói tai biến mất, sân thể dục khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Tên vừa ném bóng sắc mặt hoảng hốt, kinh ngạc lẫn hối hận: “Tôi… tôi không cố ý ném về phía cậu đâu!”
Phí Xu còn chưa kịp ngồi vững được nửa giây, đã bị Trầm Minh Trạch nhanh chóng bước đến kéo dậy, nửa ôm vào lòng xem xét vết thương.
Môi Trầm Minh Trạch gần như mím thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô cảm giống như ấn tượng lần đầu lúc Phí Xu nhìn thấy cậu ta.
Phí Xu vẫn đang tự tính toán: “Tớ với Hứa Hôi đều bị thương rồi, hay tụi tớ đến phòng y tế xử lý một chút nha?”
Trầm Minh Trạch chẳng thèm nghe hết câu, mặt lạnh bế ngang cậu lên, thẳng hướng phòng y tế mà đi.
Trên đường, hắn bước hơi vội, đến khi đã đi được một đoạn mới nhận ra bàn tay mình vừa chạm vào chỗ nào.
Lòng bàn tay áp lên một vùng da thịt mềm mại, ấm nóng.
Xúc cảm… rất tốt.
Phí Xu khẽ cựa quậy vì bất an, Trầm Minh Trạch lại theo phản xạ siết chặt tay, vuốt nhẹ xuống chút nữa.
Vẫn là mềm như vậy, còn hơi ấm… Là nhiệt độ cơ thể Phí Xu, hay chính hắn đang nóng lên đây?
Phí Xu theo bản năng dùng sức, vô tình kẹp ngón cái của Trầm Minh Trạch giữa khe chân.
“… Không phải cố ý.”
Phí Xu: “?”
Cái gì mà có phải hay không cố ý chứ? Cậu ta cũng có ném bóng trúng cậu đâu. Phí Xu trợn to đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm Trầm Minh Trạch, “Sao cậu lại chảy máu mũi nữa rồi.”
Ngữ khí vô thức mang theo một chút lo lắng và đồng cảm: “Vẫn là cùng tớ đi phòng y tế xem thử đi.”
【 Thật là một nam sinh trung học yếu ớt 】
【 Tiếp tục như vậy, sau này ở bên vợ xinh đẹp chắc sẽ thiếu máu mà chết mất. Được rồi, tôi nguyện hy sinh vì nghĩa, mọi người không cần tranh giành nữa 】
Trầm Minh Trạch rất đẹp trai, dù có luống cuống lau đi vết máu, trên mặt vẫn chỉ hiện lên một vệt đỏ nhàn nhạt, hoàn toàn không có vẻ chật vật hay đáng khinh.
Hắn không trả lời, chỉ yên lặng bế bổng Phí Xu lên, xoay người đi thẳng đến phòng y tế.
Phí Xu: “……”
Chân cậu đâu có bị thương, tại sao cứ nhất định phải ôm đi như vậy chứ?
Phí Xu vung vẩy cặp chân trắng nõn, than phiền với hệ thống: 【 Ban đầu ta còn định ở lại dụ Hứa Hôi nói ra sự thật, xem thử có thể moi được manh mối gì không 】
Cậu cũng đâu có ngốc, đến lúc cần thu thập manh mối cậu vẫn biết mình nên làm gì mà.
Trầm Minh Trạch bế Phí Xu đến phòng y tế, nhưng bên trong lại không có giáo viên nào trực.
Hắn thấp giọng chửi thề một tiếng, bảo Phí Xu nghỉ ngơi trước, rồi quay người rời đi.
Vừa mới vận động xong, lại còn đổ mồ hôi, đáng lý ra sẽ rất khó ngủ, vậy mà Phí Xu vừa nằm xuống đã không kiềm được mà mắt díp lại.
Ngay khi ý thức sắp rơi vào mơ màng, cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh mãnh liệt.
Cái lạnh ấy bao trùm toàn thân Phí Xu, nhưng khi cơ thể cậu run lên một cái theo phản xạ, hơi lạnh liền biến mất.
Phí Xu đã ngủ say.
Căn phòng y tế trống vắng như thể không còn ai khác ngoài thiếu niên.
1938 có thể kiểm tra và đo lường mọi thứ, nhưng nó không thể phát ra âm thanh.
Dù căn phòng y tế im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Phí Xu, nhưng thứ đó… chưa từng rời đi.
Nó vẫn đứng lặng lẽ bên mép giường của Phí Xu.
Ở sân thể dục.
Hứa Kiện nhìn theo Trầm Minh Trạch bế Phí Xu rời đi, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Vẻ mặt ôn hòa ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự chán ghét cùng khinh miệt.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người vẫn còn gắng gượng đứng vững giờ đã ngã lăn xuống đất. Những người xung quanh cậu ta thờ ơ vỗ bóng, quả bóng màu cam đỏ thỉnh thoảng đập thái dương của Hứa Hôi, lưu lại một vệt đỏ như máu trong đáy mắt hắn.
“Đáng đời, đây chính là kết cục của thứ dơ bẩn như mày đấy.”
“Không biết đã ăn trộm đồ của người khác bao nhiêu lần rồi , thật ghê tởm.”
“Thành tích của mày chắc chắn là do gian lận chứ gì, bình thường có thấy học hành gì đâu”
“Ê, đừng đùa nữa, lát nữa giáo viên quay lại đấy.”
“Khoan đã… hình như có gì đó không ổn.”
Mấy nữ sinh đứng xa xa đang trò chuyện, bất giác nhìn về một bụi hoa xanh mướt gần đó. Nhưng chỉ trong chớp mắt, những tán lá non xanh ấy bỗng héo rũ, chuyển sang màu vàng úa thậm chí còn lấm tấm vệt đen.
“Chỗ hoa cỏ kia… có phải…”
Không chỉ có cây cối kỳ lạ, cả những viên đá nhỏ rải rác trên mặt đất cũng đang biến đổi. Chúng dần dần bị nghiền thành bột mịn, rồi như thể có một bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung.
Một nữ sinh trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng há ra nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Nữ sinh vừa định kéo tay bạn mình thì…
Một tiếng động trầm đục vang lên. Giống như có thứ gì đó vừa bị đập mạnh xuống đất. Rồi một tiếng hét hoảng loạn vang lên.
Cả người chơi lẫn NPC đều ùn ùn chạy về phía đó.
Người bạn kéo tay nữ sinh: “Đi thôi, không nhanh là không xem náo nhiệt được đâu.”
Nữ sinh quay đầu nhìn lại.
Tất cả mọi thứ đã trở lại như cũ.
Giống như những gì diễn ra vừa rồi… chỉ là ảo giác của cô.