Phí Xu mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Trước mặt là một hành lang dài với nền gạch men trắng, bức tường hai bên đã ngả màu xám, để lộ lớp xi măng cũ kỹ. Cảnh tượng này quá quen thuộc đối với mọi người, vì đây là một ngôi trường học. Nhìn bảng hiệu lớp học, có vẻ đây là một tòa nhà thuộc trường cao trung.
Lớp 11/1.
Phí Xu cúi đầu nhìn xuống. Cậu không còn mặc bộ đồ bệnh nhân quen thuộc nữa, mà thay vào đó là một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng.
Cậu đang đứng trước cửa lớp học, đối diện với bục giảng. Trên bục là một giáo viên trung niên đang giảng bài, bên dưới là nhóm học sinh đang lặng lẽ lắng nghe.
Không chỉ riêng Phí Xu, trên hành lang còn có rất nhiều người khác đang đứng chờ trước cửa lớp như cậu. Mỗi lớp đều có vài người đứng chờ, ít thì có một hai ngươid, nhiều thì ba bốn người. Điều kỳ lạ là bọn họ có đủ mọi lứa tuổi, từ thiếu niên đến trung niên, thậm chí cả những ông lão tóc hoa râm.
Phí Xu nhìn thấy một tên đầu trọc có vết sẹo dài trên mặt, vẻ mặt hung dữ, rõ ràng chẳng giống học sinh chút nào nhưng vẫn mặc đồng phục. Có cả một người đàn ông trung niên bụng phệ, một cô gái trang điểm lộng lẫy, và cả một bà lão với mái tóc bạc trắng.
Tuy trông buồn cười nhưng cũng cực kỳ quái dị.
Phí Xu khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ bối rối. Cậu đáng lẽ ra đang nằm trên giường bệnh, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây chứ?
Như thể cảm nhận được nghi vấn trong lòng cậu, một giọng nói lạnh lùng, máy móc vang lên trong đầu.
【 Hệ thống kích hoạt… 】
【 Xác nhận phục vụ đối tượng: Phí Xu 】
【 Xin chào người chơi Phí Xu thân mến, hệ thống 1938 hân hạnh phục vụ ngài. 】
【 Đang cập nhật và xác nhận số liệu người chơi… 】
Trước mắt Phí Xu bỗng xuất hiện một bảng giao diện trong suốt. Cậu hoang mang nhìn trái, nhìn phải nhưng mọi người xung quanh có vẻ không nhận ra sự tồn tại của nó, dường như chỉ mình cậu có thể thấy mà thôi.
【 Thể lực: E - Trạng thái xấu: Bệnh tật 】
(Bà ngoại tôi còn khỏe hơn cậu nhiều)
【 Trí lực: D - Trạng thái xấu: Khẩn trương, sợ hãi 】
(Thiểu năng trí tuệ à?)
【 Mị lực: ? - Trạng thái xấu: Mộc mạc, không hợp mặc đồng phục 】
(……?)
Đến khi cập nhật chỉ số mị lực, hệ thống đột nhiên dừng lại một nhịp, dường như đang rà quét lại dữ liệu.
Số liệu bình thường.
Nhưng trong lịch sử của trò chơi kinh dị này, chưa bao giờ xuất hiện một kiểu người chơi với thông số như này.
Phí Xu có gương mặt đẹp đẽ, vừa thuần khiết vừa đáng thương. Đến cả sự tồn tại vô danh trước giờ vẫn lạnh lùng phán xét người chơi cũng phải khựng lại một chút.
Vài giây sau, nó tiếp tục cập nhật dữ liệu, nhưng giọng điệu đã thay đổi 180 độ.
【 Lực công kích: 5 】
(Đánh toàn lực cũng không đau không ngứa, nhưng ai mà nỡ ghét một bé mèo con hung hăng chứ?)
【 Nhanh nhẹn: D 】
(Hy vọng tiểu mỹ nhân khi bị bắt nạt có thể chạy nhanh hơn chút…)
【 May mắn: E 】
(May mắn thấp dễ gặp phải Boss nguy hiểm trong phó bản, con trai ra đường cũng phải biết tự bảo vệ mình nha!)
【 Kỹ năng: Không có 】
(Không sao cả! Chỉ có rất ít người chơi không có kỹ năng, nhưng như vậy mới càng có tiềm năng phát triển. Quá trình từ số 0 đi lên sẽ rất thú vị đấy!)
【 Đánh giá tổng hợp: D 】
(Đánh giá này thật sự quá không công bằng!)
Nếu thứ tồn tại vô danh này có cái đuôi, chắc giờ nó đã vẫy điên cuồng đến mức không thấy rõ nữa.
Phí Xu là một người ốm yếu, nằm trên giường bệnh từ nhỏ. Vì thế, cậu từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên không và vô hạn lưu. Nhưng khi chính mình thật sự rơi vào một sự kiện siêu nhiên, đầu óc cậu hoàn toàn rối loạn.
Thiếu niên khẽ run lên. Hàng mi dài run rẩy như cánh bướm. Phản ứng này rõ ràng chứng minh cậu là một người chơi mới, điều này khiến không ít người xung quanh chú ý đến.
Dù là lính mới hay người chơi lâu năm, khi nhìn thấy Phí Xu, bất kể tính cách hay suy nghĩ của họ ra sao, tất cả đều thoáng sững lại.
Nhưng Phí Xu không để ý đến ánh mắt của bọn họ. Cậu do dự một chút, rồi ở trong đầu thử hỏi: 【 Ngươi vẫn ổn chứ? 】
Hệ thống 1938 đã phục vụ vô số người chơi, nhưng đây là lần đầu tiên nó gặp phải một người vừa mới vào trò chơi đã hỏi thăm sức khỏe của nó.
Hệ thống phản ứng lại, căn cứ theo cơ sở dữ liệu và các tư liệu đã có, tạo ra một câu trả lời tiêu chuẩn:
【 Tôi ổn. Hệ thống 1938 hân hạnh phục vụ ngài 】
Tiếp sau đó là những câu nói được lập trình sẵn để giải đáp những thắc mắc của người chơi mới khi tham gia trò chơi.
【 Người chơi Phí Xu vì bệnh tật mà qua đời, nhưng vì ý chí muốn được sống tiếp quá mạnh mẽ, phù hợp với tiêu chuẩn của trò chơi nên ngài mới xuất hiện ở nơi này. Vui lòng xác nhận có muốn tiếp tục tham gia trò chơi này hay không 】
【 Nhắc nhở: Thoát khỏi trò chơi tức là tử vong chân chính. 】
【Tiếp nhận】 【Từ chối】
Đương nhiên, Phí Xu sẽ không từ chối cơ hội này.
Trước mắt thì trò chơi này vẫn còn khá ổn, không giống như những trò chơi khác cậu từng xem qua, ném người chơi vào thẳng nơi có quái vật biến họ thành pháo hôi chết thảm. Nhưng mà số liệu của cậu thật sự quá tệ.
Phí Xu mím chặt môi dưới, cắn đến mức để lại một vết lõm nhỏ. Đặc biệt là chỉ số trí lực, thấp đến mức khiến cái đánh giá “Thiểu năng trí tuệ” như đang chế giễu cậu vậy, điều này khiến thiếu niên cảm thấy vô cùng xấu hổ, bất an mà cúi gằm mặt xuống.
Mấy chỉ số khác cũng chẳng khá hơn.
Phong cách bình luận của hệ thống cũng đột nhiên thay đổi không còn vẻ chế giễu nữa, dường như ngay cả hệ thống trò chơi cũng đang thương hại cậu, dùng kiểu nói đó để an ủi cho số liệu quá mức kém cỏi của người chơi Phí Xu.
Đến nỗi cái lời bình của đánh giá tổng hợp cũng nhận xét là “Đánh giá này thật sự quá không công bằng”, chỉ số thấp như vậy đúng là đang đánh giá cao cậu mới cho cấp D đây mà.
【 Hệ thống chỉ chịu trách nhiệm rà quét dữ liệu, đánh giá không liên quan đến hệ thống. 】
Phí Xu hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao hệ thống lại giải thích về vấn đề này.
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Phí Xu cố gắng kiềm chế cảm giác xấu hổ và lo lắng, nhìn những chỉ số thấp đến đáng thương của mình, nhất là cái chỉ số mị lực được đánh dấu bằng dấu chấm hỏi kia càng khiến cậu bối rối hơn.
【 Xin lỗi, ta có thể hỏi một chút không? Tại sao mị lực của ta lại là dấu chấm hỏi vậy? 】
Phí Xu dù thường xuyên ốm yếu và ít ra ngoài, nhưng những người xung quanh, từ y tá cho tới bác sĩ, đều nói rằng cậu lớn lên rất đẹp.
Phí Xu bỗng nhớ lại lời nhắc nhở của anh trai mình:
【 Tuyệt đối không được đi ra ngoài một mình. 】
Cậu lại nghĩ đến những lần tháo khẩu trang ra và phát hiện ánh mắt của những người khác lúc nào cũng nhìn cậu một cách kỳ lạ. Phải chăng là vì cậu quá yếu ớt, hay vì bệnh tật nên mới khiến bản thân trông quá khác lạ với mọi người?
Phí Xu cảm thấy mình thật sự muốn khóc rồi: 【 Có phải vì ta bị bệnh lâu quá nên trông ta rất khó coi đúng không? 】
Hệ thống không trả lời thẳng vào vấn đề này.
【 Dữ liệu sẽ được cập nhật sau khi hoàn thành phó bản. 】
【 Đánh giá tổng hợp về người chơi rất quan trọng, vui lòng chú ý. 】
Sau đó thì dù Phí Xu có hỏi gì thêm, hệ thống cũng không trả lời nữa, chỉ im lặng như thể không hề tồn tại.
Phí Xu rất nhanh nhận ra nguyên nhân của sự im lặng này. Không biết từ lúc nào, thầy giáo trên bục giảng đã dừng lại và quay người nhìn thẳng về phía cửa lớp.
Các bạn học đang ở trong lớp cũng đồng loạt quay đầu, ánh mắt lộ rõ sự chờ mong nhìn nhóm học sinh chuyển trường đang đứng ngoài cửa.
Cảm giác như nếu nhóm học sinh chuyển trường này không bước vào lớp, thì bọn sẽ cứ như vậy mà nhìn mãi.
Phí Xu có một linh cảm kỳ lạ, không biết có phải do quá lo lắng hay không mà lòng ngực cậu đột nhiên cảm thấy nặng nề.
“Vậy bây giờ, chúng ta sẽ giới thiệu những học sinh mới chuyển trường được xếp vào lớp chúng ta nhé.” Giọng thầy giáo ấm áp và dễ gần, giống như một người thầy bình thường ở bao trường học vậy, “Sao còn chưa vào lớp? Có phải các em đang khẩn trương không?”
Cửa lớp học như biến thành một vách ngăn giữa hai thế giới. Ánh mắt của các người chơi dường như đang đánh giá lẫn nhau. Một số người vẫn không chắc liệu nên bước vào hay vẫn là đứng đợi ở ngoài cho an toàn.
Tất cả người chơi đều hiểu rõ ràng rằng những người đứng ngoài cửa đều là người chơi đến làm nhiệm vụ . Dù họ mặc đồng phục học sinh giống nhau, nhưng phong cách và khí chất của từng người lại rất khó để che giấu.
Mặc dù có một số người chơi mới gia nhập, nhưng trò chơi tàn ác này không hề nhân từ với người chơi mới. Phần lớn các phó bản đều không được thiết kế riêng cho người chơi mới, mà là những phó bản kết hợp giữa người chơi mới và những người chơi lâu năm.
Đây là một phó bản cấp độ lớn như vậy, các người chơi có kinh nghiệm dày dặn liếc nhìn qua hành lang, nhanh chóng đánh giá số lượng người chơi và tỷ lệ người chơi lâu năm, từ đó ước tính độ khó của phó bản.
Người chơi mới rất dễ nhận ra. Hầu hết họ đều có vẻ mặt hoảng loạn, một số ít người thì cố gắng giả vờ trấn tĩnh, nhưng trước những người chơi dày dặn kinh nghiệm, họ vẫn khó có thể giấu giếm sự lo lắng.
“Vận may không tồi, nhiều tay mơ như vậy quả thật là một lợi thế tốt.”
“Đi thôi, loại phó bản khó khăn này ngay từ đầu sẽ không đào hố người chơi đâu .” Một người trong số những người chơi dày dặn kinh nghiệm an ủi những người mới.
Nói xong, một vài người sắc mặt vốn luôn bình tĩnh cũng cất bước đi vào phòng học.
Phí Xu nhạy bén quan sát những người xung quanh, thấy phần lớn bọn họ đều bước vào, liền quyết định bước theo sau.
Khi cậu quay đầu, ánh mắt vô tình chạm phải một người.
Trong có vẻ một người đàn ông cực kỳ ưu tú.
Anh ta cao gầy, thân hình ước chừng cao ít nhất cũng một mét tám mươi mấy.
Đeo kính, mặc đồng phục học sinh nhưng lại toát lên vẻ như đang mặc một bộ vest, khí thế vô cùng mạnh mẽ, mọi thứ đều toát lên sự tự tin và quyền lực.
Phí Xu cảm thấy người này ngoài đời có lẽ sẽ là một vị lãnh đạo, một người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, dù chỉ mới gặp trong một khoảng thời gian ngắn nhưng anh ta đã thu hút sự chú ý của nhóm người chơi, họ có vẻ đang ngầm coi anh ta là người dẫn đầu.
Người đàn ông rõ ràng cũng nhìn thấy Phí Xu. Anh ta liếc mắt nhìn Phí Xu một cái, nhíu mày, nhưng sau đó không quay đầu lại nữa mà bước vào lớp.
Phí Xu thu hồi ánh mắt, không dám tiếp tục đứng lâu trên hành lang nữa, cảm thấy mình nên nhanh chóng đi vào phòng học sẽ tốt hơn.
Ngay khi tất cả người chơi đã bước vào lớp, hệ thống đột ngột nhắc nhở.
【 Hoan nghênh tiến vào phó bản Ác Ma Vườn Trường 】
【 Ban ngày nơi đây trông có vẻ là một trường học bình thường, nhưng bên trong lại ẩn giấu quỷ quái đáng sợ 】
【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Sống sót trong vòng ba ngày 】
【 Nhiệm vụ phụ: Tìm ra danh tính của “Quỷ” 】
【 Nhiệm vụ cá nhân: Tạm thời không có 】
Nhiệm vụ chính tuyến và nhiệm vụ phụ có vẻ dễ hiểu, nhưng cái nhiệm vụ cá nhân tạm thời không có là như thế nào vậy?
Phí Xu lại phải hỏi hệ thống.
【 Cho hỏi, tại sao không có nhiệm vụ cá nhân? 】
Lần này hệ thống trả lời rất nhanh, nhưng vẫn là giọng điệu lạnh nhạt và công thức hóa đó:
【 Nhiệm vụ cá nhân của người chơi mới sẽ được cập nhật vào ngày mai. 】
Đây là một đặc quyền dành cho người chơi mới, giúp giảm tỷ lệ tử vong cho người chơi mới trong trò chơi.
Tuy nhiên, hiệu quả cũnh có hạn.
Phí Xu hiểu ra, dù vẫn còn một số điều chưa rõ nhưng cậu cũng không dám hỏi thêm.
Hệ thống dừng lại một chút, sau đó nói thêm: 【 Những vấn đề liên quan đến trò chơi, khi người chơi hỏi, hệ thống sẽ kịp thời phản hồi, đó là trách nhiệm của hệ thống chúng tôi. 】
Vì vậy, những câu hỏi trước đây của Phí Xu liên quan đến các vấn đề ở hiện thực mới không được trả lời, bởi vì hệ thống không có quyền hạn để làm như vậy, nên nó chọn im lặng.
Phí Xu chỉ kịp “Ừ” một tiếng rồi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, dù không hoàn toàn hiểu ý của hệ thống nhưng cậu vẫn tỏ ra e dè, như thể sợ làm phiền người khác. Cậu cunhx không quên gửi lời cảm ơn: 【 Cảm ơn ngươi nha. 】
Hệ thống chớp sáng một chút, rồi lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Sau khi tất cả học sinh đã vào lớp, bầu không khí bắt đầu thay đổi.
Có lẽ vì trước đó thầy giáo liên tục giục mà vẫn không nhận được phản hồi, sắc mặt thầy trông có vẻ không vui. Giọng nói cũng không còn hòa nhã như trước: “Xem ra lần này các em học sinh mới đều rất nhút nhát.”
Bên dưới, đám học sinh bắt đầu xì xào bàn tán. Giọng điệu không mấy thân thiện, thậm chí còn mang theo chút ác ý:
“Không chịu vào lớp, có phải coi thường lớp chúng ta không?”
“Ui chao, học sinh chuyển trường mà cũng biết ngại kìa!”
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hài lòng của toàn thể học sinh trong lớp giảm xuống. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hài lòng của NPC quá thấp sẽ kích hoạt cốt truyện đặc biệt, xin người chơi chú ý. 】
Cả hai thông báo đều xuất hiện trước mắt người chơi.
Phí Xu phản ứng khá nhanh, chỉ mới bước vào lớp nhưng đã nhận ra tình hình có chút bất ổn.
Các người chơi lâu năm cũng nhíu mày, phó bản này cũng quá kỳ lạ rồi đi.
Lời giới thiệu phó bản ngắn gọn đến mức đáng ngờ, với một trò chơi sinh tồn mà nói, chuyện này vốn dĩ không mấy hiếm lạ.
Điều kỳ lạ chính là, phần mở đầu lại quá mức ôn hòa, thậm chí có thể nói là thân thiện.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra có thể đáng sợ, nhưng thứ đáng sợ hơn chính là những nguy cơ đang ẩn nấp, những ánh mắt rình rập không biết sẽ lộ diện lúc nào.
Không ai nghi ngờ độ nguy hiểm của phó bản này. Trong trò chơi kinh dị, không bao giờ có khái niệm “an toàn” cả.
Liệu con quỷ đang ẩn giấu có phải là giáo viên? Hay là những học sinh ngồi đây không?
Ánh mắt của các người chơi đồng loạt lướt qua từng khuôn mặt trong lớp học.
“Được rồi” giáo viên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong lớp. “Tiết tự học buổi sáng vẫn còn một chút thời gian, mấy em học sinh chuyển trường tranh thủ giới thiệu bản thân đi.”
Không ai dám chần chừ nữa, lập tức đứng lên giới thiệu.
Tên tuổi, sở thích, gia đình, ước mơ… vòng đi vòng lại chỉ có mấy câu như vậy.
Nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng thật hay giả thế nào, cũng chỉ có người chơi tự mình biết rõ mà thôi.
Tất cả người chơi đều để ý đến một chi tiết trong lời giáo viên: “Tiết tự học sắp kết thúc.” Bọn họ lập tức nhận ra, nếu không hoàn thành phần giới thiệu trong thời gian quy định, có lẽ hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Nghiêm trọng nhất có thể kích hoạt cơ chế tử vong.
Vì không rõ thời gian quy định là bao lâu, tất cả người chơi đều dồn dập nối tiếp nhau tự giới thiệu, không dám chậm trễ.
Phía dưới, đám học sinh cũ nhìn những học sinh mới chuyển trường này như đang xem khỉ diễn trò, chẳng buồn để tâm đến nội dung giới thiệu.
Thay vào đó, bọn họ thích thú buông lời chế giễu:
“Đọc sách á? Thời đại nào rồi mà vẫn có người thích đọc sách?”
“Nhà khoa học? Ha ha ha, trò đùa này thú vị đấy.”
“Nói lắp à? Lại còn muốn giới thiệu bản thân?”
Lớp học này bài xích người ngoài đến cực độ.
Phí Xu lùi về sau, cố gắng ẩn mình giữa đám đông.
May mắn thay, dù bị cười nhạo, những người chơi kia cũng chỉ nhận cảnh báo về việc độ thiện cảm bị giảm xuống chứ chưa đến mức mất mạng.
Nhưng một khi độ thiện cảm quá thấp, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì.
Có một số người rõ ràng đã bắt đầu hoảng loạn. Những ai vừa bị cười nhạo, sắc mặt đều trở nên khó coi, mà thông báo 【 độ thiện cảm giảm 】 thì cứ liên tục vang lên không ngừng.
Có lẽ đến một lúc nào đó, chuyện này sẽ khiến họ mất mạng thật.
Sau phần tự giới thiệu, tất cả người chơi đồng loạt nhìn về một học sinh trong lớp, người này thực sự quá nổi bật.
Một nam sinh cao ráo, anh tuấn ngồi dựa vào ghế, dáng vẻ thảnh thơi, trên môi là nụ cười bất cần.
Đẹp trai đến mức chói mắt.
Cá tính cũng đặc biệt, kiêu ngạo lại phóng túng, là người đầu tiên lên tiếng mỉa mai những màn giới thiệu vụng về của đám học sinh chuyển trường.
“Có không khí đang nhảy múa trong miệng cậu sao?”
“Nghe cậu nói chuyện đúng là khó chịu mà.”
Cậu ta không nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng đều nhận được hàng loạt tiếng cười hưởng ứng từ bạn học.
Những học sinh khác đôi khi còn bị giáo viên liếc mắt cảnh cáo, nhưng riêng cậu ta, giáo viên hoàn toàn làm ngơ.
Rõ ràng, đây là một NPC quan trọng.
Người chơi nhanh chóng đạt được nhận thức chung.
…
Nhưng Phí Xu không rảnh để chú ý đến tình hình xung quanh.
Cậu vẫn chưa tự giới thiệu.
Vì là người mới, cậu chưa hoàn toàn hiểu tình huống hiện tại, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của những tiền bối đi trước, người thì nghiêm trọng, kẻ thì căng thẳng cũng có thể đoán được đây là một nhiệm vụ quan trọng.
Phí Xu vì vấn đề sức khỏe mà sớm đã rời khỏi môi trường học đường, số người cậu tiếp xúc hằng ngày cũng rất hạn chế.
Nói trắng ra, bây giờ đột nhiên phải đối diện với nhiều người như vậy, cậu có chút… sợ giao tiếp.
Ngón tay thon dài trắng nõn vô thức siết chặt vào nhau, đầu ngón tay mang sắc hồng nhạt càng lộ rõ dưới ánh sáng.
Đôi mày cũng khẽ nhíu lại. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Đến lượt Phí Xu tự giới thiệu.
Cậu chợt nhớ lại cảnh tượng đầu tiên khi đặt chân vào phó bản này, giáo viên và đám học sinh với ánh mắt thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Cổ của bọn họ dài hơn bình thường, tựa như những sợi mì bị kéo giãn.
Đôi mắt mở trừng trừng, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong kỳ dị.
Vậy nên, dù NPC trong lớp hiện tại trông có vẻ bình thường, Phí Xu vẫn vô thức đứng nép mình ở phía sau đám đông.
May mà có một người chơi cao lớn đứng phía trước, che khuất hoàn toàn tầm mắt của những NPC kia.
Người đàn ông cao lớn này rõ ràng đã nhận ra hành động của Phí Xu, nhưng không hề khó chịu hay kháng cự. Trái lại, hắn còn chủ động dịch ra một chút, giúp cậu chắn đi những ánh mắt đáng sợ kia.
Một người chơi vạm vỡ, lúc này lại đỏ bừng mặt như kẻ say rượu, lặng lẽ che chở cho Phí Xu đứng phía sau.
Nhờ vậy, đến giờ phút này, vẫn chưa có NPC nào nhìn rõ khuôn mặt cậu.
Nhưng cậu không thể trốn mãi được.
Tự giới thiệu là chuyện bắt buộc phải làm.
Phí Xu cắn môi, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giống như kẻ đi chịu chết mà bước nhanh lên bục giảng.
Vị trí trên bục giảng quá mức rõ ràng, khiến mọi người đều có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu.
Trước đó, một người chơi nào đó vừa nói xong, đám học sinh bên dưới cười vang, những lời cười nhạo tuôn ra như nước vỡ bờ, gần như muốn nhấc tung nóc nhà.
Nhưng khi Phí Xu đặt chân lên bục giảng…
Tất cả âm thanh đều đột ngột biến mất.
Giống như có ai đó nhấn nút tạm dừng lên thế giới này.
Bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sự yên tĩnh kỳ dị này làm toàn thân người ta nổi da gà, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều như bị gió lạnh xuyên qua.
Nhưng bên tai Phí Xu lại chẳng hề yên tĩnh chút nào.
Ngay khi khuôn mặt cậu lộ diện trước đám NPC, tiếng thông báo của hệ thống lập tức vang lên dày đặc.
Tiếng “leng keng” không ngừng reo lên, tựa như có một thứ tồn tại nào đó đang chơi một bản nhạc chói tai ngay trong đầu cậu.
Nó ầm ĩ, dồn dập, không hề có ý định ngừng lại.
Mang theo sự cuồng nhiệt, hứng thú, và khao khát.
【 Hệ thống nhắc nhở: Trầm Minh Trạch - Độ thiện cảm gia tăng 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Ngụy Lăng - Độ thiện cảm gia tăng 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Hứa Kiện - Độ thiện cảm gia tăng 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Hạng Y Thủy - Độ thiện cảm gia tăng 】
【 Hệ thống nhắc nhở: …… Độ thiện cảm gia tăng 】
……
Phí Xu trơ mắt nhìn loạt thông báo hiện lên liên tục, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.