Lý Trạch phản ứng rất nhanh. Cánh tay dài vươn ra, đặt lên hai bên eo mảnh khảnh của Phí Xu, giúp cậu đứng vững.
Khoảnh khắc tay vừa chạm vào, Lý Trạch sững người.
Thông thường, chỗ hẹp nhất của eo một người sẽ nằm ở khu vực gần xương sườn dưới. Eo của Phí Xu cũng như thế nhưng lại nhỏ đến mức khiến người ta nghi ngờ có thể nắm trọn trong một bàn tay.
Dù cách một lớp vải, khi đặt tay lên vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Lý Trạch theo bản năng dịch tay xuống chút nữa.
Phí Xu hoàn toàn không hay biết gì về suy nghĩ trong đầu Lý Trạch. Cậu còn chưa kịp trấn tĩnh sau cú va chạm bất ngờ, tim vẫn đập loạn nhịp.
Đợi bình tĩnh hơn một chút, cậu theo bản năng lễ phép cảm ơn Lý Trạch.
Lý Trạch thu tay lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hơi ửng đỏ của Phí Xu, cực kỳ chắc chắn mà hỏi: “Cậu đã gặp thứ gì à?”
Phí Xu: ”…” Những người này đều lớn lên với bộ não kiểu gì vậy?
Cậu gật đầu, kể lại những gì vừa nói với Hồ Nguyệt, lần này có thêm một số chi tiết. Dù chỉ nói sơ lược, cậu vẫn cảm thấy khó xử, mơ hồ có cảm giác như mình đang bị tra khảo vâyh.
Càng tệ hơn, Lý Trạch còn lấy ra cuốn sổ tay chuyên dụng, là cuốn sổ cậu đã từng thấy trước đó. Trong đó ghi chép rất nhiều manh mối liên quan đến phó bản.
Một tay cầm bút, một tay giữ sổ, sắc mặt nghiêm túc, trông cứ như đang ghi chép trong một cuộc họp quan trọng. Hắn còn thỉnh thoảng dừng lại để đặt câu hỏi và tổng kết: “Nó đã chạm vào cậu sao?”
“Chạm vào chỗ nào? Cẳng chân? Mặt trong đùi? Hay là cao hơn?”
“Lúc đó cậu phản ứng thế nào? Cảm giác ra sao?”
【 A, nếu không phải do tên này cầm bút tỏ vẻ nghiêm túc, lại còn có khuôn mặt đứng đắn, tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu ta là đang quấy rối vợ tôi. 】
【 Đồ đàn ông tồi! 】
【 Ở cái cấp bậc này, Lý Trạch cho dù có bị cận nặng cũng có thể dùng điểm tích lũy để chữa khỏi. Vậy mà vẫn cố tình đeo kính để giả vờ làm kẻ đứng đắn! 】
Phí Xu từ nhỏ đã không được giáo dục đầy đủ về các mối quan hệ, giao tiếp với người khác cũng rất ít, thành ra có phần chậm hiểu.
Dù bản thân kể chuyện luôn nói quanh co, nhưng khi bị hỏi đến đâu, cậu lại ngoan ngoãn trả lời đến đó. Vẫn theo bản năng né tránh một số chi tiết, nhưng nhìn chung vẫn rất nghe lời.
Có lẽ vì Lý Trạch đã từng cứu cậu, nên cậu mới cực kỳ tin tưởng anh ta như vậy.
Phí Xu ngoan ngoãn đến mức khiến Lý Trạch cũng phải dừng bút, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn khi nhìn thiếu niên.
Hệ thống 1938 nhắc nhở: 【 Có một số câu hỏi ngài không nhất thiết phải trả lời đầy đủ. 】
Nhưng vì bị quy tắc hạn chế, 1938 không thể nói thêm.
Phí Xu mờ mịt, vẫn chưa hiểu ý hệ thống là gì.
Lúc này, cán bộ thể dục của lớp gọi to:
“Mau đi thay quần áo đi! Sắp tập trung rồi, tiết sau là tiết thể dục trên sân bóng rổ!”
Nghe vậy, Phí Xu nhanh chóng xin lỗi Lý Trạch và nói nếu anh ta còn muốn hỏi thêm gì nữa thì có thể hẹn một thời gian khác để nói chuyện.
Đồng phục bóng rổ là do trường phát cho tất cả học sinh, ngay cả học sinh chuyển trường cũng có phần.
Tuy nhiên, thiết kế của bộ đồ này vốn đã rộng thùng thình, vải lại mỏng, mặc vào cứ như thể, gió có thể lùa qua từng kẽ hở. Bộ của Phí Xu thậm chí còn lớn hơn quần áo bình thường của cậu hẳn một size, khiến cậu như đang bơi trong bộ đồng phục thể dục luôn vậy.
Phí Xu nhíu mày, phàn nàn: “Chẳng lẽ không có size nhỏ hơn sao?”
Bạn học phụ trách phát đồng phục nhìn cậu một cách kỳ lạ, ngập ngừng một lúc rồi mới đáp: “…Hết rồi.”
Thôi vậy, thời gian cấp bách, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Phí Xu cảm thấy bây giờ mình trông giống hệt một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn.
Trong tiết thể dục, nam sinh và nữ sinh cùng có mặt trên sân, nhưng nội dung bài học thì khác nhau.
Nam sinh sau khi khởi động sẽ được chia nhóm, tự do tập luyện trên sân bóng rổ. Nữ sinh thì học kỹ thuật phát cầu lông ở một góc khác của sân.
Phí Xu thở hồng hộc chạy tới sân thể dục khi chỉ còn hai ba phút là vào tiết. Các nam sinh hiếu động đã bắt đầu chạy nhảy, đổ mồ hôi trên sân bóng, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
May mà không đến muộn.
Cậu vừa đi đến khu vực sân của lớp mình, vừa cố gắng điều hòa lại hơi thở sau khi chạy vội. Đồng thời tò mò liếc nhìn sân bóng, quan sát một chút tình hình.
Bên trong sân, đám nam sinh vẫn đang vận động rất sung sức. Chuyền bóng, va chạm, dẫn bóng, ném rổ. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu phối hợp và những tiếng reo hò cổ vũ.
Trong đó, người tỏa sáng nhất chính là Trầm Minh Trạch.
Cậu ta có dáng người cao lớn, tứ chi thon dài, thể chất lại cực kỳ tốt. Trên sân bóng, cậu ta di chuyển như một cơn gió, linh hoạt và mạnh mẽ. Đột phá hàng phòng ngự, lên rổ, ghi điểm tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Lại một cú ném rổ thành công. Những bạn học đứng ngoài sân đồng loạt hò reo tán thưởng.
Nhưng Trầm Minh Trạch vẫn giữ khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ đơn giản đập tay với đồng đội thân thiết nhất. Biểu cảm cứng nhắc như thể có ai đó đang nợ tiền cậu ta vậy.
Khó gần thật đấy.
Phí Xu vừa nghĩ vừa chậm rãi bước đến khu vực tập trung, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Cậu chẳng biết chút gì về bóng rổ cả. Một lát nữa vào tiết thể dục rồi phải làm sao đây?
Phí Xu vừa mới đi đến khu vực điểm danh thì lập tức thu hút một loạt ánh nhìn.
Là vì diện mạo của thiếu niên thực sự quá mức bắt mắt.
Không phải vẻ đẹp sắc sảo nổi bật, cũng không hề rực rỡ chói mắt. Nếu phải so sánh, thiếu niên giống như một đóa hoa trong nhà kính, chỉ cần bị gió mưa tạt qua một chút là có thể rũ xuống ngay lập tức.
Hai má trắng nõn tinh tế ửng lên một tầng đỏ nhạt, khiến cậu trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cùng một kiểu đồng phục, nhưng mặc trên người thiếu niên lại để lộ cánh tay thon dài, bắp chân mảnh khảnh. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng đến mức gần như phát sáng. Cả người tựa như làm bằng bơ, khiến người ta có cảm giác chỉ cần phơi nắng một chút là có thể tan chảy.
Cũng càng làm người ta tò mò, không biết nếu cắn cậu một ngụm liệu có thấy ngọt không?
Phí Xu hoàn toàn không ý thức được mình mặc bộ đồ này có hiệu quả gì. Nhưng Trầm Minh Trạch, người vẫn luôn tập trung trên sân bóng lại nhìn thấy thiếu niên ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Lúc đầu, hắn hơi sững người. Sau đó lại liếc nhìn đám đồng đội “thẳng nam” xung quanh, thấy ánh mắt bọn họ đều lập lòe tia sáng kỳ quái.
Sắc mặt Trầm Minh Trạch lập tức đen thui.
Không thèm chơi bóng nữa.
Hắn lật lật cổ tay, ném quả bóng vào tay đồng đội gần nhất. Sau đó, bước nhanh về phía Phí Xu.
Với chiều cao của mình, chỉ vài giây sau, Trầm Minh Trạch đã chắn ngay trước mặt Phí Xu, hoàn toàn chặn đi những ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ phía sau.
Nghiến răng nghiến lợi: “Cậu mặc cái gì đây?”
Phí Xu ngơ ngác: “Đồng phục bóng rổ, dùng cho tiết học mà.”
Trầm Minh Trạch cúi đầu nhìn cậu, xách cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài của cậu lên, lông mày cau lại thật chặt.
“Đồng phục bóng rổ?”
Phí Xu vô tội gật đầu: “Đúng vậy, tớ mặc sai rồi sao? Vừa nãy vội quá nên chỉ còn bộ này thôi.”
Trầm Minh Trạch hít sâu một hơi, nheo mắt: “Ai lại đi mặc đồng phục bóng rổ rộng thùng thình như cậu thế này hả?”
Đừng nói là cánh tay trần trụi lộ ra ngoài. Cả phần hở hai bên nách cũng rộng đến mức có thể thấy được mảng da trắng mịn bên trong. Trầm Minh Trạch nhìn thoáng qua, ánh mắt cứ như bị ánh mặt trời đốt nóng, liền vội vàng dời tầm nhìn sang chỗ khác.
Nhưng qua một lát, cậu ta vẫn không nhịn được, lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Phí Xu còn có thể làm gì đây? Được phát gì thì mặc cái đó thôi.
Trầm Minh Trạch lại liếc nhìn một lượt, rồi đột nhiên thấy có gì đó không đúng.
Bình thường, học sinh mặc đồng phục bóng rổ đều là loại đồng phục huấn luyện, không có số áo, phía sau chỉ ghi tên lớp. Nhưng bộ trên người Phí Xu thì khác, nó có số áo mà số này lại vô cùng quen mắt.
Một suy đoán xẹt qua đầu Trầm Minh Trạch, khiến ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Giọng điệu mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Cậu thay đồ ở phòng nào?”
Sau khi nghe Phí Xu trả lời, Trầm Minh Trạch trầm mặc nhìn chằm chằm vào họa tiết và số áo trên lưng thiếu niên. Một lúc sau, hắn mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Cậu đi nhầm rồi, đó là phòng thay đồ riêng của tôi.”
Nhà Trầm Minh Trạch có tiền, lại ghét phải chen chúc với người khác, đương nhiên là sẽ có một phòng thay đồ chuyên dụng cho bản thân. Bình thường hắn cũng để đồng phục thi đấu của mình ở đó, đồng đội đôi khi cũng sẽ mượn dùng.
Phí Xu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong lớp bước ra từ đó, liền tưởng nhầm đó là phòng thay đồ công cộng.
Còn vì sao bạn học phụ trách kia lại đưa bộ đồng phục này cho cậu thì cậu không hiểu được. Có lẽ là thấy gương mặt Phí Xu quá giống một ai đó, nên nhầm tưởng cậu chính là “cái kia” của Trầm Minh Trạch.
Trầm Minh Trạch không nói thêm lời nào, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo Phí Xu, kéo cậu vào lòng, một tay khác vén cổ áo rộng thùng thình của cậu lên, lật nhãn mác phía sau ra xem. Quả nhiên là bộ đồ của hắn.
Phí Xu hoàn toàn choáng váng. Không ngờ người này không chỉ nói suông mà còn động tay động chân thật! Cậu vội vùng vẫy, muốn kéo giãn khoảng cách.
Trầm Minh Trạch giọng khàn khàn, áp chế cơn kích động: “Đừng có nhúc nhích.”
Rồi cậu ta cúi xuống, ghé sát tai Phí Xu, thấp giọng cảnh cáo: “Còn động nữa, hôm nay đừng mong lên lớp.”
【 ?? Nam sinh trung học ngày nay sao động tí là dọa vợ tôi nghỉ học vậy? 】
【 Là kiểu làm cho chân mềm đến không lên nổi lớp mà tôi đang nghĩ sao? 】
Phí Xu không đọc được mấy lời bình luận đó, nhưng lại nghe được giọng điệu đầy đe dọa của Trầm Minh Trạch, cậu lập tức nghĩ rằng nếu mình dám phản kháng, có khi sẽ bị đánh cho một trận. Thế là môi bĩu nhẹ, đứng im không dám động đậy.
Thực ra, lúc kéo cổ áo Phí Xu ra, Trầm Minh Trạch chỉ muốn nhìn cái nhãn mác. Nhưng không ngờ cổ áo quá rộng, vừa lật lên thì không chỉ nhãn mà cả một vùng da thịt trắng nõn cũng lộ ra trước mắt.
Cả người Phí Xu mềm mại tựa vào lồng ngực hắn, trên người còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, xen lẫn chút hơi ấm do vận động. Không hề khó ngửi thậm chí có chút gây nghiện.
Trầm Minh Trạch vốn là người ưa sạch sẽ, thường rất ghét mùi của người khác, nhưng mùi hương trên người Phí Xu lại khiến hắn không tự chủ được mà ngửi thêm chút nữa.
“Cậu mặc thấy vừa không?”
Hắn lên tiếng hỏi, nhưng giọng điệu rõ ràng đã có phần bất ổn.
Trầm Minh Trạch xưa nay chưa từng dính dáng gì đến chuyện tình cảm, mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, dù là nam hay nữ cũng không để vào mắt. Vậy mà giờ phút này, đầu óc hắn lại hoàn toàn trống rỗng.
Hắn chỉ có thể lờ mờ nghĩ đến vòng eo hơi lõm xuống của Phí Xu, cùng với hai bên eo nhỏ nhắn, trắng nõn như bánh gạo mềm…
Mũi hắn nóng lên, ngay cả giọng nói cũng không còn hung dữ nữa, có chút ngập ngừng: “…Cậu, cậu tại sao không mặc cái kia?”
Phí Xu: “?” Cái kia là cái nào?
Trầm Minh Trạch ấp úng, mặt mũi nóng bừng: “Chính là cái… cái áo bó sát, mặc bên trong ấy…”
Đầu óc Phí Xu hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau, cậu mới kịp phản ứng ra Trầm Minh Trạch đang nói cái gì.
Giây tiếp theo, cậu vừa kinh ngạc vừa tức giận, lông tơ dựng đứng hết cả lên. Nếu không phải nghi ngờ người này là đại Boss, thì một cái tát đã bay thẳng lên mặt cậu ta từ lâu rồi.
Mặt Phí Xu đỏ ửng, không phải kiểu đỏ ửng bình thường, mà là đỏ đến mức sắp bốc khói, cơ hồ thẹn quá hóa giận.
“Tôi vì cái gì phải mặc cái đó?! Tôi đã nói tôi là nam rồi! Nam sinh nào lại đi mặc cái đó hả?!”
Trầm Minh Trạch trầm mặt, hai tay giữ lấy vai Phí Xu, kéo ra một chút để nhìn cho rõ. Ngữ khí mang theo sự nôn nóng, giống như một con chó lớn đang vẫy đuôi quanh quẩn bên chủ nhân: “Nhưng lỡ cậu không mặc rồi bị người ta nhìn thấy thì sao?”
Phí Xu: ? Người này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
Cậu tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, đôi mắt tròn xoe trừng tên trước mặt này, rồi vung túi bóng rổ trong tay lên ném một phát: “Cậu có thể đừng nói linh tinh nữa được không?!”
Cú đánh này… chẳng có tí sát thương nào. Giống như một con mèo nhỏ giương móng cào người ta vậy, mềm nhũn chẳng đau chút nào.
Trầm Minh Trạch căn bản không để tâm đến chuyện đó, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Phí Xu. Quần áo quá rộng, áo bóng rổ lại không có tay áo, vì để tiện hoạt động nên phần nách còn được khoét khá sâu. Thế nên khi Phí Xu giơ tay lên, chỉ cần đứng từ trên nhìn xuống, hoặc nghiêng đầu một chút là có thể thấy bên trong như thế nào.
Giống như một con chó ngửi thấy xương, Trầm Minh Trạch theo bản năng nghiêng đầu đuổi theo tầm nhìn đang ẩn hiện đó.
Đợi đến khi Phí Xu hạ tay xuống, hắn mới giật mình quay đầu đi, cứng ngắc như một cái máy.
Phí Xu không hiểu nổi phản ứng của người này, chỉ cảm thấy nét mặt cậu ta cực kỳ phức tạp, nhưng có vẻ không phải là tức giận.
Giống như là… bị choáng váng?
Cậu ta sẽ không thật sự chỉ vì bị mình đập một phát mà từ Boss biến thành tên ngốc chứ?
Trầm Minh Trạch lúc này trong đầu vẫn đang tua đi tua lại cảnh tượng vừa rồi, miệng lẩm bẩm: “Thật sự có người… là… cậu…”
Hắn không nói nổi câu sau, chỉ có một từ ngập ngừng hiện lên trong đầu “phấn”.
Da Phí Xu vốn đã trắng, chạy vài bước khí huyết dâng lên, khiến làn da tuyết trắng lại phủ thêm một tầng hồng nhạt. Ngay cả khớp xương cũng trắng hồng, không có tí sắc tố nào lắng đọng.
Nhưng điều khiến Trầm Minh Trạch chấn động hơn cả là nơi đó cũng có màu trắng hồng.
Hắn nghĩ thêm một giây, rồi đột nhiên cảm thấy… mũi mình nóng lên.
Một giọt máu nhỏ xuống.
Trầm Minh Trạch đưa tay lên chạm thử, phát hiện… mũi chảy máu luôn rồi.
Thật mất mặt mà.
Phí Xu vừa kinh hãi vừa lo lắng. Cậu cũng đâu có đánh trúng đầu người này, tại sao đột nhiên lại chảy máu mũi rồi?!
Bị dọa đến quên cả tức giận, Phí Xu vội vàng luống cuống tay chân lấy giấy lau cho cậu ta.
Trầm Minh Trạch lại chẳng bận tâm chút nào, tiện tay lau qua loa, nhàn nhạt nói: “Gần đây nhiệt độ tăng, không khí khô quá thôi.”
Hắn không quan tâm chuyện chảy máu mũi, mà chỉ nghĩ đến một chuyện khác: “Cậu mặc như thế này thì không thể chơi bóng được.”
Phí Xu nghe xong lại muốn cầm bóng ném lên đầu tên này một phát nữa. Nhưng thấy cậu ta không có vẻ gì là muốn gây sự mới quyết định bỏ qua, vòng qua người định rời đi.
“Tớ đi học đây!”
Nhưng Trầm Minh Trạch đứng chắn ngay phía trước, không cho cậu đi.
Hắn lại cúi đầu nhìn bộ đồ rộng thùng thình trên người Phí Xu, hầu kết giật giật, giọng khàn khàn: “Mặc như thế này, cậu chơi tính bóng kiểu gì?”
“Những người khác cũng mặc như thế này mà?!”
Trầm Minh Trạch nôn nóng đến mức vò đầu bứt tóc, nhưng lại không thể nói rõ được nguyên nhân, chỉ có thể gắt lên: “Áo quá rộng, cậu không cử động thoải mái được đâu! Quay về mặc thêm một cái áo thun ngắn tay vào đi.”
Thật ra Phí Xu cũng muốn vậy, nhưng lúc nãy vì vội quá nên cậu không dám nán lại lâu. Bây giờ mặc thế này, cậu cũng cảm thấy hơi lạnh, chỗ nào cũng lùa gió.
Thiếu niên khó xử nhìn sang thầy giáo thể dục.
Trầm Minh Trạch lập tức lên tiếng: “Tôi sẽ nói với thầy, cậu không cần lo.”
Giáo viên thể dục dường như nghe được bọn họ nói chuyện, bèn đi tới, vỗ vai Phí Xu: “Em cứ đi đi, tiết này tự do hoạt động.”
Phí Xu nhìn theo bóng dáng giáo viên rời đi, cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Động tác của thầy giáo trông có vẻ cứng nhắc, cứ như một con rối gỗ bị giật dây vậy.
Là do bị thương sao?
Nhưng thầy giáo đã đi mất rồi, Phí Xu cũng không suy nghĩ nhiều.
Cậu gật đầu: “Vậy tớ đi đổi áo. Còn cậu thì đi phòng y tế xem thử có thuốc không đi.”
Trầm Minh Trạch vô thức sờ sờ mũi, ánh mắt lại đảo qua người Phí Xu, giọng khàn khàn “Ừm” một tiếng.
Sau đó, như thể vừa nhận ra mình đã quá mất mặt, cậu ta lập tức ác thanh ác khí bổ sung: “Không được đổi áo khác! Chỉ được mặc thêm một cái áo thun bên trong!”
Phí Xu nhướng mày: “Nhưng lỡ như nóng quá thì sao?”
Trầm Minh Trạch hừ lạnh, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: “Với cái mức vận động của cậu mà cũng đòi nóng? Trường học có ai mặc như cậu đâu.”
Phí Xu tạm thời tin hắn, chạy đi thay quần áo.
Chờ đến khi cậu quay lại sân thể dục, các nam sinh đã bắt đầu tụ lại chia đội chơi bóng rổ.
Cách đó không xa, Hứa Hôi đứng một mình, cúi đầu, tồn tại mờ nhạt đến mức gần như trong suốt.
Nhưng cho dù đã thu mình như vậy, xung quanh vẫn có người cố ý tránh né cậu ấy, thậm chí còn để lộ biểu cảm ghét bỏ và khinh thường.