Phí Xu ngủ trên giường, cảm giác cơ thể mình như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cậu biết mình hẳn là đã ngủ rồi, nhưng dù có gọi 1938 hay cố gắng cử động thân thể, cậu đều không thể thành công.

Dẫu vậy, Phí Xu vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được những âm thanh bên ngoài.

Một tiếng rầm trầm đục vang lên, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống đất.

Sau đó là những tiếng la hét hoảng loạn, xen lẫn với tiếng bước chân dồn dập đi đi lại lại ngoài cửa.

Hình như có người đang bàn tán:

“Ai khoá cửa lại vậy? Sao đẩy mãi mà không mở ra được thế?”

“Đừng động vào, xử lý chuyện bên kia trước đã.”

Tiếng bước chân hỗn loạn lại vang lên, rồi dần xa.

Phí Xu muốn mở mắt nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt chỉ là một màu đen đặc. Cậu cảm giác như mình bị nhấn chìm trong một không gian đặc quánh, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Bỗng một giọng nói thì thầm bên tai cậu: “Ngủ đi… chờ em tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Âm thanh lạnh buốt, như thể đến từ một căn phòng ẩm ướt trong ngày mưa.

Phí Xu không kìm được mà cuộn tròn người lại, chui sâu vào trong chăn ấm. Ý thức dần dần chìm vào mơ hồ.

Lần tiếp theo Phí Xu tỉnh dậy, là khi 1938 phát ra tiếng cảnh báo như còi báo động trong đầu cậu.

Phí Xu chống khuỷu tay xuống giường, cố ngồi dậy, nhưng đến động tác đơn giản như này cậu suýt nữa cũng không làm nổi.

Cả người đau nhức như vừa bị nghiền nát vậy.

Cúi đầu nhìn xuống, Phí Xu kinh ngạc phát hiện, vết trầy da do bóng rổ gây ra trước đó gần như đã biến mất hoàn toàn. Nhưng kỳ lạ hơn cả là quần áo trên người cậu cũng đã thay đổi.

Bộ đồng phục bóng rổ biến mất không dấu vết, thay vào đó là một chiếc áo thun rộng thùng thình, trông giống như đồ ngủ.

Phí Xu không hề hay biết, ẩn dưới lớp vải kia, làn da trắng nõn của cậu đã xuất hiện vô số vết bầm xanh tím.

Những dấu vết quỷ dị trải dài từ bả vai đến xương quai xanh, rồi xuống đùi, thậm chí ngay cả mặt trong của đùi cũng có, như thể ai đó đã tham lam mà vuốt ve, cắn mút, để lại những dấu ấn thuộc về mình trên người thiếu niên này.

Phí Xu hoàn toàn không nhớ gì cả.

Cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một giấc ngủ ngắn, nhưng sao lúc tỉnh dậy lại càng mệt mỏi hơn khi nãy.

Giống như vừa bị yêu quái hút cạn sinh khí vậy.

Phí Xu không hiểu nổi mình đã ngủ kiểu gì: 【 Ta……】

1938 lập tức căng thẳng, chuẩn bị phòng thủ như sắp nghênh chiến.

【 Nhất định phải tìm cách chữa khỏi cái trạng thái Bệnh Tật này! Quá mệt mỏi rồi, ngay chút sức lực cũng không còn! 】

Hệ thống: 【 … 】

Phí Xu nhìn đồng hồ trên tường.

Mặc dù cậu cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng trên thực tế, mới chỉ trôi qua khoảng mười đến hai mươi phút.

Phí Xu ngồi trên giường, co chân lại, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình đã bị thay đổi.

Hẳn là Trầm Minh Trạch không vui khi thấy cậu mặc đồng phục bóng rổ của cậu ta, nên mới đổi cho cậu một bộ quần áo khác.

Phí Xu duỗi tay ra, nhưng vừa nhìn xuống liền sững người, trên ngón tay cậu có một dấu vết kỳ quái.

Trên làn da trắng nõn, đặc biệt là ngón áp út, có một vết cắn mờ mờ, xung quanh còn lấm tấm vết bầm xanh tím. Những dấu vết này lan rộng trên làn da, tựa như có thứ gì đó đã siết chặt lấy ngón tay cậu vậy.

Dù có vô tâm đến đâu, Phí Xu cũng không thể không nhận ra: 【 Có phải ai đó đã cắn tay ta không?! 】

Trước thì ngửi ngửi, sau đó đánh dấu, giờ lại cắn tay tiếp theo còn định ăn chỗ nào nữa đây hả?!

Phí Xu nhìn chằm chằm vết cắn trên tay, miệng há ra như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết diễn đạt thế nào. Cuối cùng, cậu cố gắng tìm một lý do hợp lý an ủi chính mình:

【 Ta sắp một ngày chưa tắm rồi, chắc chắn rất bẩn. Thịt người cũng đâu thể ăn được, hương vị chắc chắn chẳng ngon chút nào! 】

1938 lạnh lùng đáp: 【 Lần sau nếu gặp phải kẻ muốn ăn ngài thì ngài cứ nói vậy với hắn đi. 】

Cái phó bản này thực sự kỳ quái.

Hành vi quen thuộc đến khó hiểu này—có phải là con quỷ háo sắc mà cậu đã gặp trong phòng học lần trước không?

Nó vẫn còn theo dõi cậu sao?

Phí Xu dù có sợ hãi cũng không dám để lộ ra, miễn cưỡng trấn tĩnh lại bản thân rồi bước ra ngoài.

Ngay khi ra khỏi phòng, cậu liền nhận ra điều bất thường, đám học sinh vốn nên chuẩn bị vào lớp lại tụ tập bên ngoài, không có vẻ gì là muốn đi học.

Rất khác thường. Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.

Không chỉ NPC mà cả các người chơi cũng tụ lại một chỗ, sắc mặt ai cũng nặng nề.

Phí Xu vừa đến gần, Lý Trạch lập tức quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Vẫn thấy không khỏe sao?”

Phí Xu đoán Lý Trạch đã nghe tin từ nhóm người chơi lớp 1, nên chỉ lắc đầu tỏ ý mình vẫn ổn, rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Lý Trạch nhíu mày: “Có người nhảy lầu.”

Hiện trường đã được xử lý, nhưng cảnh tượng đầu tiên khi người ta phát hiện ra thì vô cùng kinh hoàng.

Nghe nói thi thể rơi xuống đất đến mức chia năm xẻ bảy, máu thịt be bét.

Đáng sợ nhất là người đó không chết ngay lập tức.

Thi thể vốn nên bất động lại đột nhiên vùng dậy, ngẩng đầu lên, như muốn nói gì đó.

Nhưng đến khi Lý Trạch có mặt, xác chết đó đã hoàn toàn nằm im, chỉ còn lại đôi mắt mở trừng trừng giữa đống thịt nát bấy.

Lý Trạch hạ giọng: “Thật ra cậu không tận mắt nhìn thấy cũng tốt.”

Trong vòng tròn người chơi, ai nấy đều đang thảo luận về sự kiện này.

Một số người gan lớn bước gần đến hiện trường, nhưng khi tận mắt chứng kiến, sắc mặt ai cũng tái nhợt.

Thậm chí cả những người chơi kỳ cựu nhất cũng cảm thấy buồn nôn.

Một người chơi lên tiếng, giọng trầm xuống: “Trước đây tôi từng làm bác sĩ. Với độ cao đó, ngã xuống mà cơ thể nát bấy như vậy, cho dù có hồi quang phản chiếu cũng không thể nào vẫn còn biểu hiện giống như đang sống được.”

Hắn nói xong, sắc mặt càng thêm nặng nề.

“Nói cách khác… Dù đã là một cái xác nhưng nó vẫn cố gắng giao tiếp với chúng ta.”

Không khí xung quanh trùng xuống.

Có người nuốt nước bọt, cố trấn định hỏi: “Hắn… đã nói gì?”

Người kia lắc đầu.

“Hắn không nói gì cả. Chỉ liên tục giơ tay… chỉ về phía trước.”

“Phía trước…”

Sắc mặt một người chơi ở lớp 1 đột nhiên biến đổi

“Chỗ hắn chỉ phần lớn đều là học sinh lớp 1 chúng tôi. Chẳng lẽ… hắn muốn trả thù ai sao?”

Hắn cắn môi, không dám nói tiếp.

Một người khác nêu giả thuyết: “Cũng có thể có khả năng đó. Danh tính người nhảy lầu đã được xác định chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng điều kỳ quái nhất là lúc đầu đám NPC có vẻ vô cùng hoảng sợ, nhưng chỉ một lát sau, tất cả lại im lặng, thậm chí còn tản đi như chưa từng có chuyện gì.”

“Khoan đã… Thi thể đó đâu rồi?!”

Một người chơi vô tình quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy mặt đất trống trơn, tim hắn suýt nữa ngừng đập.

Những người khác vội quay đầu theo. Quả nhiên, mặt đất hoàn toàn sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra.

Sự kiện này giống như một lời cảnh cáo.

Cũng có thể là một lời nhắc nhở.

Cổ Phí Xu cứng đờ, ngay cả việc quay đầu nhìn cũng không dám.

Trong khi đó, Thẩm Mộc Ngư vuốt cằm, vẻ mặt không có chút hoảng loạn nào, chỉ thản nhiên nhận xét:

“Vậy chắc chắn sau này tên đó sẽ trở thành một trong những con quỷ chúng ta phải đối đầu rồi. Không biết lúc nào sẽ xuất hiện nữa đây… Phó bản này keo kiệt ghê, biến người nọ thành Boss rồi còn thu hồi luôn cả thi thể nữa.”

Lý Trạch không để ý đến câu nói đùa của Thẩm Mộc Ngư. Hắn vẫn đang chăm chú ghi chép vào cuốn sổ nhỏ trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh: “Có ai trong các ngươi nhận ra người này không?”

Không ai gật đầu.

Rốt cuộc thì hôm nay mới là ngày đầu tiên, số lượng người lại quá đông, mà các NPC cũng không thích tiếp xúc gì với người chơi.

Phí Xu lén lút liếc nhìn Hồ Nguyệt, người có trí nhớ tốt nhất trong nhóm. Nhưng Hồ Nguyệt không cần nghĩ ngợi mà trực tiếp lắc đầu.

Lý Trạch viết thêm vài chữ vào sổ, rồi nghiêm mặt nhìn xung quanh: “Tôi để ý thấy hầu hết các lớp đều có ít nhất một học sinh bị bắt nạt. Tôi hy vọng sẽ không ai có hành động thiếu suy nghĩ với những người này. Chúng ta là một tập thể, nếu ai tự tiện hành động, không khéo sẽ liên luỵ đến sự sống còn của toàn đội.”

Đến giờ, ngay cả những người chơi mới cũng hiểu ra rằng những học sinh bị bắt nạt này, chắc chắn có liên quan mật thiết đến nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ phụ của phó bản lần này.

Hầu hết người chơi đều gật đầu, mong rằng người chơi kỳ cựu như Lý Trạch có thể dẫn dắt bọn họ sống sót.

Nhưng trong số đó, cũng có những người im lặng, không rõ là đang tính toán điều gì trong lòng.

Lý Trạch nhìn đám người có sắc mặt khác nhau, giữa hàng lông mày thấp thoáng vẻ chán ghét cùng mỉa mai.

Sau đó, khi có người kiểm tra hồ sơ, họ mới phát hiện người nhảy lầu đó là một học sinh đã bị bắt nạt trong thời gian dài.

Không ai lên tiếng nữa.

Chẳng bao lâu, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu.

Một số người chơi tranh thủ thời gian đi làm nhiệm vụ, nên nhanh chóng rời đi. Mặc dù vụ nhảy lầu đã khiến cả trường hỗn loạn một lúc, nhưng chẳng bao lâu mọi thứ lại quay về bình thường.

Không có bác sĩ.

Không có cảnh sát.

Trường học này giống như một hòn đảo cô lập, hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài.

Buổi chiều, các tiết học diễn ra như thường lệ.

Sau bữa tối là hai tiết tự học buổi tối, rồi đến giờ học sinh trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Lịch trình này so với một trường cấp ba bình thường thì kết thúc sớm hơn nhiều, giống như cố ý chừa lại thời gian để người chơi thăm dò khuôn viên trường vậy.

Quản lý ký túc xá là một phụ nữ trung niên có vẻ mặt âm trầm, nghiêm nghị. Bà ta lạnh lùng quét mắt qua nhóm học sinh chuyển trường, nhìn một lúc lâu rồi mới bắt đầu đọc to quy định ký túc xá.

Một trong những quy định quỷ dị nhất của ký túc xá là:

“Cấm đi lại vào ban đêm.”

Quản lý ký túc xá nghiêm mặt thông báo:

“Buổi tối nghiêm cấm lớn tiếng ồn ào, nếu vi phạm tự gánh lấy hậu quả.”

“Sau 10 giờ đêm không được rời khỏi phòng ngủ, nếu vi phạm tự gánh lấy hậu quả.”

“Đây là chăn, màn, gối và đệm của các em. Tự lên lấy đi.”

Bà ta liếc qua nhóm học sinh chuyển trường, ánh mắt lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Phí Xu.

“Số lượng học sinh chuyển trường vừa hay lẻ ra một người. Người đó sẽ ở phòng đơn trên lầu hai.”

Bà ta chỉ tay: “Là em”

Phí Xu: “…”

Chỉ mình sao? Đúng là cậu rồi.

Phí Xu có hơi rùng mình. Ở một mình nói không sợ là giả, nhưng cậu không thể cãi lời NPC được. Thế là đành miễn cưỡng nhận lấy chìa khóa.

Khi bước lên lầu, cậu vô tình quay đầu nhìn lại.

Nhóm người chơi đi phía trước, còn quản lý ký túc xá theo sau hướng dẫn cho họ.

Hành lang có đèn, cực kỳ sáng sủa. Nhưng trên bức tường tuyết trắng sạch sẽ, lại không hề có bóng của bà ta.

Phí Xu chớp mắt.

Mọi thứ lại trở về bình thường.

Cậu cứng đờ, quay đầu về phía trước, giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì.

Phòng đơn ở ký túc xá có điều kiện khá ổn, có phòng tắm riêng, một ban công nhỏ để giặt và phơi quần áo.

Nhưng khi vừa đặt tay lên giường, Phí Xu lập tức cau mày.

“Nệm đâu rồi?!”

Chiếc giường hoàn toàn trống trơn, chỉ có một tấm ga trải giường thô ráp, chạm vào liền để lại vết hằn trên tay.

Gối đầu thì cứng nặng, bên trong như chứa đầy hạt nhỏ, vừa nhấc lên liền phát ra tiếng sột soạt, còn vương chút bụi.

Chăn thì… khỏi cần nói cũng biết.

Câuh sờ thử, rồi thất vọng nhìn hệ thống: 【!?】

1938 bất đắc dĩ: 【 Ở trong phó bản trò chơi, môi trường ký túc xá thế này là tốt lắm rồi. 】

Phí Xu không tin nổi: 【 Ta sẽ mất ngủ đấy! 】

Hệ thống: 【 Ngài là công chúa hạt đậu sao? 】

Phí Xu không nói gì nữa, chỉ nhéo nhéo mép chăn, vẻ mặt thê lương.

Thôi vậy. Có lẽ chỉ cần làm cho bản thân thật mệt, khi về đến phòng cậu chắc chắn sẽ ngủ được thôi.

Trong khi đó, nhóm nam người chơi tụ tập lại, lặng lẽ bàn bạc.

Lý Trạch nhìn những dòng quy định vừa được đọc, trầm giọng phân tích: “Dù quản lý ký túc xá nói không được ra ngoài vào ban đêm, nhưng hình phạt chỉ là ‘tự gánh lấy hậu quả’, chứ không phải ‘bị giết ngay lập tức’.”

Hắn nhìn mọi người, giọng điềm tĩnh: “Điều này có nghĩa là, chỉ cần cẩn thận, chúng ta vẫn có thể ra ngoài thăm dò.”

“Lợi ích và nguy hiểm luôn đi đôi với nhau.”

“Tôi tự nguyện tham gia.”

Thẩm Mộc Ngư vuốt cằm, nở nụ cười có chút nguy hiểm: “Mấy người không muốn ra ngoài thì cứ việc ở lại, nhưng đừng mong ông đây chia sẻ manh mối hay phần thưởng cho mấy người.”

Hắn ngừng một chút, ý cười càng sâu: “Cũng đừng hy vọng ông đây sẽ làm người tốt mà cõng các người theo.”

Lời vừa dứt, những kẻ còn ôm hy vọng “ngồi mát ăn bát vàng” lập tức im thin thít.

Cuối cùng, một nhóm người chơi lựa chọn ở lại trong phòng ngủ, nhưng phần lớn vẫn quyết định cùng nhau hành động.

Nhóm nữ sinh bên kia cũng tương tự, kết quả cuối cùng là đại đa số người chơi đều quyết định hành động. Tất nhiên, lần này vẫn là dưới sự lãnh đạo của Lý Trạch.

Thẩm Mộc Ngư nhìn hắn, cười như không cười: “Nhìn không ra, anh lại có lòng tốt như vậy đấy.”

Lý Trạch đẩy gọng kính, vẻ mặt vô cảm: “Nói như vậy, xem ra cậu rất quan tâm tôi nhỉ?”

Phí Xu không phải loại người gan lớn hay thông minh gì cho cam, nhưng nhờ mấy người “chồng” cũ mà cậu vẫn còn vài đạo cụ giữ mạng.

Trực giác mách bảo cậu nhất định phải ra ngoài xem thử.

Nhưng vì cẩn thận, Lý Trạch không để mọi người tập hợp ngay lúc 10 giờ—giờ giới nghiêm.

Ngày đầu tiên nguy cơ quá lớn, chưa rõ liệu quản lý ký túc xá có đi kiểm tra phòng hay không, hay cửa có bị khóa sau giờ giới nghiêm không. Vì vậy, hắn chỉ thị tất cả người chơi ở nguyên trong phòng, chờ thêm nửa tiếng.

Phí Xu đã mặc đồ chỉnh tề, nằm trên giường, mắt chỉ hơi mở, nhìn chằm chằm vào cửa.

Đúng 10 giờ.

Rắc.

Toàn bộ ký túc xá đồng loạt tắt đèn. Không gian chìm vào bóng tối.

Qua hơn mười phút.

“Đốc.”

“Đốc.”

“Đốc.”

Hành lang trống trải vang lên tiếng bước chân của dép lê kéo lê trên sàn. Âm thanh vọng dài, hòa vào không khí lạnh lẽo.

Vô cùng quỷ dị.

Phí Xu run run, dứt khoát nhắm mắt lại. Nhưng tầm nhìn bị che đi lại càng khiến trí tưởng tượng của cậu bay xa hơn, cảm giác như có một bóng hình mơ hồ đang lay động trong bóng tối vậy.

Tiếng bước chân chậm rãi kéo dài.

Lúc xa, lúc gần.

Cuối cùng, nó dừng ngay trước cửa phòng cậu. Phí Xu vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, tóc gáy dựng đứng.

Nhưng thật may, không lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên, xa dần, hình như đang kiểm tra các phòng khác.

Lúc 10:30, Phí Xu siết chặt đạo cụ trong tay, đánh bạo chạy đến điểm tập hợp đã hẹn.

Có vài người đến muộn hơn cậu một chút. Một người gan lớn thấp giọng nói: “Tôi thấy có một NPC bước vào phòng. Tắt đèn rồi khóa cửa lại.”

Lý Trạch gật đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Đi thôi, tranh thủ thời gian.”

Nhưng khi họ rời ký túc xá, mới phát hiện cửa không hề bị khóa.

Đi ra hay quay lại, đều dễ như trở bàn tay. Tựa như… có thứ gì đó đang đợi họ bước ra.

Một người chơi rùng mình, chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà.

Khuôn viên trường về đêm tối đen như mực. Không khí nặng nề, quỷ dị, âm trầm như vực sâu không đáy ẩn chứa vô số những tồn tại không thể hình dung.

Tòa nhà khu dạy học, ban ngày còn tràn đầy hơi thở thanh xuân, bây giờ tựa như một cái miệng vực thẳm đen ngòm, chỉ đợi con mồi đến gần rồi nuốt chửng.


💕Lời của Editor💕
Ngày mai sốp đi học quân sự rồi nên chắc k ra chương mới được. Có gì mn đợi sốp về sốp ra chương sau nha💕

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play