Một cái tay lạnh lẽo đột ngột vươn ra từ bóng tối, nắm lấy mắt cá chân đang lộ ra ngoài của Phí Xu.
Cảm giác lạnh toát như thể có ai đó đang vuốt ve từ dưới mắt cá chân, khiến Phí Xu vừa sợ hãi vừa hoảng loạn. Nỗi sợ dâng trào khiến cơ thể cậu run lên không ngừng, trên người cũng không còn tí sức lực nào suýt nữa thì ngã quỵ ra đất.
【 Sử dụng đạo cụ! 】
【 Không nhắm được mục tiệu, đạo cụ sử dụng thất bại. 】
Phí Xu trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Ánh mắt xinh đẹp ngấn nước như thể sắp sụp đổ.
Tại sao đạo cụ lại không thể sử dụng?
Không lẽ thứ này… không phải là quỷ quái sao?
Bàn tay lạnh lẽo kia mang theo ác ý, nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân trắng nõn của Phí Xu. Cảm giác tê dại dâng lên khiến cả cơ thể cậu run rẩy, sau đó, nó chậm rãi di chuyển dọc theo bắp chân, trượt vào bên trong lớp vải quần, tiếp xúc trực tiếp với làn da mềm mại.
Bàn tay ấy chạm vào cơ bắp ở cẳng chân, rồi dừng lại nơi phần sau đầu gối, tiếp tục trườn dần lên phía trên—nơi chưa từng có ai chạm đến.
Cảm giác băng giá ấy không đi thẳng mà mơn trớn đầy ám muội, vừa như tò mò, lại vừa như cố ý trêu đùa, suồng sã mà áp lòng bàn tay lên vùng da mẫn cảm nhất.
Cơ thể Phí Xu vốn không có quá nhiều thịt, nhưng phần thịt hiếm hoi ấy lại mềm mại đến mức khiến người ta muốn vuốt ve mãi không thôi, giống như những đám mây ấm áp mềm mại dễ dàng tan ra trong tay.
Bàn tay kia tiếp tục di chuyển lên trên, sắp chạm đến nơi sâu nhất của đùi trong. Cuối cùng, Phí Xu cũng không chịu nổi nữa cả người run lên, quỳ sụp xuống đất.
Cậu không thể nói rõ cảm giác trên người mình lúc này là gì. Chưa từng có ai đối xử với cậu theo cách này. Cậu ngã ngồi trên sàn, khép chặt hai đầu gối, hy vọng có thể ngăn cản sự xâm phạm quá đáng này.
Nước mắt không tự chủ mà lăn dài nơi khóe mắt đỏ hoe, chất lỏng ấm nóng chảy xuống gương mặt nhợt nhạt, lướt qua chiếc cằm nhỏ nhắn rồi nhỏ từng giọt lên chiếc quần đồng phục, phát ra những tiếng “tí tách” trầm đục.
Đạo cụ không hề có tác dụng. Thứ này rốt cuộc muốn làm gì, Phí Xu hoàn toàn không đoán được. Cơ thể cậu giống như bị thứ này giam cầm lại vậy, chẳng thể làm gì được.
Đôi mắt Phí Xu đỏ hoe, chiếc mũi cũng hồng lên. Dù vậy, cậu vẫn hy vọng mình có thể chết một cách tôn nghiêm. Dù không thể kiềm được nước mắt, cậu cũng không muốn ở trước mặt thứ quỷ ghê tởm này mà bật khóc thành tiếng.
Hàm răng trắng muốt cắn chặt lấy môi dưới, cố gắng không để phát ra âm thanh. Nhưng nỗi sợ hãi quá lớn, cậu vẫn không thể nhịn được mà bật ra một tiếng nức nở khe khẽ.
Bởi vì quá sợ hãi, thiếu niên khóc trông vô cùng thương tâm. Một khi đã khóc, cậu liền hoàn toàn chìm vào cảm xúc đó, không thể thoát ra được.
Phí Xu không nhận ra rằng, ngay từ khoảnh khắc những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống chiếc quần đồng phục, thứ đang quấy rối cậu kia liền lập tức dừng lại, không còn tiếp tục nữa.
Giống như một con chó dữ ban đầu chỉ muốn ngậm lấy vật nhỏ mà lôi kéo lại gần, nếm thử mùi hương của chủ nhân, nhưng vì quá phấn khích mà lỡ cắn bậy, chọc chủ nhân tức giận.
Thứ đó cứng đờ, ngừng lại tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tiếp tục thì không được, nhưng bỏ đi cũng không cam lòng.
Đến khi Phí Xu hoàn hồn lại, cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia đã biến mất.
Cậu vẫn nửa dựa vào cánh cửa, ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác lau khô nước mắt. Đợi đến khi đôi mắt nhòe nước hoàn toàn rõ ràng trở lại, cậu mới có thể nhìn rõ tình huống trước mắt.
Cánh cửa cũ kỹ mục nát bỗng dưng khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ, ngay ngắn ban đầu. Những vết máu, dấu tay đỏ thẫm và cả thứ đụng chạm cậu vừa này đều đã biến mất. Tất cả chỉ như một giấc mộng thoáng qua, tỉnh lại liền không còn gì nữa.
Kết thúc rồi sao?
Thứ đó… cái gì cũng chưa làm, cứ thế rời đi?
Phí Xu ngồi đó ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, từ dãy bàn phía sau phòng học vang lên một giọng nói xa lạ: “Cậu ngồi đó làm gì vậy?”
Phí Xu giật mình, cả người run lên, nhưng lập tức nhận ra có người đang trò chuyện với mình. Nếu biết nói chuyện, vậy hẳn là người… đi?
Cậu mím môi, miễn cưỡng mở miệng: “Tớ định đi đổ rác, nhưng không mở cửa ra được.”
Có lẽ do lâu không nói chuyện, giọng nói của nam sinh kia có chút khàn khàn:“Cánh cửa này thỉnh thoảng có chút vấn đề. Cậu thử mở lại xem.”
Phí Xu làm theo.
Lần này, cánh cửa dễ dàng mở ra, nhẹ như trở bàn tay.
“Chắc là do ổ khóa có vấn đề, cậu có thể thông báo cho người đến sửa.”
Phí Xu không ngây thơ đến mức thực sự tin rằng vừa rồi không mở được cửa chỉ là do ổ khóa hỏng.
Là vì cái thứ quái quỷ không biết tên kia đã rời đi, nên cửa mới có thể mở ra sao?
Phí Xu vốn định đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy hành lang tràn ngập ánh sáng mặt trời, cậu lại hơi do dự.
Lỡ như vừa bước ra ngoài liền đụng phải con quỷ kia thì sao?
Nghĩ vậy, Phí Xu liền rụt chân lại, quyết định tiếp tục ở lại trong phòng học.
Dù sao thì, nó chắc cũng không biến thái đến mức quay lại cùng một căn phòng đến hai lần đâu nhỉ…
Tuy NPC này làm cậu lãng phí điểm tích luỹ một cách vô ích nhưng so với con quỷ vừa tùy tiện, không biết xấu hổ bắt nạt cậu kia, vẫn còn đáng yêu hơn một chút.
Phí Xu vừa rồi nói là muốn đi đổ rác, nhưng trên tay lại chẳng hề có túi rác nào cả. Cậu cũng chẳng buồn bận tâm NPC kia có nghĩ gì, mà chỉ lặng lẽ quay về chỗ ngồi, tiện tay cầm lấy rác trên bàn rồi đi đến thùng rác ở cuối lớp.
Nhưng khi cúi đầu nhìn vào bên trong thùng, Phí Xu trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, vì vừa mới khóc nên khóe mắt vẫn còn vương chút đỏ hoe.
Thùng rác bây giờ chỉ còn lại vài mẩu giấy vụn và mấy chai nước rỗng.
Cái hộp cứu thương nhỏ trong đó đâu mất rồi?
Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu Phí Xu: 【 Cái hộp thuốc bên trong… sao lại biến mất rôid??? Chẳng lẽ… 】
Hệ thống 1938 im lặng chờ Phí Xu nói tiếp.
Nhưng giây tiếp theo, giọng cậu đã tràn đầy căm phẫn, thực sự rất tức giận: 【 Cái con quỷ đáng ghét kia! Không chỉ bắt nạt ta, mà ngay cả đạo cụ ta dùng điểm tích lũy đổi được cũng không buông tha! Thật quá đáng! 】
Hệ thống: 【……】
Thôi được rồi. Chỉ cần bản thân Phí Xu có thể tự thuyết phục chính mình là được.
Dù nói thế nào, có thể toàn mạng thoát khỏi một kiếp như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng Phí Xu vẫn nghĩ không thông, tại sao con quỷ kia không trực tiếp giết cậu? Càng không hiểu tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Cậu phát hiện hôm nay mình đã chửi một “người” nhiều hơn tổng số lần của mười mấy năm cộng lại. Giờ đây, lại nhịn không được mà tức tối mắng thêm một câu: 【 Thật là không thể hiểu nổi, đúng là quá đáng! 】
Cảm giác hoang mang khiến Phí Xu mở phòng phát sóng lên, hy vọng có khán giả làm bạn thì sẽ bớt sợ hơn một chút.
Nhưng vừa mở ra, cậu liền thấy:
【 Thật quá đáng! Không chịu nổi nữa! Ít nhất cũng phải làm đến nơi đến chốn một chút chứ! Trắng trắng mềm mềm như vậy, thế mà cái gì cũng không thể thấy?! 】
【 Đáng ghét quá đi! Cái trò chơi kinh dị này chết tiệt này! Khi nào mới có thể tắt cái chức năng che mosaic phiền phức này vậy?! 】
【 Đúng là quá đáng mà! Tại sao chủ phòng bị mosaic rồi nhưng vẫn trông rất xinh đẹp vậy hả? 】
【 Nè mấy người vừa vừa phải phải thôi! Không ai đau lòng cho Xu Xu sao?! Chỉ có mình tôi đau lòng à?! Xu Xu ơi bé có chỗ nào không thoải mái không, đến đây để mẹ ôm một cái! 】
Phí Xu nhìn mà sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng mặt mũi cũng đỏ bừng vì xấu hổ. Không nhìn nổi nữa, cậu liền ra lệnh cho hệ thống tắt ngay làn đạn.
Nhưng sau khi làn đạn biến mất, căn phòng học vốn đã trống trải, giờ lại càng yên tĩnh đến đáng sợ.
Không gian quỷ dị khiến suy nghĩ của Phí Xu bất giác bay xa, rồi dần dần quay về người nam sinh xa lạ ở cuối lớp.
Cậu mới sực nhớ lại, nam sinh vẫn luôn gục xuống bàn vừa rồi bỗng dưng ngồi dậy, còn chủ động mở miệng nói chuyện.
Khác với hình dung ban đầu của Phí Xu, tuy mái tóc của người kia có hơi dài che phủ đôi mắt, khiến cả người toát lên vẻ u ám, nhưng đường nét khuôn mặt lại khá cân đối, không hề vặn vẹo hay quái dị. Nhìn qua vóc dáng và tư thế, cũng không thấy có khiếm khuyết gì. Dáng người có hơi gầy, nhưng chiều cao lại khá nổi bật.
Giọng nói của cậu ta tuy có chút khàn khàn, nhưng cũng không đến mức khó nghe.
Vậy thì, rốt cuộc vì lý do gì mà cậu ta lại bị bạn cùng lớp xa lánh?
Chẳng lẽ chỉ vì thích gục xuống bàn ngủ?
Hay là do thành tích học tập kém?
Phí Xu vốn không có nhiều kinh nghiệm sống trong môi trường tập thể, bèn lục tung mọi lý do hợp lý mà mình có thể nghĩ ra, nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm được lời giải thích nào thỏa đáng.
Đành phải tạm thời bỏ qua.
Có lẽ do cảm xúc thay đổi quá nhanh, cộng thêm việc bị dày vò suốt nửa ngày trời khiến tinh thần kiệt quệ, lại thêm bầu không khí trong phòng học quá mức yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài. Độ ấm cũng vừa phải, khiến người ta dễ dàng chìm vào cơn buồn ngủ.
Phí Xu nằm nhoài trên bàn, tầm mắt dần mơ hồ.
Gần như ngay khi hơi thở của cậu trở nên đều đặn, nhiệt độ trong phòng học lại âm thầm hạ xuống.
Hàng mi dài khẽ run rẩy bất an, đầu óc nặng trịch, nhưng dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể mở mắt ra được.
“…Sao lại…”
Lúc Phí Xu tỉnh lại, trong phòng học đã có không ít người.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện chỗ ngồi của nam sinh kia hoàn toàn trống không.
“Hứa Hôi…”
“Cái gì?”
Còn chưa đến giờ tự học buổi sáng, Hồ Nguyệt ngồi phía sau nghe vậy bỗng nhíu mày, cảnh giác hỏi lại.
Phí Xu vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, chỉ là thuận miệng lẩm bẩm cái tên ấy. Nghe Hồ Nguyệt dò hỏi, cậu mơ màng mất vài giây, rồi chậm rãi mở miệng: “Cái cậu bạn bị bắt nạt kia, tên là Hứa Hôi…”
Mày Hồ Nguyệt càng nhíu chặt hơn:
“Sao cậu biết?”
Phí Xu sững người: “Cậu ta nói cho tôi mà…”
Nhưng… Hứa Hôi nói với cậu lúc nào?
Phí Xu bỗng nhận ra, cậu không thể nhớ ra được chuyện đó.
Lúc này, hệ thống 1938 lên tiếng: 【 Có muốn sử dụng đạo cụ ‘Nhận Thức Ký Ức’ không? 】
Đây là một trong những món quà tân thủ, có thể giúp bài trừ mê chướng, xóa bỏ ảo giác do quỷ quái tạo ra và kéo những ký ức bị chôn vùi ra ngoài ánh sáng.
Nhưng phiên bản trong tay Phí Xu chỉ là loại sơ cấp.
Dù không rõ tại sao cần phải sử dụng nó, nhưng cậu vẫn chọn tin tưởng 1938 và kích hoạt đạo cụ.
Gần như ngay lập tức, những ký ức bị bóp méo lập tức bị kéo trở lại trong đầu Phí Xu một cách rõ ràng, rành mạch.
Đầu óc Phí Xu lạnh toát, không phải cảm giác trên trán mà là từ sâu trong não, lạnh đến mức khiến cậu cảm thấy bản thân chưa bao giờ tỉnh táo và thông minh như vậy.
Nhưng tác dụng của đạo cụ sơ cấp có giới hạn cả về hiệu quả lẫn thời gian. Dưới tác động của nó, Phí Xu chỉ có thể xác định được một chuyện, cậu chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên “Hứa Hôi” này.
Vậy thì tại sao cậu lại biết cái tên này chứ?
Người bạn cùng lớp đó thật sự tên là Hứa Hôi sao?
Hồ Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, tự phân tích nhiều khả năng. Sau khi nghe câu hỏi của Phí Xu, cô chắc chắn đáp: “Không sai, người tên là Hứa Hôi.”
Vậy thì rốt cuộc con quỷ không rõ lai lịch kia muốn làm gì mà lại khiến cậu nhớ đến cái tên này?
Phí Xu vừa sợ hãi vừa bối rối, nghĩ mãi không thông. Nhưng ít nhất cậu có thể xác định một điều: “Hứa Hôi chắc chắn có vấn đề. Tôi cảm thấy hành vi của cậu ta có gì đó kỳ lạ.”
Hồ Nguyệt cũng tán thành suy luận này: “Giữa trưa tôi sẽ quan sát thêm. Mỗi lớp đều có một người bị cô lập, điều này chắc chắn không phải trùng hợp, mà là một dạng thiết lập của phó bản.”
“Theo kinh nghiệm và suy đoán của tôi, khi thời gian trôi qua và phó bản tiến triển, những người này sẽ bắt đầu có hành động.”
Phí Xu đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Trong lớp còn có một bạn nữ tóc xoăn dài, hình như cũng không được mọi người chào đón lắm! Trước đó tôi còn tưởng cô ấy là học sinh chuyển trường vì không tiếp cận cô ấy.”
Hồ Nguyệt không tiếp tục chủ đề này mà chỉ nhìn Phí Xu, chậm rãi hỏi: “Cậu đã gặp phải chuyện kỳ lạ đúng không?”
Tuy câu hỏi là nghi vấn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Phí Xu theo bản năng cúi đầu, như muốn che đi đôi mắt còn vương chút đỏ.
Cậu phải nói thế nào đây? Rằng cậu vừa bị một con quỷ vô hình dọa sợ, thậm chí còn bị nó đụng chạm. Bây giờ còn phải kể chuyện này với một cô gái?
Hồ Nguyệt dường như hoàn toàn không coi bản thân mình là con gái. Cô khoanh tay, tư thế đứng đầy khí thế, hoàn toàn không hợp với gương mặt đáng yêu của mình. Cô nhìn chằm chằm Phí Xu, như thể nếu cậu không chịu nói thì cũng đừng mong rời đi.
“Nó đã chạm vào cậu à?”
Phí Xu gật đầu.
Hồ Nguyệt tiếp tục truy hỏi: “Nó đã làm gì với cậu?”
Bị một cô gái xinh đẹp hỏi thẳng như vậy, tai Phí Xu đỏ bừng. Cậu cố gắng kể lại tình huống lúc đó, nhưng đương nhiên đã lược đi rất nhiều chi tiết khiến bản thân cảm thấy mất mặt.
Hồ Nguyệt không ép cậu nói thêm, chỉ trầm ngâm một lúc rồi kết luận: “Lý Trạch phụ trách nghiên cứu Boss và quỷ quái. Cậu ra ngoài, kể lại toàn bộ chuyện này với cậu ta đi.”
Hai chữ “toàn bộ” được nhấn mạnh.
Phí Xu đoán Hồ Nguyệt đã nhận ra cậu có phần lảng tránh việc kể chi tiết với cô. Nhưng lần này, việc bị quỷ tấn công có liên quan đến điều kiện kích hoạt tử vong, phương thức tấn công, thậm chí cả thân phận thực sự của con quỷ. Chuyện này đúng là nên nói rõ ràng.
Hồ Nguyệt đúng là người tốt, quả không hổ danh là người chơi kỳ cựu.
Nghĩ vậy, Phí Xu liền rời khỏi lớp, đi tìm Lý Trạch.
Lớp 11/2 ở ngay sát vách, trên đường đi, cậu vẫn luôn suy nghĩ không biết nên mở lời thế nào.
Nói rằng con quỷ này có thể là một con quỳ háo sắc, hơn nữa còn đói khát đến mức ngay cả con trai cũng không buông tha?
Chuyện này quá mất mặt rồi!
Còn chưa kịp nghĩ xong, Phí Xu suýt chút nữa va vào một người vừa bước ra từ cửa sau của lớp 2.
Người đó là Lý Trạch.
Trông hắn có vẻ là kiểu tinh anh trí thức, lại đeo kính, nhưng dáng người thì đúng kiểu dân tập gym lâu năm vai rộng, eo hẹp, hoàn toàn khác xa thân hình nhỏ gầy của Phí Xu.
Kết quả là người bị đâm thì không sao, còn người đâm trúng người ta thì suýt bị bật ngửa.