Phí Xu không vội về chỗ ngồi của mình mà nhìn đám người đang vây quanh phía sau, như thể rất tò mò: “Đang tổ chức hoạt động lớp à? Thầy sắp vào rồi đấy, chuẩn bị học đi.”
Ngoại trừ vết nước còn đọng lại trên sàn, mọi thứ dường như không có gì kỳ lạ cả.
Hứa Kiện bước lên, nhận lấy chồng sách giáo trình mới dày cộp trong tay Phí Xu. Ánh mắt cậu ta lướt qua hàng mi khẽ rung của Phí Xu, rồi dừng lại trên khuôn mặt thanh tú ấy, cuối cùng tập trung vào cánh môi của cậu, giọng điệu có chút ý vị không rõ: “Bị dọa rồi à?”
Phí Xu mê mang mà hỏi lại: “Hả?”
Hứa Kiện trầm mặc một lúc: “Có nhiều người đi lấy giáo trình như thế, chắc là doạ cậu hoảng sợ rồi đúng không?”
Phí Xu khẽ mỉm cười: “Vẫn còn tốt lắm, tớ còn từng gặp nhiều cảnh đông người hơn như thế.”
Các bạn học đi lấy sách giáo trình cũng lần lượt trở về lớp, sau đó đặt sách lên bục giảng.
Từng người chơi lần lượt lên nhận sách. Phí Xu cúi đầu, cẩn thận sắp xếp lại giáo trình trong tay, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hồ Nguyệt là người cuối cùng bước lên. Khi lấy sách, ánh mắt cô dừng lại trên người Phí Xu rất lâu, đến mức khiến cậu gần như phải gượng cười.
Phí Xu hơi cụp mắt xuống, thoạt nhìn ngây thơ vô tội. Khuôn mặt vốn mang vẻ yêu mị nhưng lại toát lên một nét non nớt, thuần khiết.
Cậu chớp mắt, vẻ mặt ngây ngô như thể không hiểu vì sao Hồ Nguyệt lại nhìn mình lâu như vậy: “?”
Hồ Nguyệt cầm sách rời đi. Lúc này, Phí Xu mới khẽ thở phào.
Cậu nhìn xuống bục giảng, phát hiện ngoài mình ra vẫn còn một bộ sách chưa có ai nhận.
Cậu nhớ mang máng hình như có một nữ sinh với mái tóc xoăn vẫn chưa lên lấy. Quét mắt một vòng, Phí Xu nhanh chóng xác định được người đó.
Còn chưa kịp đi đến, một nữ sinh khác đã bước lên chặn trước mặt cậu.
Tim Phí Xu hơi run lên. Cậu nhận ra đây chính là cô gái đã đưa hộp cứu thương cho mình khi nãy.
“Cậu là Hạng Y Thủy đúng không? Có chuyện gì sao?”
Hạng Y Thủy che mặt bằng hai tay, không còn vẻ khó chịu vì vết nước bắn lên quần áo lúc trước. Hành động của cô có chút trẻ con, thậm chí còn đáng yêu: “Tớ rất vui vì cậu nhớ tên tớ đấy! Nhưng mà…” Cô nàng cười khúc khích, chỉ tay về phía nữ sinh tóc xoăn đang gục đầu trên bàn. “Cậu định mang sách cho con nhỏ đó à?”
Phí Xu gật đầu: “Cậu ấy vẫn chưa lấy sách.”
Hạng Y Thủy sững người một chút, rồi bật cười: “Nó đâu phải học sinh mới, cậu nhớ nhầm rồi.”
Phí Xu cẩn thận nhìn lại. Đúng là không phải thật. Đúng lúc đó, một người chơi khác từ ngoài phòng học trở về bước lên nhận sách.
Thiếu niên xinh đẹp trước mắt ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tớ chưa quen mặt các bạn trong lớp.”
“Không sao, chuyện này cũng bình thường thôi.” Hạng Y Thủy cười, nhưng sau đó lại ấp úng, muốn nói gì đó rồi lại thôi. “Chỉ là… cậu đừng nên đến gần con nhỏ đó.”
Phí Xu nhíu mày: “Tại sao?”
Bên kia, bạn của Hạng Y Thủy đang gọi cô nàng. Cô nàng chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Một lời khó nói hết. Cậu chỉ cần nhớ đừng đến gần nó là được.”
Phí Xu không thể giữ Hạng Y Thủy lại để hỏi thêm, đành phải cầm sách quay về chỗ ngồi.
Cậu mở sách tiếng Anh của tiết học sắp tới ra, ngón tay trắng nõn kẹp lấy một trang giấy nhưng mãi vẫn không lật ra được.
Phải một lúc sau, bờ vai căng cứng mới dần dần thả lỏng.
Làn da trắng mịn hơi rịn mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông giống như phủ một lớp mật óng ánh, thấp thoáng ẩn hiện nơi cổ áo.
Phí Xu cảm thấy như mình vừa làm một việc vô cùng to lớn. Cậu vừa chạy thoát khỏi một tai họa. Khi thả lỏng, trong mắt cậu tựa như có những ngôi sao lấp lánh.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc này, chỉ có thể nói chuyện với hệ thống: 【 Làm ta sợ muốn chết! Sau này không bao giờ làm loại chuyện như vậy nữa đâu! 】
Lúc nãy Phí Xu định đi từ cửa sau vào lớp. Từ xa, cậu đã nghe thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng học.
Cậu từng tận mắt chứng kiến cảnh một người chơi khoẻ mạnh bị giết chết chỉ trong chớp mắt. Không cần ai nhắc nhở, cậu cũng hiểu mình phải hành động cẩn thận.
Vậy nên cậu mới lựa chọn phương án “sói tới” – giả vờ truyền tin giáo viên tiếng Anh sắp đến.
1938: 【 Ngài làm như vậy thật sự rất nguy hiểm đấy. 】
Trước mặt Phí Xu bỗng hiện ra một bảng phân tích dữ liệu mà cậu chẳng hiểu gì.
Hệ thống 1938 trước giờ luôn lý trí, chưa từng có ngoại lệ. Nhưng từ khi gặp Phí Xu, nó đã phải xếp riêng cậu vào một hạng mục đặc biệt.
Phí Xu xoa xoa hai tay lên má, bĩu môi, hai má phồng lên như trẻ con tỏ vẻ ương ngạnh nói: 【 Nhưng ta cũng đâu có bị ai phát hiện đâu! 】
Thiếu niên khẽ quay đầu, giả vờ vô tình nhìn về góc cuối lớp, nơi gần thùng rác.
Nam sinh bị đánh khi nãy đã lại nằm sấp xuống bàn, như một con chó hoang chỉ biết cuộn tròn liếm láp vết thương của chính mình.
Phí Xu: 【 Hệ thống, ta có thể dùng điểm tích lũy để đổi một hộp cứu thương nhỏ không? 】
Hệ thống không trả lời, nhưng dưới hộc bàn của Phí Xu vang lên một âm thanh rất nhỏ.
【 Hệ thống, ngươi đúng thật là người tốt. 】
Phí Xu nghĩ lại thấy có gì đó sai sai, liền đổi “người tốt” thành “hệ thống tốt”.
Bị gọi là “hệ thống tốt” một cách đầy tuỳ tiện, 1938 vẫn không hồi đáp, chỉ có đèn chỉ thị nhấp nháy một chút.
Phí Xu dùng ngón tay trắng nõn lướt nhẹ qua hộp cứu thương nhỏ vừa xuất hiện. Đúng lúc đó, phía sau cậu truyền đến giọng nói trầm ổn, lành lạnh của Hồ Nguyệt, mang theo một tia cảnh cáo không rõ ràng: “Lúc nãy cậu không có mặt ở đây nên tôi nhắc nhở cậu một điều.”
“Đừng xen vào chuyện của người khác, kết thân với NPC sẽ không giúp ích gì cho nhiệm vụ này đâu.”
“Suy cho cùng NPC chỉ là một chuỗi dữ liệu mà thôi.”
———
Phí Xu có khả năng tiếng Anh khá tốt, nên giữa đám người chơi đang khổ sở vật lộn với bài học, cậu vẫn có thể xem như tương đối thoải mái.
Khi trước hệ thống có nhắc nhở cậu mở phát sóng trực tiếp, Phí Xu cũng đã kiếm được không ít điểm tích lũy từ đó. Nhưng vì tình huống lúc ấy quá cấp bách, lại sắp đến tiết toán tiếp theo nên cậu không có thời gian nghiên cứu xem cái “phòng phát sóng trực tiếp” kia rốt cuộc là cái gì.
Nhân lúc giờ học có phần thoải mái này, Phí Xu liền thúc giục hệ thống hiển thị giao diện phát sóng trực tiếp để cậu xem thử.
Vừa mở lên, một loạt bình luận nóng bỏng lập tức tràn ngập màn hình:
【 !!! Vợ ơi em có thấy anh không? 】
【 prprpr, góc quay này đẹp quá! 】
【 Trời ơi, xương quai xanh này thật sự… 】
Phí Xu hoảng sợ đến mức vội kéo khoá áo đồng phục lên tận cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa đỏ, tràn đầy kinh ngạc.
Cậu ngàn vạn lần không ngờ rằng phong cách bình luận lại là thế này! Rõ ràng đây là một trò chơi kinh dị kịch tính, vậy mà lại bị biến thành một buổi livestream theo kiểu theo đuổi thần tượng. Hơn nữa, trong đám bình luận, người thì gọi cậu là “vợ”, người thì gọi là “bé yêu”, có người còn lớn tiếng kêu muốn “mang cậu về nhà”.
Một thiếu niên đơn thuần, hoàn toàn cách biệt với thế giới, chỉ ở trong bệnh viện như Phí Xu nào đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy? Xem xong những dòng bình luận đầy nhiệt tình kia, cậu suýt nữa thì cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Thiếu niên hoảng loạn nhanh chóng tắt bình luận và cầu cứu hệ thống: 【 Ta có nhất thiết phải xem hết những bình luận này không?! 】
1938 vẫn duy trì giọng điệu máy móc: 【 Bình luận và quà tặng từ người xem sẽ làm tăng giá trị nhân khí của phòng phát sóng trực tiếp, giúp phòng có thêm đề xuất hiển thị. 】
【 Chủ phòng có thể cài đặt danh sách từ khoá bị chặn. 】
Nghe vậy, Phí Xu lập tức nhập vào một loạt từ cấm. Nhưng khi nhập xong, làn da trắng nõn của cậu lại chuyển sang xanh mét, sau đó biến thành đỏ bừng.
Lần nữa mở bình luận, vừa rồi màn hình tràn ngập tin nhắn giờ trở nên trống trải đến kỳ lạ, chỉ có lác đác vài dòng trôi qua.
Phí Xu: ……
Sau một hồi do dự, cậu miễn cưỡng huỷ bỏ hai từ khoá bị chặn mà bản thân cảm thấy không quá mức lắm.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy danh sách từ bị cấm. Nhìn biểu cảm xoắn xuýt của Phí Xu, cùng với danh sách từ bị thêm vào rồi xoá đi liên tục, bọn họ lập tức hiểu ra mọi chuyện.
【 Vợ của tui đáng yêu quá đi, nếu không phải tài khoản mới có giới hạn quà tặng, tui nhất định sẽ bao nuôi vợ iu ngay lập tức! 】
【 Hắc hắc hắc vợ đẹp Xu Xu hắc hắc hắc hắc hắc ta Xu Xu hắc hắc hắc hắc hắc… 】
Phí Xu mở danh sách tài khoản của những người spam từ “vợ” ra, phát hiện phần lớn người gửi bình luận đều là nữ.
Thiếu niên ngây thơ lần đầu tiên đối mặt thực tế phũ phàng, hoàn toàn chấn động: 【 Sao toàn là mấy cô gái không vậy?! 】
1938 tỏ vẻ quá quen thuộc với tình huống này rồi.
Dù bình luận không còn che hết tầm nhìn, Phí Xu vẫn không quen với việc có người liên tục trêu chọc mình bèn dứt khoát đóng hẳn bình luận, mặc kệ tiếng than khóc tiếc nuối của đám người xem.
Phí Xu: 【 Nếu người xem trong bình luận đề cập đến thông tin về phó bản, hoặc đưa ra gợi ý gì đó, ta có thể nhìn thấy không? 】
1938 trả lời một cách máy móc: 【 Không thể. Chủ hệ thống có trình tự kiểm soát, chủ phòng không có cách nào nhìn thấy phần bình luận này. Nếu người xem liên tục sử dụng các từ khóa liên quan đến phó bản, họ sẽ mất quyền lên tiếng. 】
Phí Xu thử dò hỏi: 【 Nếu người xem phản hồi bằng cách khác thì sao? 】
Hệ thống vẫn cứng nhắc: 【 Bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài để vượt ải đều sẽ bị hệ thống kiểm soát và xử lý. 】
【 Chủ hệ thống biết tất cả. 】
Phí Xu chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không định lợi dụng lỗ hổng. Cậu tiếp tục thắc mắc: 【 Vậy những người xem livestream là người chơi khác, hay là… ai? 】
Lần này, 1938 không trả lời thẳng mà chỉ thông báo: 【 Quyền hạn không đủ. 】
Phí Xu cũng không quá tò mò, không có đáp án thì thôi vậy.
Tiết học tiếng Anh hôm nay diễn ra khá yên bình, ít nhất trong thời gian học vẫn chưa có người chơi nào gặp phải sự cố đặc biệt.
Giáo viên đứng trên bục giảng đôi lúc sẽ gọi học sinh trả lời câu hỏi, nhưng toàn là những học sinh NPC ban đầu của lớp.
Trong lúc đó, có một thông tin quan trọng đã được tiết lộ. Vào đêm ngày thứ ba, trường sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, nơi công bố danh sách học sinh được cử đi tham gia lễ chúc mừng.
“Cả học sinh cũ lẫn học sinh chuyển trường đều phải tham gia sao?”
“Đúng vậy. Ngày đó cũng chính là hạn chót của nhiệm vụ sinh tồn trong phó bản này. Tôi nghĩ bữa tiệc này chắc chắn là mấu chốt của phó bản.”
Giờ ăn trưa, trong nhà ăn của trường các người chơi vô thức ngồi cùng nhau, nhân cơ hội này bắt đầu bàn bạc.
Phí Xu lúc này mới nhận ra số lượng người chơi trong phó bản không hề ít. Không biết còn bao nhiêu người đang ẩn mình hoặc trà trộn vào giữa những học sinh cũ, nhưng nếu chỉ tính những người đã lộ diện con số đã vượt quá hai mươi.
Các người chơi tự động chia thành nhóm nhỏ theo từng lớp, những người có tiếng nói chủ yếu đều là các lãnh đạo của từng nhóm.
Trong thời gian ngắn, có thể áp đảo những người chơi khác để trở thành người dẫn dắt, phần lớn đều là những người chơi lâu năm giàu kinh nghiệm, tư duy nhạy bén, hành động cẩn trọng. Cuộc thảo luận này phần lớn đều là những người chơi có tiếng nói lên kế hoạch, phân công nhiệm vụ, còn những người chơi bình thường chỉ im lặng lắng nghe.
Có thể dự đoán, nếu những người này sống sót qua phó bản, cấp bậc đánh giá của bọn họ nhất định sẽ rất cao.
Một số người chơi khác có vẻ không vui, thỉnh thoảng lên tiếng để chứng tỏ sự tồn tại, nhưng Phí Xu rất biết thân biết phận. Cậu tự nhận mình là một con cá mặn, vui vẻ nhận những nhiệm vụ phụ không mấy quan trọng.
Lý Trạch là người đại diện của lớp 2, hắn cởi áo khoác đồng phục ra để lộ chiếc sơ mi trắng bên trong, tay áo hơi xắn lên. Chau mày, nhìn vào sổ ghi chép trong tay:
“Hiện tại, chúng ta cần biết nội dung chính của bữa tiệc tối hôm đó, danh sách người tham gia và các thông tin liên quan. Theo dự đoán của tôi, rất có thể sẽ có Boss cuối xuất hiện hoặc một sự kiện cốt truyện quan trọng.”
Lớp 1 tất nhiên do Hồ Nguyệt đại diện lên tiếng.
Lớp 4 và lớp 5 đều có một vài người chơi lâu năm ngang tài ngang sức, vẫn chưa rõ ai là người nắm quyền.
Đại diện của lớp ba đang ngậm một cây kẹo mút, nói lơ lớ: “Ừm, tôi sẽ phân công người đi điều tra.”
Phí Xu lén lút quan sát Thẩm Mộc Ngư người đại diện của lớp 3.
Gương mặt hắn mang vẻ đẹp rắn rỏi, có nét tươi sáng của một thanh niên thể thao. Nếu ở một trường đại học bình thường, hắn chắc chắn sẽ là một trong những hotboy của khoa thể dục.
Nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài thì chưa nói lên được điều gì.
Nghe những người chơi khác thảo luận, Phí Xu mới biết Thẩm Mộc Ngư có danh tiếng nhất định trong thế giới chủ của trò chơi kinh dị này. Hắn đã trải qua rất nhiều phó bản, có nhiều thủ đoạn lão luyện. Không biết bằng cách nào, hắn còn tự đề cử mình làm lớp phó học tập của lớp 3.
Phí Xu tò mò hỏi hệ thống: 【 Thế giới chủ là gì vậy? 】
1938 trả lời: 【 Là nơi người chơi sinh hoạt sau khi hoàn thành phó bản. Nó tương tự như thành phố mà ngài từng sống, có cửa hàng giao dịch, nhà hàng và các tiện nghi cơ bản khác. Tiền tệ chính là điểm tích lũy, có thể quy đổi sang tiền mặt. 】
Nhưng 1938 không nói thêm rằng, dù sinh hoạt có vẻ tương đồng, thế giới chủ tàn khốc hơn rất nhiều.
Những người có thể trụ vững ở thế giới chủ đều không phải kẻ hiền lành.
Những kẻ vô dụng nhưng sở hữu gương mặt quá mức xinh đẹp như Phí Xu, phần lớn sẽ bị các thế lực lớn bắt giữ nhốt vào lồng sắt, mỗi ngày đều bị buộc phải làm những chuyện không thể nói ra.
Hồ Nguyệt lên tiếng tiếp lời Lý Trạch: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp, nhưng cá nhân tôi thích hành động một mình hơn.”
Nhiều người chơi cũng chọn cách đơn độc hành động, bởi vì làm vậy sẽ tăng độ khám phá cốt truyện và giúp họ đạt xếp hạng cao hơn.
Thẩm Mộc Ngư cười khẽ: “Không ai ép cô đâu. Nhưng tôi phải nhắc nhở một điều, số lượng người chơi trong phó bản này rất nhiều, tỉ lệ giữa người chơi lâu năm và người chơi mới lại kỳ quặc một cách bất thường. Nếu tôi không nhìn nhầm…”
Hắn chỉ vào Lý Trạch, rồi chỉ sang Hồ Nguyệt, sau đó chậm rãi chỉ vào chính mình, vẽ một vòng tròn trong không khí.
“Những người có cấp bậc cao cũng không ít. Cho nên phó bản này chắc chắn không đơn giản như vậy. Tôi cũng không rõ vì sao lại có sự chênh lệch này, nhưng cô tốt nhất nên cẩn thận, đừng có để bị lật thuyền giữa dòng đấy.”
Hồ Nguyệt không đáp, chỉ lạnh lùng quay người rời đi.
Thẩm Mộc Ngư nhún vai, hiển nhiên không để tâm đến sự lạnh nhạt của đối phương.
Những người chơi cấp cao đều sở hữu nhiều đạo cụ đặc biệt, thực lực mạnh mẽ, tính cách lập dị cũng không phải hiếm thấy.
So với những kẻ chuyên dùng người chơi mới làm vật hy sinh để dò đường, hoặc những kẻ giết người không gớm tay chỉ để kiếm điểm thưởng, thái độ của Hồ Nguyệt vẫn còn khá bình thường.
“Ơ? Bé xinh đẹp nào?”Thẩm Mộc Ngư đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của một số người chơi.
Phí Xu đoán hắn đang trò chuyện với ai đó trên làn đạn nên không để ý. Những người chơi khác lục tục rời đi, Phí Xu cũng có chuyện riêng phải làm liền hòa vào dòng người, lặng lẽ biến mất.
Thẩm Mộc Ngư bước hai bước, xoay góc nhìn để phòng phát sóng trực tiếp quan sát xung quanh, nghi hoặc nói: “Các người có phải nhìn lầm không? Làm gì có bé xinh đẹp nào đâu?”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bình luận lúc nãy, lập tức thề thốt chắc nịch:
【 Thật sự có mà! Vừa nãy còn đứng ngay gần cậu nữa. Nếu chủ phòng mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị mê hoặc cho mà coi! 】
Thẩm Mộc Ngư chỉ cười nhạt, qua loa cho xong.
Hắn không có hứng thú với sắc đẹp, cũng không tin rằng trong cái trò chơi này lại có người đủ khả năng khiến hắn bị mê hoặc chỉ bằng ngoại hình.
Trường học có quy định giờ nghỉ trưa, đến khi mọi người thảo luận xong, thời gian nghỉ cũng gần như chẳng còn lại bao nhiêu. Phí Xu không có chỗ nào để đi, nghĩ nghĩ một chút, dứt khoát quay về lớp học.
Mặt trời giữa trưa rực rỡ, ánh sáng chói chang dường như tiếp thêm cho con người dũng khí và tự tin vô hạn. Tâm trạng Phí Xu tốt lên không ít, lúc vào lớp thậm chí còn khe khẽ ngâm nga một điệu nhạc nhỏ không rõ tên.
Nhưng ngay khi cậu cầm túi rác đi về phía thùng rác trong lớp, cậu bất chợt nhận ra trong lớp vẫn còn người khác. Khoảnh khắc đó khiến Phí Xu giật mình suýt nữa hồn đều bay lên.
【 Hệ thống!! Đạo cụ!!! 】
1938 lập tức truyền đạo cụ vào tay thiếu niên.
Phí Xu theo bản năng siết chặt đạo cụ trong tay, nhưng đợi mãi bóng người nằm úp sấp kia vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Cảm giác căng thẳng dần dần thả lỏng, lúc này cậu mới nhớ ra. Đây chẳng phải là chỗ ngồi của cậu học sinh bị cả bắt nạt sáng nay sao?
【 Cậu ta không sao chứ? 】
Phản ứng đầu tiên của Phí Xu là lo lắng cho cậu bạn này, nhưng ngay sau đó cậu liền nhớ ra đây là một phó bản kinh dị đầy nguy hiểm. So với việc lo lắng cho đối phương, lúc này cậu càng nên lo cho chính mình thì hơn.
Thiếu niên cắn răng, giả vờ bình tĩnh xem như không thấy gì mà tiếp tục bước đến thùng rác để vứt rác.
Nhưng khi cúi đầu nhìn vào trong thùng rác, cậu sững người.
1938 xác nhận suy đoán của cậu: 【 Đã kiểm tra, đây chính là hộp cứu thương mà ngài đã đổi. 】
Trước khi ra ngoài ăn trưa, nhân lúc lớp học không có ai Phí Xu đã đặt chiếc hộp cứu thương mình đổi được vào trong ngăn bàn của cậu nam sinh kia.
“Mặc dù cũng có phòng y tế, nhưng không biết cậu ta có chịu đi hay không. Có một cái hộp cứu thương, ít nhất cũng tiện hơn một chút.”
Với suy nghĩ đó, cậu đã làm một việc tốt.
Nhưng hiện tại, chiếc hộp cứu thương kia lại nằm trong thùng rác.
Phí Xu không biết mình đang có tâm trạng gì. Ngay cả túi rác cũng không buồn vứt nữa, cậu chỉ im lặng xách theo nó uể oải trở về chỗ ngồi, chán nản gục xuống bàn.
Người ngồi cuối lớp kia từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Rõ ràng trong phòng có hai người sống, vậy mà bầu không khí lại yên tĩnh đến mức quỷ dị.
【 Huhu 】
1938 hít một hơi dài, không biết nên nói gì với ký chủ vào lúc này, cuối cùng chỉ có thể lý trí phân tích: 【 Có lẽ do thường xuyên bị bạn học bắt nạt nên cậu ta mới đề cao cảnh giác như vậy. 】
Nhưng dù ai cũng có biết một điều rằng chiếc hộp cứu thương kia thậm chí còn chưa từng được mở ra.
Phí Xu lặng lẽ thở dài trong lòng.
【 Ta có phải là người chơi ngu ngốc nhất mà ngươi từng phục vụ không? 】
Không ngờ cậu lại đi đồng cảm với một NPC trong phó bản. Nói không chừng, tối nay đối phương sẽ đến giết cậu cũng nên.
Đèn tín hiệu của 1938 lóe lên, theo trình tự nên chỉ có thể nói thật: 【 Vâng 】
Phí Xu: 【……】
【 Lần sau mấy câu hỏi kiểu này, ngươi có thể trả lời chậm một chút được không? Hu hu 】
Cậu biết rõ mình là người như thế nào, nhưng bị hệ thống nói thẳng không chút nể nang thế này, cậu thực sự không còn chút mặt mũi nào nữa.
1938 nói tiếp: 【 Nhưng ngài là người chơi có chỉ số mị lực cao nhất mà ta từng phục vụ 】
Phí Xu tạm thời coi đây là một ưu điểm.
Dù rằng cậu hoàn toàn không biết giá trị mị lực cao rốt cuộc có tác dụng gì, ngoại trừ việc hệ thống đã từng cảnh báo 【 Độ thiện cảm của NPC quá cao sẽ kích phát cốt truyện đặc thù 】.
Suy nghĩ nửa ngày, cậu vẫn cảm thấy đau lòng:
【 Huhu, ta đã tốn mười điểm tích luỹ để đổi nó đấy! Nếu cậu ta không cần, ta có thể nhặt lại dùng không? 】
Giờ đây, cậu đã khắc sâu nhận thức về tầm quan trọng của điểm tích luỹ nên muốn quyết tâm trở thành một người chơi giỏi tiết kiệm.
Hệ thống: 【……】
【 Về mặt lý thuyết, không phải là không thể. 】
Cuối cùng, Phí Xu vẫn không có gan đến trước mặt NPC mà nhặt lại hộp cứu thương từ trong thùng rác.
Cậu tự an ủi bản thân: “Ai mà chưa từng gặp phải một tên tra nam phụ lòng chứ.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, như thể đang tự nhắc nhở bản thân: “Sau này sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như thế nữa đâu.”
Nhưng ngay khoảnh khắc câu nói đó vừa dứt, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống mấy độ.
Ban đầu Phí Xu không để ý, chỉ nghĩ là gió lùa từ cửa sổ phía sau. Nhưng rất nhanh, cậu nhớ ra rằng cửa sổ đã bị đóng kín mít từ lâu.
Giữa trưa trời nắng chang chang, không hề có gió. Vậy tại sao lại đột nhiên trở nên lạnh như thế?
Phí Xu căng thẳng đến cứng cả người.
Cậu không thể ở đây lâu thêm nữa.
Cậu lập tức đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì, chậm rãi đi về phía cửa.
Bàn tay hắn chạm vào tay nắm cửa, nhưng mặc kệ cậu có vặn thế nào cửa vẫn không mở ra.
Tại sao chứ rõ ràng vài phút trước cậu còn vào được cơ mà?!
Bên trong căn phòng đóng kín, ánh sáng dường như trở nên mờ nhạt. Từ phía sau thiếu niên, một luồng khí lạnh từ mắt cá chân bò dọc lên, một cơn ớn lạnh bỗng chạy thẳng vào trong lòng Phí Xu.
Cậu dựa chặt người vào cửa, đầu ngón tay trắng bệch bấu chặt vào tay vặn liều mạng kéo mạnh, khiến cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Nhưng tại sao lại có tiếng kẽo kẹt?
Giáo viên từng nói khu dạy học này mới được đưa vào sử dụng chưa lâu, thiết bị đều còn rất mới.
Phí Xu cố gắng trấn tĩnh, đưa mắt nhìn kỹ cánh cửa nhưng rồi cậu chợt nhận ra, từ lúc nào không hay cánh cửa gỗ sạch sẽ, ngay ngắn ban nãy đã biến dạng hoàn toàn.
Bề mặt cửa đã ngả sang màu vàng úa, viền cạnh loang lổ những mảng đen bất thường.
Cậu cúi đầu nhìn xuống vệt máu sẫm màu khô cạn loang lổ trên cánh cửa, từng giọt bắn tung tóe, chảy thành những đường ngoằn ngoèo đầy ghê rợn, như thể một vụ việc kinh hoàng đã xảy ra ở đây nhưng chưa từng có ai quan tâm xử lý.
Ngước lên một chút, cậu còn thấy những dấu bàn tay máu rải rác, lộn xộn in hằn trên bề mặt gỗ.
Tựa như từng có ai đó bị nhốt trong không gian kín bưng này, rơi vào tuyệt vọng tột cùng, hoảng loạn đập mạnh lên cửa, liều mạng tìm cách chạy trốn.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là cái cảm giác lạnh lẽo trên mắt cá chân cậu không phải là ảo giác.
Thật sự có thứ gì đó lạnh như băng… đang chạm vào cậu!