Bị Trầm Minh Trạch đột nhiên ra vẻ muốn làm tới cùng như vậy, Phí Xu cứng đờ cả người, lông tơ dựng hết lên.

Rõ ràng tên này vì chưa “nghiên cứu” xong cậu học sinh chuyển trường kỳ quái này, nên giờ đây khi thấy ánh mắt né tránh của Phí Xu, hứng thú càng bùng lên: “Không tìm thấy nhà vệ sinh nam à? Để tôi dẫn cậu đi nhé.”

Vừa nói, hắn đã vươn tay ra, định ôm eo Phí Xu nửa kéo cậu lôi đi.

Lần này Phí Xu thật sự hoảng rồi, vội vàng cầu cứu hệ thống: 【 Ta có phải đã kích hoạt điều kiện tử vong rồi không? Sao hắn cứ nhất quyết kéo ta vào nhà vệ sinh vậy? Chẳng lẽ ta sắp toi mạng tại đây hả, hu hu! 】

Người kỳ quái, nơi kỳ quái, tình huống kỳ quái viết thành kịch bản thì đây chính là một cảnh tượng sắp bay màu điển hình trong truyện rồi đi.

Hệ thống 1938 quét sóng điện não của Trầm Minh Trạch, dùng cơ sở dữ liệu để phân tích hành vi của nam sinh này. Kết quả tính toán xong, hệ thống hơi khựng lại một chút: 【 Không phải đâu, hắn chỉ muốn xác nhận xem cậu có phải là con trai thật hay không thôi. 】

1938 nói chuyện nghe vừa học thuật vừa mịt mờ, mà Phí Xu một người lớn lên trong môi trường quá mức trong lành, hoàn toàn thiếu hụt mấy loại tri thức kỳ kỳ quái quái này nghe không hiểu gì cả. Cậu vừa giãy giụa vừa bức xúc:

【 Không phải ta đã nói mình là con trai rồi à? Ta còn có thể lấy giấy chứng nhận cho hắn xem mà! 】

Thực ra, 1938 biết Trầm Minh Trạch không đơn giản chỉ muốn xác nhận giới tính của thiếu niên. Một tên nam sinh cao trung vừa mới vỡ lòng về phương diện này, rất có thể còn muốn thăm dò thêm những thứ khác. Chẳng hạn như bé xinh đẹp này về phương diện đó có gì khác biệt so với bản thân hắn không.

Nhưng 1938 không dám nói thẳng. Nó sợ nếu giải thích quá rõ ràng, ký chủ nhà nó sẽ bị dọa đến ngốc luôn.

Phí Xu cảm thấy tình hình không ổn chút nào, vội vàng lùi lại. Nhưng vì đang đứng xếp hàng, không gian phía sau chẳng có bao nhiêu, thế là cậu đụng thẳng vào người bạn học phía trước.

Tấm lưng của bạn học kia cực kỳ rắn chắt khiến cậu đau điếng. Nhưng hiện tại Phí Xu không có tâm trạng lo đến cái ót của mình nữa.

Ngay khi cậu tưởng mình sẽ bị kéo đi, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía trước: “Nhắc nhở một chút, trong hành lang và khi xếp hàng không được ồn ào.”

Ngay sau đó, thầy giáo phát giáo trình cũng ló đầu ra, giọng điệu âm trầm cảnh cáo: “Không được đùa giỡn.”

Trầm Minh Trạch cuối cùng cũng chịu buông tay, nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của hắn lập tức chạm vào người vừa lên tiếng. Nếu khi nói chuyện với Phí Xu, giọng hắn còn lười biếng vài phần, thì bây giờ lại sắc bén hơn hẳn: “Mày là cái thá gì mà dám quản chuyện của tao?”

Nam sinh đeo kính phía trước không hề nao núng, chỉ bình tĩnh đáp lại: “Không phải quản, chỉ là nhắc nhở mà thôi.”

Thầy giáo lại trầm giọng cảnh cáo lần nữa: “Không được gây ồn ào, không được đùa giỡn.”

Trầm Minh Trạch không hề để tâm đến thầy giáo, đôi mắt nheo lại đánh giá người chơi vừa lên tiếng một lúc, rồi cười lạnh thu tay về, trầm mặt bỏ đi.

Bốn nam sinh đi theo hắn thoáng do dự, hai người cắn răng chạy theo, nhưng chưa đi được bao xa đã bị Trầm Minh Trạch đá trở lại hàng: “Bọn mày tới đây đi dạo à, còn không mau đi lấy giáo trình?”

Hai nam sinh kia bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về hàng, giúp Phí Xu lấy giáo trình.

Những học sinh khác trong hàng chỉ lặng lẽ cúi đầu, không ai dám hó hé nửa lời. Rõ ràng mọi người đã quá quen với phong cách của giáo bá này.

Mãi đến khi bóng dáng của Trầm Minh Trạch biến mất sau hành lang, Phí Xu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, cuối cùng cậu cũng có tâm trạng để cảm ơn người tốt vừa cứu mạng của mình.

Cậu quay đầu lại thì phát hiện, người vừa lên tiếng giúp cậu chính là người đã cùng cậu chạm mắt trước cửa lớp khi trò chơi vừa bắt đầu. Nếu không nhầm, cậu ta là học sinh chuyển trường của lớp 11/2.

Chờ thầy giáo tiếp tục cúi đầu phát giáo trình cho người khác, Phí Xu mới nhẹ giọng nói: “Xin chào, cảm ơn cậu, tôi tên Phí Xu.”

Người kia chỉ đáp lại ngắn gọn: “Lý Trạch.”

Một lời giới thiệu đơn giản, gọn gàng, lưu loát, giống hệt phong cách lãnh đạm xa cách của chính chủ nhân.

Phí Xu nghe ra ý tứ trong giọng điệu ấy, người này hình như không quá muốn để ý đến cậu. Cậu hơi bối rối, nhưng vẫn lễ phép nói thêm một câu cảm ơn.

Từ cách cư xử của Lý Trạch, Phí Xu có thể đoán rằng đây chắc là một người chơi kỳ cựu, chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà tiện tay cứu một tên tay mơ đang gặp nguy hiểm như cậu mà thôi. Và bây giờ, có lẽ người này chỉ đang lo rằng kẻ vô dụng như cậu sẽ không biết điều mà bám dính lấy hắn không tha.

Phí Xu ít khi được tiếp xúc với người khác, đây cũng là lần đầu tiên cậu bị lạnh nhạt như vậy. Cảm giác vừa thoát nạn xong còn chưa kịp vui mừng, trong lòng đã dâng lên một chút hụt hẫng không rõ nguyên do. Trông cậu có phần ỉu xìu, như một con mèo nhỏ vừa bị xối nước lạnh.

Cậu lặng lẽ lùi về sau, cố ý giữ một khoảng cách, để người tốt bụng vừa giúp mình có không gian thoải mái nhất.

Bốn nam sinh còn lại, không biết có phải vì thấy Trầm Minh Trạch vừa rồi quá kỳ lạ hay không mà bỗng nhiên đều có thiện cảm với Phí Xu. Họ chủ động bắt chuyện với cậu, thái độ dễ chịu hơn hẳn. Câu hỏi cũng chỉ xoay quanh những thứ bình thường như sở thích hay cuộc sống trước đây. Phí Xu không giỏi từ chối người khác, liền nhỏ giọng đáp lời.

Một nam sinh gãi đầu, nhìn cậu do dự một chút rồi tò mò hỏi: “À, vậy trước đây cậu từng yêu đương chưa?”

Cậu ta vừa hỏi xong đã hơi chột dạ, lén lút quan sát biểu cảm của Phí Xu, sợ mình lỡ lời.

Nam sinh da mặt mỏng đứng gần đó, trong mũi toàn là mùi hương dễ chịu trên người Phí Xu, mặt bất giác đỏ lên.

Phí Xu còn chưa kịp trả lời, thì bỗng nhiên cánh tay cậu bị kéo nhẹ về phía trước một bước.

Là Lý Trạch.

Hắn không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đổi vị trí với Phí Xu, giọng trầm thấp, lạnh nhạt: “Thầy giáo đang nhìn.”

Phí Xu lập tức im bặt. Cậu vẫn chưa hết ám ảnh bởi vị chủ nhiệm giáo dục khi nãy, phản xạ có điều kiện mà cúi đầu.

Bốn nam sinh phía sau nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Trạch, có chút bất mãn nhưng không tiện nói gì vì sợ giáo viên để ý.

Phí Xu ghi nhớ chuyện này trong lòng, xem ra trong ngôi trường này, giáo viên vẫn có một mức độ ràng buộc nhất định với hành vi của học sinh, dù là NPC hay người chơi.

Lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cậu phát hiện bóng dáng của giáo viên đã biến mất.

… Hả?

So với lần trước, lần này giáo viên đi cực kỳ nhanh.

Không gian lặng ngắt, không ai nói chuyện. Đến lượt lớp 1 nhận giáo trình, hàng ngũ vừa vặn đủ chỗ cho một người bước lên.

Phí Xu ngoan ngoãn nhận giáo trình từ tay giáo viên, sau đó nhanh chóng đi theo người chơi ở lớp 2 quay về. Cậu vẫn chưa quen đường lắm.

Lý Trạch đã đi được một đoạn, Phí Xu phải bước nhanh mấy bước mới thấy bóng lưng của hắn. Vừa đuổi kịp đi song song với hắn chưa được bao lâu, cậu liền phát hiện Lý Trạch nhíu mày trông như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

Niềm vui trong lòng Phí Xu vừa dâng lên đã bị dập tắt. Cậu vô thức bước chậm lại.

Lý Trạch chân dài, đi không bao lâu đã bỏ xa Phí Xu. Khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.

Khi đến gần một ngã rẽ, Lý Trạch bỗng dừng bước, đợi cậu đi lên.

Hắn hỏi thẳng: “Cậu tìm tôi?”

Phí Xu giật mình, vội chạy nhanh mấy bước, gật đầu: “Đúng! Tôi muốn cảm ơn cậu. Nếu sau này cậu cần thông tin gì hoặc có nhiệm vụ cá nhân nào cần hỗ trợ, cậu có thể đến lớp 1 tìm tôi. Độ thiện cảm với NPC của tôi cũng khá cao, có lẽ sẽ giúp được gì đó.”

Lý Trạch mặt lạnh như tiền: “Không cần.”

Phí Xu cảm giác như mình vừa bị ghét bỏ.

Lý Trạch quay lưng bỏ đi, nhưng trước khi rẽ vào hành lang khác, hắn thấp giọng bỏ lại một câu: “NPC dù sao cũng chỉ là NPC. Khi chưa hiểu rõ phó bản này, đừng quá lơ là cảnh giác cũng đừng kết giao quá nhiều.”

Hắn không nói tiếp, nhưng ẩn ý trong lời này rất rõ ràng. Đám người chơi khác đều đề phòng NPC, thậm chí còn chẳng thèm bắt chuyện, huống chi là làm thân.

Phí Xu người vẫn luôn đi kết giao với NPC bỗng dưng thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu.

Mỗi người đi về lớp của mình.

Lý Trạch cúi đầu, cẩn thận vuốt lại cổ áo sơ mi trắng. Dưới lớp kính sạch đến không nhiễm bụi, đôi mắt hắn khẽ hạ xuống.

“… Có việc tôi sẽ tìm cậu.”

Trong lớp học, những người chơi vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu thông tin từ NPC nhưng ai cũng ủ rũ quay về, rõ ràng chẳng thu hoạch được gì.

Lớp học lúc hết tiết chia thành hai phe rõ rệt, học sinh cũ và nhóm học sinh chuyển trường.

Học sinh cũ nói chuyện rôm rả, nhưng một khi có học sinh chuyển trường đến gần, bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, sắc mặt lộ rõ vẻ phiền chán và đề phòng.

Có người ánh mắt còn mang theo chút khinh thường, như thể chỉ thiếu nước mở miệng bảo đừng quấy rầy bọn họ.

Hồ Nguyệt cau mày: “Có gì đó không đúng. Những phó bản trước, NPC ít nhất sẽ không có thái độ ác liệt đến vậy.”

Người chơi nam là học sinh cấp ba do dự nói: “Tôi có quan sát qua, hình như trong lớp có hiện tượng cô lập.”

Người chơi lâu năm khác nhíu mày: “Bạo lực học đường à?”

Nam sinh cấp ba gật đầu: “Ừ. Trước đây lớp tôi cũng có trường hợp thế này. Cái lớp này bài xích người ngoài đến mức này, chắc là tình trạng còn nghiêm trọng hơn.”

Cậu ta nhận ra mấy người chơi khác đều nhìn mình chằm chằm, vội xua tay: “Nhưng tôi chưa từng bắt nạt ai đâu nhé! Tôi không làm mấy trò này đâu!”

Nam sinh cấp 3 này không phải kiểu cao lớn vạm vỡ, cũng không cao không thấp, nhìn chung là một dạng bình thường không có gì nổi bật. Cậu ta thành thật mà nói:  “Mọi người để ý xem, cái cậu ngồi cuối lớp gần thùng rác ấy lúc nào cũng gục đầu xuống bàn. Rồi còn cô gái vẫn luôn ngồi lì một chỗ kia nữa, tôi thấy bọn họ có gì đó không ổn.”

“Phó bản chắc chắn sẽ không thiết lập mấy NPC thừa thãi vô dụng như thế. Hãy để ý đến những kẻ hay bị bắt nạt và những người bị cô lập, rất có thể bọn họ có liên quan đến quỷ.”

Muốn trốn thoát khỏi phó bản mà ngay cả những nhân vật mấu chốt cũng không nhận ra, vậy chẳng khác nào tự đưa đầu vào chỗ chết.

Nhóm người chơi tụ tập lại, nét mặt nghiêm trọng thảo luận, nhưng khi họ vừa chuyển ánh mắt đi nơi khác, phía bên kia lớp học đã trở nên ồn ào.

“Mày đến đây để học hay để ngủ vậy? Nhìn mà bực mình!”

“Haha, tối không ngủ chắc là vì bận đi lượm rác sống qua ngày chứ gì!”

“Này, trên người mày hôi chết đi được, có thể cút ra khỏi lớp tụi tao không? Ngửi mà muốn rớt cả con ngươi ra luôn rồi này. Bộ ban đêm mày ngủ dưới gầm cầu à?”

Bị bao vây là nam sinh ngồi cuối lớp. Cậu ta luôn gục đầu trên bàn, chẳng ai biết có ngủ thật hay không. Một nam sinh đi ngang qua rót nước thì bị chân cậu ta vướng phải, lập tức nổi giận mắng chửi. Nhìn thấy tên này vẫn nằm dài ra đó như con chó chết, người vừa bị vướng chân lại càng điên hơn.

Ngay lập tức, bạn bè của nam sinh bị vướng chân cũng lao đến, không khách khí mà buông lời châm chọc để bênh vực anh em của mình.

Nam sinh kia vẫn im lặng gục trên bàn, như thể đã quá quen với những lời sỉ nhục và chế giễu này. Cậu ta mặc đồng phục học sinh đã sờn cũ, rõ ràng không còn vừa người nhưng vẫn được giặt rất sạch sẽ.

Nam sinh rót nước cau mày, giọng điệu không vui: “Mày không biết mở miệng ra xin lỗi à? Làm vướng chân tao mà còn không thèm nói lấy một lời?”

Nam sinh bị bắt nạt khẽ cất giọng, giọng nói thấp đến mức gần như hòa vào tiếng xì xào của đám đông: “Cậu nên bảo cái bàn xin lỗi cậu mới đúng.”

Câu nói này như ngòi nổ, lập tức châm lên cơn giận vốn đã sẵn có của nam sinh kia. Cậu ta bật cười nhạt, rồi đột ngột dốc cả ly nước trên tay xuống đầu đối phương.

Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc theo tóc mái của nam sinh, thấm ướt cả cổ áo và cái bàn. Một phần nước bắn tung tóe, để lại vệt loang lổ trên quần áo của các học sinh khác.

Có người hét lên một tiếng, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì quá hưng phấn.

Có một nữ sinh cau mày bất mãn: “Hứa Kiện, cậu đổ nước thì đổ nước, đừng có làm tung toé khắp nơi! Văng hết lên người tôi rồi đây này!”

Hứa Kiện cười cợt, vỗ vỗ bả vai đứa bạn bên cạnh: “Đã biết, tao dạy dỗ nó xong lần sau sẽ cẩn thận hơn.”

Ngay khi vừa dứt lời, tay hắn bất ngờ vung lên nam sinh kia bị xốc ngã xuống đất rồi bị mấy nam sinh cao lớn vây quanh.

Các nữ sinh xung quanh nhanh chóng tránh ra, có người thì lùi xa, có người thì tò mò xem náo nhiệt, một số lại cúi đầu làm bài tập, một số thì cầm điện thoại lên quay phim. Một cô gái buông lời: “Nghe nói điểm thi lần trước của cậu ta không tệ, chắc là do gian lận đi. Thật ghê tởm!”

Trong nhóm người chơi, có một người trước đây từng làm giáo viên nhìn cảnh này mà cau mày khó chịu vô cùng. Những người khác cũng tỏ ra không vui.

Hồ Nguyệt là một nữ người chơi duy nhất trong lớp nhưng cô lại giữ vẻ mặt lạnh lùng. Bình thản nhìn nam sinh đang cuộn tròn trên đất một lúc, rồi thu lại ánh mắt như vô tình mà lên tiếng: “Tôi không nghĩ trò chơi này sẽ rảnh rỗi đến mức dựng lên một bối cảnh trường học trung học giống hệt thực tế thế này. Quy tắc là gì, đến giờ vẫn còn chưa rõ.”

Một người chơi khác đang theo dõi diễn biến, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đúng vậy, nếu quy tắc và thường lệ ở trường học này là như thế…”Hắn nhìn về phía phát tiếng rên đau đớn cùng tiếng cười ồn ào kia.

“Chỉ cần một hành động thiếu suy nghĩ, có thể sẽ làm cho việc sống sót càng thêm khó khăn. Hơn thế nữa, nếu làm phật lòng đám NPC này thì người bị đánh đập tiếp theo chính là chúng ta.”

Không còn người chơi nào dám ngăn cản hành vi bạo lực này nữa, vì bọn họ sợ bị liên luỵ rồi trở thành mục tiêu bắt nạt tiếp theo. Nếu những học sinh này thực sự là Boss nhỏ, hoặc đang ẩn giấu Boss lớn bên trong thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Trò chơi này có thể tạo ra tình huống như vậy cũng không có gì là lạ.”

Nghe vậy một vài người chơi dù có không đành lòng cũng đành chấp nhận, cố gắng làm ngơ sự việc trước mắt.

Dù sao cũng chỉ là một NPC, tính mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.

“Thôi, đừng tham gia vào, không có cách nào giải quyết đâu.”

Một người chơi quay lưng, không muốn nhìn cảnh tượng đó nữa: “Đúng là bực mình mà.”

Hồ Nguyệt nhìn qua những người chơi xung quanh, có người thở dài, có người lặng lẽ rũ mắt che lại suy nghĩ trong lòng.

Nam sinh đang cuộn người trên mặt đất, biểu tình lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Dù trông cậu ta có vẻ chật vật, nhưng những bộ phận yếu ớt trên cơ thể đều được cậu ta bảo vệ vô cùng tốt.

Đánh không lại.

Nếu phản kháng chỉ càng khiến cậu ta bị đánh nhiều hơn.

Người chơi vốn đang quan sát diễn biến trận ẩu đả thì tim bỗng dưng thắt lại, gương mặt nam sinh bị bắt nạt kia bỗng nhiên biến mất rồi!

Nói đúng hơn là gương mặt của cậu ta đã biến thành một cái mặt nạ.

Chỉ còn lại đôi mắt cùng cái miệng. Ba lỗ đen uốn lượn giống như đang khóc, lại giống như đang tức giận.

Ngay khi người chơi kia còn chưa kịp nói cho những người chơi khác, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ cửa, mang theo chút thăm dò và run rẩy: “Cái kia… Giáo viên tiếng Anh tới rồi, nhắc mọi người ôn tập từ vựng.”

Âm thanh ẩu đả lập tức ngừng lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Phí Xu đứng đó, cắn chặt môi, thần sắc có chút hoảng hốt, lại cũng mang theo vẻ hoang mang.

Hứa Kiện sau khi xả hết cơn giận, ánh mắt cũng dần bình tĩnh lại. Hắn nhận ra gần đây tính khí mình có vẻ trở nên nóng nảy hơn trước.

Dựa vào thể hình cao lớn của mình và thân phận vận động viên, hắn ta nhanh chóng đứng dậy, mạnh mẽ kéo nam sinh gầy gò nhưng cao kia lên, ngồi xổm xuống và cảnh cáo: “Nếu mày dám nói linh tinh trước mặt bạn mới và thầy giáo, thì mày chết chắc đấy.”

Chỉ có duy nhất Phí Xu là không có mặt ở đây, nên “bạn mới” này hiển nhiên là nói cậu.

Mọi người im lặng nhìn về phía nam sinh  bị bắt nạt kia, chỉ thấy cậu ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mái tóc hơi dài che phủ toàn bộ khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ, khí chất cực kỳ tối tăm, lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play