Lớp trưởng môn Toán vừa dứt lời thì đã bắt đầu thu bài tập từ dãy đầu tiên, từng người một.
Những bài đầu tiên đều là của NPC. Bọn họ nhẹ nhàng giao nộp bài, dáng vẻ bình tĩnh giống hệt học sinh trong một lớp học bình thường. Khi nộp bài, họ còn lật giở trang giấy, đáp án ngay ngắn nét chữ gọn gàng, mạch lạc không khác gì học sinh ngoan thực thụ.
Vừa nhìn đã biết ai là NPC, ai là người chơi.
Phí Xu xui xẻo ở ngay dãy đầu tiên. Trong lòng cậu đang cực kỳ hoảng loạn, vẻ mặt cũng không giấu nổi sự căng thẳng. Khuôn mặt đẹp mắt thường ngày giờ đây hiện rõ nét lo lắng, ai nhìn cũng có thể nhận ra.
Nhưng vẫn còn có người xui xẻo hơn Phí Xu, chính là tên người mới đã bị ghi tên lên bảng trước đó. Hắn cũng ở dãy sát tường, ngồi ở vị trí thứ ba và cũng là người đầu tiên bị lớp trưởng môn Toán nhìn chằm chằm.
“Bài tập của cậu đâu?”
Giọng điệu lạnh tanh, ánh mắt như xuyên thấu người đối diện.
Người chơi mới này vốn chỉ là một kẻ bình thường ngoài đời thực. Vừa rồi tận mắt chứng kiến cảnh gã đàn ông cơ bắp bị kéo lê như một con chó chết đã vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Giờ đây, khi nghe giọng nói vô cảm của lớp trưởng môn Toán, hắn gần như xuất hiện ảo giác trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh vị chủ nhiệm giáo dục gầy trơ xương, trên tay cầm cây gậy dài sẵn sàng lôi hắn ra ngoài.
Hắn sợ hãi đến phát khóc.
“Tôi không muốn chơi nữa! Tôi không muốn! Tôi không muốn tiếp tục cái…”
Hai chữ “trò chơi” còn chưa kịp thốt ra, vẻ mặt hắn đã đột ngột cứng lại, sau đó vặn vẹo như thể đang chịu đựng một nỗi thống khổ khôn cùng. Cuối cùng, toàn bộ cơ thể hắn hóa thành một đống tro đen, tan rã ngay trên ghế.
Một giọng nói lạnh lẽo, vô tình vang lên:
【 Cảnh cáo của hệ thống: Người chơi không được phép chủ động tiết lộ sự tồn tại của trò chơi. Vi phạm sẽ bị xử lý như hành vi tiêu cực trong trò chơi 】
Và kết cục của hành vi tiêu cực ấy đã bày ra ngay trước mắt mọi người.
Những người chơi lâu năm chẳng còn thấy lạ gì nữa. Mỗi phó bản đều có vài kẻ thần kinh yếu như vậy, không phải chuyện hiếm.
Nhưng với những người mới vốn thần kinh đã vô cùng căng thẳng, cảnh tượng này càng khiến họ thêm hoảng loạn.
Phí Xu chính là một trong số đó.
Sau khi người chơi bị ghi tên trên bảng đen biến mất, thì đến lượt cậu nộp bài.
Phí Xu sắp khóc đến nơi rồi, nhưng khóc thì vẫn không được quên chính sự.
【 Làm ơn! Mau lấy cho ta một cái đạo cụ cứu mạng đi! 】
Hệ thống 1938 nhìn mà đau lòng. Đây là lần đầu tiên nó gặp một người chơi đáng thương đến vậy.
【 … 】
【 Ngài đừng sợ, không có phó bản nào là không thể giải được 】
Dù đang sợ đến mức đầu óc hỗn loạn, Phí Xu vẫn lễ phép đáp lại: “Vâng”, tỏ vẻ như mình đã hiểu.
Hệ thống: 【……】
Nó nghi ngờ liệu Phí Xu có thực sự hiểu được hay không. Nhưng những lời này có phần hơi đả kích thiếu niên nên hệ thống quyết định không nói ra.
Lớp trưởng môn Toán càng lúc càng đến gần, thu xong bài của người bàn trước liền bước tới chỗ Phí Xu.
Bước chân dường như có chút vội vã hơn.
“Bài tập của cậu đâu?”
Ánh mắt nghiêm nghị quét qua khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên vừa chuyển trường này, cả người cậu đang co rúm vào tường như thể đang tìm chút cảm giác an toàn.
Giọng điệu cậu ta ban đầu vô cùng lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của thiếu niên trước mắt, ngữ khí bỗng nhiên dịu đi đôi chút.
Phí Xu cẩn trọng thăm dò: “Xin lỗi cậu, tớ không có bài tập.”
Thiếu niên cụp mắt xuống, hàng mi dài hơi run rẩy. Đôi mắt tròn trịa ánh lên vẻ vô tội, ngước nhìn đối phương đầy chân thành, giọng điệu mềm mại cẩn thận giải thích: “Tớ là học sinh chuyển trường. Tớ thật sự không biết có bài tập nên không có làm. Tớ sẽ bổ sung cho cậu sau, được không?”
Phí Xu là một điển hình của người phương Nam, bình thường nói chuyện không mang khẩu âm rõ rệt, nhưng khi căng thẳng âm cuối lại nhẹ bẫng, mềm mại như đang làm nũng.
Hai má cậu ửng đỏ, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, ngọt ngào như viên kẹo bông gòn sắp tan chảy.
Lớp trưởng môn Toán lúc nào cũng nghiêm túc, đột nhiên sững lại. Ánh mắt cậu ta lướt qua thiếu niên một chút, sau đó nhanh chóng quay đi.
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng chốc giãn ra, biểu cảm cứng nhắc cũng tan đi ít nhiều, thậm chí còn có vẻ… hơi ngượng ngùng. Ngay cả giọng nói cũng ôn hoà đi rất nhiều: “Có thể.”
Vừa dứt lời liền vội vã rời đi, không dám nhìn Phí Xu thêm một cái. Hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng vô cảm khi nãy.
Những người chơi khác: ???
Tên này vừa rồi còn ép một người chơi đến phát điên cơ mà?!
【 A, lại thêm một cậu trai ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào bé xinh đẹp cũng không có. 】
【 Không hổ danh là vợ iu Xu Xu, NPC này gần như khắc hai chữ “thiếu nữ e thẹn” lên mặt luôn rồi. 】
Nhưng người ngạc nhiên nhất lại chính là Phí Xu. Chuyện này… nhẹ nhàng vậy mà cũng qua được sao?
Cậu hớn hở quay sang tìm hệ thống, giọng điệu tự hào đến mức muốn bay lên trời: 【 Xem ra ứng phó NPC cũng không khó lắm nhỉ? Bọn họ đều rất thân thiện mà! 】
Vẻ mặt đắc thắng, cổ ngẩng cao như vừa giành huy chương chiến thắng, hoàn toàn không còn dấu vết của bộ dáng hoang mang sợ hãi ban nãy.
Hệ thống 1938: 【 Ha 】
Sau đó đến lượt Hồ Nguyệt, người ngồi ngay sau Phí Xu. Lúc này, cậu mới chợt nhớ ra đàn chị này còn chưa nộp bài tập, lập tức lo lắng thay.
Vừa phát hiện Phí Xu cẩn thận quay đầu lại nhìn mình, Hồ Nguyệt mới thu ánh mắt lại bình tĩnh nhìn về phía lớp trưởng môn Toán. Cô nhẹ nhàng đẩy quyển vở đặt trên bàn về phía trước, thần sắc trấn định: “Đây là bài tập của tớ.”
Lớp trưởng môn Toán thậm chí còn chẳng thèm giở xem một trang, trực tiếp cầm lấy rồi rời đi.
Chờ NPC đi xa, chắc chắn không còn nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ, Phí Xu mới kinh ngạc mở miệng: “Sao cô lại có bài tập vậy?”
Hồ Nguyệt khẽ nâng mi mắt liếc cậu một cái.
Hàng lông mi dài cong tự nhiên, đôi môi vì ngạc nhiên mà hơi hé mở, giọng nói mang theo chút ngọt mềm như đang tẩm mật. Chiếc cổ tinh tế thon dài lộ ra làn da trắng mịn như sữa, khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ lưu lại dấu vết.
So với ai đó, không biết rốt cuộc là ai mới giống con gái hơn.
“Tôi đổi với NPC.” Hồ Nguyệt bình tĩnh đáp, “Dùng thẻ trò chơi trong cửa hàng đổi với bọn họ một cuốn vở, bài tập cũng không nhiều chép bừa cũng không mất nhiều thời gian.”
Phí Xu lộ ra vẻ mặt vô cùng sùng bái, rồi lập tức đưa cho Hồ Nguyệt mấy viên kẹo đường, đây đều là do các NPC vừa nãy vì lo cậu tụt huyết áp mà đưa cho: “Giọng cô hơi khàn, có phải không khỏe không?”
Trong mắt Phí Xu, Hồ Nguyệt vẫn chỉ là một cô gái, dù cô là người chơi lâu năm nhưng chứng kiến cảnh tượng khủng bố khi nãy, chắc chắn vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Hồ Nguyệt nhíu mày, liếc cậu một cái.
Tên nhóc này đúng là không hề có cảnh giác, toàn bộ suy nghĩ như viết rõ lên mặt vậy.
Cô vốn định phủ nhận nhưng sau cùng vẫn giữ im lặng, tay hơi dừng một chút rồi nhận lấy hai viên kẹo đường kia.
Lớp trưởng môn Toán chỉ thu bài tập mà không kiểm tra, những người chơi phía sau cũng đã có sự chuẩn bị, tốc độ nộp bài khá nhanh.
Có người học theo Phí Xu, cố ý kéo dài thời gian nộp bài, có người nhìn thấy cách làm của Hồ Nguyệt, lập tức giả bộ trấn định mà đưa cả cuốn bài tập Toán viết bừa lên nộp.
Điều đáng chú ý là, khi gặp phải những người cố tình trì hoãn, lớp trưởng môn Toán chỉ hơi nhíu mày lạnh lùng nói: “Ghi tên lại, bao giờ bổ sung xong thì xóa.”
Dứt lời, cậu ta không để cho những người chơi đó kịp phản ứng, lập tức đi đến người tiếp theo.
Mặc dù hiện tại không ai biết bị ghi tên sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng chẳng ai ngây thơ đến mức cho rằng đó là chuyện tốt. Những người tiếp theo phần lớn đều nghiến răng cố mà giao bài tập ra.
Cũng may, ngoài tên người chơi mới bị mất mạng ban nãy, không ai khác gặp nguy hiểm.
Sau khi thu bài tập xong, chuông vào học vang lên gần như ngay lập tức. Người chơi không có thời gian thảo luận hay bàn bạc gì thêm, chỉ có thể tuân theo thời khóa biểu tiếp tục học.
Tiết học tiếp theo vừa hay là môn Toán. Giáo viên vỗ trán một cái, vẻ mặt áy náy: “Hỏng rồi, chủ nhiệm lớp dặn tôi nhắc các em mang theo giáo trình, vậy mà tôi lại quên mất. Tan học, học sinh chuyển trường nhớ đến phòng giáo vụ lấy giáo trình nhé.”
Một tiết toán tẻ nhạt cứ thế trôi qua. Cuối cùng, thầy giáo chậm rãi cầm lấy bình giữ nhiệt, bước từng bước chậm rì rì ra khỏi lớp.
Các người chơi lập tức tập hợp lại để thảo luận.
Phí Xu đảo mắt một vòng, phát hiện không biết từ lúc nào, Hồ Nguyệt đã trở thành thủ lĩnh ngầm của nhóm người chơi. Đặc biệt là những người chơi mới, ai nấy đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ mà chờ cô nàng lên tiếng.
Hồ Nguyệt sắc mặt bình thản, dường như đã quen với tình huống này. Cô không hề để tâm đến những ánh mắt hoặc lấy lòng hoặc cảnh giác kia, chỉ nhàn nhạt nói: “Dựa theo tình hình trước mắt, tôi phán đoán phó bản này không có quá nhiều sự cạnh tranh giữa người chơi với, tôi sẽ chia sẻ thông tin mình thu thập được cho mọi người.”
Đám người chơi nghe vậy cũng lập tức tỏ rõ thái độ, đảm bảo sẽ cùng nhau chia sẻ tin tức.
Phí Xu nhìn xung quanh rồi nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng sẽ cố gắng thu thập thông tin!” Bộ dáng chân thành đến mức khiến người ta khó mà nghi ngờ.
Hồ Nguyệt liếc cậu một cái.
Hệ thống 1938 bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở: 【 Mỗi phó bản chỉ có một số lượng giới hạn người chơi có thể đạt được đánh giá cao 】
Nói cách khác, thông tin càng nhiều, mức độ thăm dò càng cao, nhiệm vụ hoàn thành càng tốt thì phần thưởng và đánh giá cũng càng cao.
Phí Xu gãi đầu, đáp lại một tiếng “À”, rồi lễ phép nói cảm ơn hệ thống.
Một người chơi khác mở miệng: “Dựa vào tình huống vừa rồi, tôi đoán rằng không tuân thủ quy tắc trường học hoặc chống đối ban cán sự lớp có thể kích hoạt điều kiện tử vong. Chúng ta nên tránh xung đột với nhưng NPC này.”
Hồ Nguyệt không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói: “Về phần học tập, ai có khả năng thì nên cố gắng theo kịp tiến độ. Có thể sau này sẽ có liên quan đến việc hoàn thành bài tập hoặc làm kiểm tra.”
Không hoàn thành bài tập hay không đạt tiêu chuẩn trong kỳ thi ở phó bản này, chắc chắn không phải chỉ bị phạt đứng hay bị mắng vài câu là có thể giải quyết được.
Người chơi lập tức lộ rõ vẻ u sầu.
Một trung niên cười khổ: “Tôi vào game rồi mới nhận ra ngay cả bài toán tiểu học tôi cũng không hiểu nổi.”
Ngoại trừ Hồ Nguyệt và một học sinh cấp ba khác, sắc mặt những người còn lại đều rất khó coi, nhất là khi môn tiếp theo lại chính là môn Toán học nổi tiếng với câu slogan “cuối xuống nhặt bút ngẩng lên là hết theo kịp.”
Phí Xu tuy sức khỏe không tốt nhưng cũng không phải dạng lười học, chỉ là cậu là học sinh khối xã hội mà lớp này lại là lớp chuyên tự nhiên. Đã vậy, cậu còn vừa bị giáo viên Toán điểm tên đi nhận giáo trình học tập cho những học sinh chuyển trường trong lớp.
Tại văn phòng giáo viên.
Không khí náo nhiệt hẳn lên, Phí Xu quan sát hàng dài người trước mặt, phát hiện trong đó có cả NPC lẫn người chơi, chắc đều là đến lấy sách cho học sinh chuyển trường.
“Ê, nhóc con, cậu tới đây làm gì? Nhìn tay chân nhỏ xíu thế kia, bê nổi mấy quyển sách không thế?”
Một nam sinh cao trung cao hơn 1m8 nhướng mày, lười biếng nhìn Phí Xu.
Phí Xu ngơ ra, chớp chớp mắt, rồi nhìn xung quanh. Sau đó, cậu chỉ vào chính mình, xác nhận: “Cậu đang nói chuyện với tớ à?”
Giữa các NPC có thể xảy ra hội thoại, nhưng đây là NPC đầu tiên chủ động bắt chuyện với người chơi.
Học sinh chuyển trường và “người bản địa” trong trường học luôn có một ranh giới vô hình. NPC bình thường sẽ tỏ thái độ lạnh nhạt, phớt lờ người chơi và người chơi cũng không có ý định giao lưu với những NPC có hành vi kỳ quặc này.
Hơn nữa, người đang nói chuyện với cậu chính là kẻ đã chửi cả nhóm học sinh chuyển trường như tát nước vào mặt trong buổi giới thiệu ban nãy - Trầm Minh Trạch.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của Phí Xu: “Không thì sao?”
Phí Xu “À…” một tiếng, nghĩ ngợi một lát rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.
Những nam sinh đi cùng Trầm Minh Trạch phía sau lập tức bật cười.
Trầm Minh Trạch nhíu mày, khó chịu: “Đầu cậu có vấn đề à? Tự nhiên cảm ơn chi vậy?”
Phí Xu theo bản năng lùi lại một bước: “Vì… cậu chủ động nói chuyện với tớ…”
Trầm Minh Trạch cười nhạt, không biết cái hoàn cảnh quái quỷ nào mới có thể sản sinh ra một sinh vật như Phí Xu: “Tôi là đang trêu cậu đấy, nói cậu lùn tịt, bộ cậu không hiểu à?”
Phí Xu thận trọng đối mặt với NPC có nhan sắc cao nhưng độ khó chịu cũng cao không kém này: “Vậy… tớ thu lại lời cảm ơn là được đúng không?”
Trầm Minh Trạch hơi cúi đầu, ánh mắt trở nên khó hiểu khi chăm chú quan sát cậu.
Đôi môi căng mọng, khẩn trương mà mím nhẹ. Dáng người nhỏ nhắn, cả người không có bao nhiêu thịt, eo lại rất mảnh khảnh dù bộ đồng phục rộng thùng thình cũng không che đi được đường cong phập phồng của thiếu niên.
Chẳng giống con trai chút nào.
Trên người còn có mùi thơm thoang thoảng, sạch sẽ tinh tươm, khác hẳn với đám bạn cùng phòng to con chân bốc mùi còn hay vứt vớ lung tung.
Lần đầu gặp đã khiến người ta không kiềm được mà muốn nhìn thêm vài lần.
Trầm Minh Trạch kiềm chế nhịp tim có hơi nhanh của mình, vẫn giữ vẻ mặt ác liệt, duỗi tay véo cằm nhỏ trắng nõn của Phí Xu, cười cợt: “Chậc, cậu thật sự là con trai à? Con trai mà lại bôi kem dưỡng da, dùng phấn hả?”
Phí Xu nhận ra tín hiệu không ổn. Nhưng giờ cậu còn phải lấy tài liệu học tập, không thể bỏ chạy được. Cậu nhẹ giọng phản bác: “Tớ không có bôi, tớ thật sự là con trai mà. Tớ có giấy tờ chứng minh, có thể cho cậu xem.”
Cậu vốn định né tránh, nhưng Trầm Minh Trạch cao hơn cậu cả cái đầu, tay lại mạnh, vừa nắm cằm cậu vừa chăm chú đánh giá, hoàn toàn phớt lờ mọi lời giải thích.
Trông cứ như một con chó săn to xác đang quấn lấy chủ nhân để bắt người ta chơi cùng vậy.
Trầm Minh Trạch cười khẩy: “Mắt to thế này có phải là do cậu kẻ mắt không?”
Phí Xu cảm thấy đầu đau nhức. Cậu bỗng nhớ tới lời ba mẹ từng dặn: “Ra ngoài nhớ tránh xa mấy đứa thần kinh có vấn đề.”
Cậu nhìn thoáng qua hàng dài người phía trước, lắp bắp kiếm cớ: “Tớ… tớ muốn đi vệ sinh. Các cậu cứ xếp hàng tiếp đi.”
Trầm Minh Trạch không thèm suy nghĩ, đáp luôn: “Vậy để tôi đi với cậu, cho bọn họ xếp hàng hộ là được.”
Hắn nói câu này một cách vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nhận ra có gì sai cả. “Con trai với nhau, có gì mà ngại chứ? Tôi cũng đâu thèm nhìn cậu làm gì.”
Nói xong, yết hầu hắn khẽ động. Ánh mắt không tự giác mà nhìn xuống dưới.
Phí Xu lúc này mới hoàn toàn xác định, cái tên này thật sự là đồ biến thái!
Cậu không thể hiểu nổi tại sao hắn lại muốn đi theo cậu vào cái nơi như thế chứ.
Phí Xu cắn răng, vội vàng sửa lại lời nói: “Thôi, không đi nữa đâu. Lấy giáo trình quan trọng hơn.”
Trầm Minh Trạch ngược lại càng thêm hứng thú, không chịu bỏ qua: “Cậu sợ cái gì? Bọn họ sẽ lấy giáo trình giúp cậu mà. Đi với tôi đi, tiết học tiếp theo chúng ta không lên lớp cũng không ai nói gì đâu.”
Phí Xu cảm thấy lòng mình rối bời, sao cái tên này cứ quấn lấy cậu mãi thế!
【 ??? Cái tên nam sinh này bị thần kinh à! Mắc mớ gì vợ của tôi phải trốn tiết để đi theo hắn vào phòng vệ sinh cơ chứ? 】