Khán giả trong những trò chơi kinh dị đã lâu lắm rồi mới thấy một người chơi mới hợp gu mình đến thế.
Cảnh tượng máu me và giết chóc đúng là kích thích, nhưng xem mãi thì cũng đâm ra nhàm chán. Thứ họ thiếu chính là một kiểu đẹp mắt, có thể khiến họ vừa rùng mình vừa không thể rời mắt như lúc này.
Trước đây, cũng từng có vài người chơi cố khai thác thị trường “vẻ đẹp kinh dị” này, nhưng đáng tiếc là khí chất và nhan sắc vốn có của họ không đủ để duy trì hiệu ứng này. Có trang điểm thế nào thì vẫn thiếu một chút “hương vị”.
Dần dà, một bộ phận khán giả cũng đành nhắm mắt chấp nhận, miễn cưỡng mà xem. Dù gì thì giữa một rừng streamer giết chóc đến vô vị, có chút nhan sắc vẫn hơn. Lâu dần, họ thậm chí bắt đầu quen với những streamer đi theo phong cách “mỹ nhân rắn rết”, “mỹ nhân ngốc nghếch”, hay “bé đáng yêu đơn thuần”.
Chỉ cần biết cách làm nũng, giả đáng thương và tích cực tương tác, những chủ phòng này vẫn có thể kiếm được điểm tích luỹ bằng lượt xem và donate, sống tốt hơn phần lớn người chơi khác.
Thế nhưng những khán giả có yêu cầu cao hơn lại trở nên vô cùng khổ sở. Mỗi ngày, họ chỉ có thể lang thang khắp nơi, ngồi xổm trong các phòng phát sóng trực tiếp của người mới, thầm cầu nguyện ông trời ban xuống cho họ một “người vợ” vừa đẹp, vừa tiềm năng.
Hôm nay, lời cầu nguyện ấy rốt cuộc đã thành sự thật. Bọn họ tìm thấy Phí Xu.
【 Tui khóc rồi! Trời ơi, cuối cùng cũng có một bé vợ hợp gu! 】
【 Vợ ơi, em có cần một chú cún ngoan trung thành không? Chỉ cần em gật đầu một cái, anh sẽ đưa em đi càn quét hết phó bản cấp S! 】
【 Nhìn kìa, mặt còn dính bụi nữa! Để anh giúp em lau đi nha ~】
【 Vợ ơi đừng sợ! Mau dùng điểm tích luỹ đổi đạo cụ bảo mệnh đi! 】
Khán giả nổi tiếng là keo kiệt và độc miệng, vậy mà hôm nay lại ra tay vô cùng hào phóng. Những lời nhắc donate vang lên liên tục, giống như thể sợ chỉ cần chậm một giây thôi, vợ yêu quý của họ sẽ bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Thậm chí, có người còn điên cuồng tra cứu thông tin về phó bản 【 Ác Ma Vườn Trường 】, nhưng vì quy tắc phát sóng trực tiếp nên họ chẳng thể báo tin cho Phí Xu.
【 Khỉ thật! Sao vợ iu lại vào cái phó bản tử thần này chứ?! 】
【 Người mới vào đây chẳng khác nào tự đào hố chôn mình! 】
Phí Xu hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra trong phòng phát sóng trực tiếp của mình.
Cậu chỉ biết rằng, khi những NPC kỳ lạ kia dần vây quanh, thì bên tai bỗng vang lên những âm thanh tinh tinh liên tiếp.
Giọng hệ thống nhanh hơn bình thường một chút, như thể đang cố tình đọc lướt:
【 Chúc mừng người chơi đạt được 1000 điểm tích luỹ (đã chạm mức giới hạn trong ngày) 】
【 Bạn có muốn mua Hộp Quà Đặc Quyền Cho Tân Thủ với giá 200 điểm tích luỹ (giảm 50%) không? 】
Phí Xu cắn răng, xác nhận mua.
Ngay sau đó, một vật nặng rơi vào tay cậu, là một bình xịt nhỏ.
【 Bình xịt “Quên Đi” (Cấp trung): Một loại bình xịt thần kỳ, có thể tạm thời xóa bỏ thù hận của đối tượng. (Hiệu quả ngắn hạn. Nếu tiếp tục kích thích đối phương sẽ cần xịt lại) 】
Phí Xu thầm đánh giá.
Đạo cụ này khá hữu dụng. Nó có thể làm mới trạng thái thù hận của quái vật, khiến chúng ngừng tấn công trong khoảng ba giây.
Nhưng ba giây này không phải là vạn năng.
Nếu đối phương là một con quỷ rất mạnh hoặc đã bước vào trạng thái giết chóc, hiệu quả của bình xịt sẽ rất hạn chế.
Cậu liếc nhìn xung quanh, tính toán đường thoát thân. Chỉ cần chạy khỏi đây, chờ đám NPC này trở lại bình thường, cậu có thể quay lại điều tra sau.
Nhưng điều kỳ lạ là
Đám NPC này vẫn chưa ra tay.
Bọn họ cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn cậu.
Còn thiếu điều kiện để kích hoạt cơ chế tử vong sao?
Phí Xu cố gắng suy nghĩ, lục lọi kinh nghiệm từ những bộ vô hạn lưu mà mình từng đọc.
Cùng lúc đó, cậu cũng cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay khi cậu vừa cử động, chiếc ghế cũ dưới mông đột nhiên phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai.
Giống như một tín hiệu khởi động, những NPC xung quanh lập tức bắt đầu di chuyển.
Tới rồi!
Phí Xu siết chặt bình xịt trong tay, giấu nó ra sau lưng.
Một nữ sinh xinh xắn bước tới, đôi mắt đen láy như hai viên đá quý, nụ cười trên môi cũng vô cùng ngọt ngào. Từ cử chỉ đến giọng điệu của cô, tất cả đều đáng yêu đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Nhưng khán giả, những người đã từng chứng kiến qua vô số phó bản kinh dị, nhanh chóng phát điên mà spam làn đạn:
【 Đừng để bị lừa! Trong phó bản kiểu này, càng dễ thương thì càng có vấn đề đấy! 】
【 Không chừng cô ta sắp rút dao đâm cậu ngay bây giờ đấy! 】
Nữ sinh ấy chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói mềm mại: “Cậu bị bệnh à? Trông có vẻ không được khỏe lắm.”
Phí Xu khẽ rùng mình.
Lẽ nào trong trường học này, nếu mắc bệnh sẽ bị NPC xử lý sao?
Sắc mặt cậu trắng bệch. Tay vẫn nắm chặt bình xịt, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
“…Không có.” Giọng cậu hơi khàn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tớ không bị bệnh.”
Nữ sinh nhíu mày, xoay người dường như muốn lấy thứ gì đó. Theo động tác của cô, đám đông cũng dần xuất hiện một khe hở.
Hồ Nguyệt vừa ra ngoài điều tra đã trở lại. Trước đó, cô lo lắng sẽ làm kinh động NPC nên không dám hành động tùy tiện, nhưng giờ thì không thể chần chừ thêm nữa. Ánh mắt cô hơi động, nhanh chóng sử dụng đạo cụ truyền âm riêng cho Phí Xu: 【 Chạy mau! 】
Phí Xu không cần nhắc nhở, dù bề ngoài trông có vẻ chậm chạp nhưng trong mấy tình huống như thế này cậu lại cực kỳ nhanh nhẹn. Nắm đúng thời cơ, cậu chuẩn bị lao ra khỏi vòng vây.
Nhưng còn chưa kịp chạy được hai bước, một bàn tay rắn chắc đã đè mạnh lên vai cậu, ấn cậu ngồi lại ghế.
Là một nam sinh cao lớn, vóc dáng rắn rỏi trông giống một vận động viên thể thao. Giọng cậu ta trầm nặng, không chút cảm xúc: “Đã bệnh thì đừng có chạy lung tung.”
Trước sức mạnh áp đảo của đối phương, Phí Xu chẳng khác gì một con gà con bị túm lại.
Lúc này, nữ sinh kia cũng quay đầu, nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ngay khi Phí Xu đã sắp tuyệt vọng, định liều một phen dùng đến phương án cuối cùng thì phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói cứng rắn: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Phí Xu lập tức nhận ra giọng nói này chính là của nam sinh kiêu ngạo lúc trước.
Người nọ gạt đám đông ra rồi bước đến. Lông mày sắc bén nhíu lại, cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn kia, không chút khách khí mà gạt tay hắn khỏi vai Phí Xu.
Đôi mắt cậu ta quét qua trên dưới Phí Xu một lượt rồi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng trừng nam sinh cao lớn: “Hứa Kiện tao hỏi lại lần nữa, mày đang làm cái gì đấy?”
… Đám NPC này đang nội chiến sao?
Phí Xu lập tức rụt người lại, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của bản thân.
Nam sinh cao lớn có vẻ rất e ngại người mới tới này, thành thật đáp: “Cậu ấy bị bệnh.”
Bệnh?
Trong miệng bọn họ “bệnh” là có ý gì. Những người bị bệnh sẽ bị xử lý như thế nào? Và chuyện này có liên quan gì đến nhiệm vụ tìm ra con quỷ không?
Từ “bị bệnh” giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa khác. Sau khi nghe thấy từ này sắc mặt mặt nam sinh kiêu ngạo kia mới dịu đi đôi chút.
“Hộp thuốc đâu?”
Nữ sinh kia thoáng do dự nhưng vẫn đưa ra một chiếc hộp nhỏ. Trước khi đưa, cô ta còn lén nhìn trộm nam sinh kiêu ngạo kia bằng ánh mắt đầy kiêng dè.
Cô ta liếc nhìn Phí Xu, trên mặt thoáng qua một tia ửng đỏ kỳ lạ: “Cậu mau lại đây đi.”
【 ??? Đám NPC này định làm gì vậy? 】
【 Sao tự nhiên tôi thấy có gì đó không đúng lắm… 】
【 Mặc dù vợ không nhìn thấy làn đạn nhưng tôi vẫn muốn nói rằng theo thông tin hiện có, ban ngày trong phó bản này có vẻ khá an toàn. 】
Phí Xu hơi ngẩn ra, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảnh giác. Cậu bất an nhìn hộp thuốc kia: “Các cậu định làm gì vậy?”
Nam sinh kiêu ngạo không trả lời, chỉ trực tiếp mở hộp thuốc ra. Từ bên trong, cậu ta lấy ra một thứ gì đó dài dài, điều chỉnh một chút sau đó tiến gần về phía Phí Xu.
Không gian giữa các bàn học rất chật hẹp, sau lưng cậu là bức tường lạnh lẽo trước mặt lại là một nam sinh cao trung với nhiệt độ cơ thể nóng rực. Phí Xu chỉ có thể co người lại trên ghế, cẩn thận ngẩng đầu nhìn người nọ.
“Há miệng ra.” Giọng nam sinh khàn khàn, có chút không kiên nhẫn.
Phí Xu suýt thì khóc tại chỗ.
【 Cậu ta… có phải định dùng thứ đó để giết mình không?! 】
Từ góc độ này, Phí Xu căn bản không nhìn rõ nam sinh kia đang cầm thứ gì. Hàng loạt cảnh tượng khủng bố từ phim kinh dị, khoa học viễn tưởng cho đến những hình phạt tra tấn trong các bộ truyện liên tục hiện lên trong đầu cậu.
Hệ thống lập tức nháy đèn cảnh báo, nhưng không dám tự tiện can thiệp.
Nam sinh kia dường như mất kiên nhẫn: “Phiền phức quá.”
Ngữ khí của cậu ta nghe có vẻ rất là ghét bỏ nhưng động tác lại nhanh gọn dứt khoát, không chậm trễ dù chỉ một giây.
Bàn tay to lớn, thon dài vươn ra, xương ngón tay rõ ràng, không hề cho Phí Xu cơ hội phản kháng mà bóp lấy hai má cậu, dùng chút lực gần như ép buộc cậu phải há miệng.
Thiếu niên này… so với tưởng tượng còn nhỏ hơn. Gương mặt có hơi gầy, nhưng hai má lại mềm mại có chút tròn trịa, véo một cái là lún xuống.
“Sao lại mềm thế này.” Giọng nam sinh lầm bầm, không rõ hàm ý.
Phí Xu bị bóp má đến mức nửa mở miệng, từ góc độ phía trên có thể thấy đầu lưỡi hồng nhạt của cậu hơi co lại theo bản năng.
Nam sinh kiêu ngạo tùy tiện nhét thẳng nhiệt kế vào miệng cậu sau đó buông tay, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: “Ngậm chặt vào đừng để rớt ra.”
Một chuỗi động tác diễn ra nhanh đến mức Phí Xu chưa kịp phản ứng, toàn thân cậu căng cứng theo bản năng mà run nhẹ. Nước mắt sinh lý không kiềm được mà dâng đầy hốc mắt.
Phí Xu hoảng hốt thử thăm dò: “Cái này… là đo nhiệt độ cơ thể sao?”
Cậu cứ tưởng tên này định ép cậu uống thuốc độc gì đó chứ!
Nam sinh kiêu ngạo vô thức vươn tay lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt cậu, giọng thản nhiên: “Chứ còn gì nữa? Không nghe giáo viên nói dạo này dịch cúm đang lan rộng sao? Kiểm tra nhiệt độ nếu sốt thì phải cách ly cậu đấy.”
Nam sinh cao lớn lúc nãy ép cậu ngồi xuống cũng lên tiếng phụ họa: “Tại bọn tớ thấy cậu cứ nằm gục trên bàn mãi, trông có vẻ không khỏe lắm.”
Phí Xu nghẹn họng: “Chỉ là… sáng nay tớ bị tụt huyết áp thôi.”
Nếu sớm biết đám NPC này làm căng chỉ vì kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cậu đã không căng thẳng đến mức suýt ngất rồi.
May mà đạo cụ vẫn còn chưa dùng.
【 Suýt nữa dọa tôi sợ chết khiếp, may mà không kích hoạt điều kiện tử vong 】
【 Đáng ghét! Tên nam sinh cao trung này… tôi cũng muốn véo má vợ nữa!】
【 Kiểm tra nhiệt độ mà đã như thế này… tôi cược một đồng đây chắc chắn là một tên tsundere 】
【 NPC này nhiệt tình quá… hóa ra NPC cũng sẽ thích tiểu mỹ nhân đi! 】
Phí Xu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào con số trên nhiệt kế, sau khi hết thời gian cậu lấy nó ra, khuôn mặt vô tội giơ lên kết quả: “Tớ không có sốt.”
Nam sinh kiêu ngạo nhìn cậu một lúc, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi mắt trong veo của Phí Xu. Đáy mắt cậu hơi rủ xuống, thoạt trông có vẻ vừa ngoan ngoãn vừa vô hại.
Cậu ta trầm giọng, hừ một tiếng: “Ừ.”
Tuy chỉ là một âm tiết đơn giản, nhưng lại khiến bầu không khí khẽ dao động.
Phí Xu còn chưa kịp thở phào, bỗng chốc trước mặt cậu đã chất đầy kẹo và bánh quy nhỏ.
Cậu hơi ngơ ngác.
Trước đó, nữ sinh đầu tiên đến gần cậu tên là Hạng Y Thủy, cô nàng còn chu đáo pha cho cậu một ly nước đường, mỉm cười đầy áy náy: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tụi mình phản ứng hơi quá.”
Phí Xu lắc đầu: “Không sao đâu.”
Ai lại đi so đo với NPC có khả năng là quỷ cơ chứ?
Không khí trong lớp đột nhiên trở nên hòa hợp, mọi thứ giống như một lớp học cao trung bình thường, các bạn học đoàn kết, quan tâm lẫn nhau.
Nhưng Phí Xu không quên, đây vẫn là một phó bản kinh dị.
Hồ Nguyệt đã quay lại chỗ ngồi của mình.
Phí Xu ngoan ngoãn chia sẻ thông tin mình vừa thu thập được với đàn chị kỳ cựu: “Tên đẹp trai kiêu ngạo nhất lớp kia gọi là Trầm Minh Trạch. Tuy không có chức vụ gì đặc biệt, nhưng nhà cậu ta rất có tiền, năng lực cũng mạnh nên mấy bạn khác đều rất nể mặt cậu ta. Ngay cả giáo viên cũng không quản nhiều.”
Hồ Nguyệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Ánh mắt cô liếc xuống chiếc ly giấy dùng một lần trong tay Phí Xu: “Độ thiện cảm của NPC với cậu chắc cao lắm nhỉ?”
Phí Xu bặm môi, dời mắt đi: “Hẳn là… cũng tạm tạm thôi.”
Vẫn còn một chút thời gian nữa mới tới tiết học tiếp theo nhưng các NPC bên ngoài đã dần quay trở lại phòng học. Dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng các người chơi khác vẫn đi theo NPC để đảm bảo an toàn.
Khi tất cả NPC đã ổn định chỗ ngồi, một gương mặt quen thuộc đứng dậy.
Người chơi có trí nhớ tốt lập tức nhận ra, đây là lớp trưởng môn Toán mà giáo viên từng giới thiệu trước đó.
Ngay khi cậu ta vừa bước lên bục giảng, cửa phòng học lại mở ra, vài người chơi vội vã chạy vào.
Một người chơi đi sau cùng vừa bước vào đã khựng lại ngay tại chỗ. Nhìn đám NPC trong lớp đều đã ngồi ngay ngắn chỉnh tề, tim người chơi đó bỗng chốc đập hẫng một nhịp.
Cùng lúc đó, có một người chơi cao lớn, dáng vẻ dữ tợn xông vào mà không để ý gì, thậm chí còn va vào vai lớp trưởng môn Toán.
Lớp trưởng môn Toán bị đâm vào vai, thân hình khẽ nghiêng nhưng ngay sau đó, bằng một cách kỳ dị cậu ta lập tức trở lại vị trí ban đầu, tư thế y hệt như chưa từng bị chạm vào. Trong suốt quá trình ấy, cậu ta thậm chí không hề liếc nhìn người chơi vừa va vào mình, thậm chí đến cả cái chớp mắt cũng không có.
Phí Xu chứng kiến cảnh này, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt.
Có lẽ do tính cách bạo lực, hoặc có lẽ do cú sốc đột nhiên chết đi rồi bị kéo vào trò chơi kinh dị này, gã đàn ông cơ bắp kia chẳng hề để tâm đến bầu không khí quái dị xung quanh. Hắn chỉ lao về phía chỗ ngồi của mình, hơi thở dồn dập như trâu thở gấp, tròng trắng mắt phủ đầy tơ máu đỏ ngầu.
Những người chơi có kinh nghiệm lập tức nhìn ra trạng thái của hắn, căng thẳng cực độ. Giống như một sợi dây cung đã căng hết mức, chỉ cần một chút kích thích nữa nó sẽ lập tức đứt đoạn.
“Bạn học cậu đến muộn rồi.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Không biết từ lúc nào, ủy viên học tập của lớp đã đứng chặn ngay trước mặt người chơi mới này, ánh mắt lạnh băng.
Ủy viên học tập vóc dáng không thấp, nhưng so với gã cơ bắp kia thì vẫn lùn hơn nửa cái đầu. Nhìn thoáng qua chỉ cần đưa tay là có thể đẩy ngã.
Gã cơ bắp vốn nóng tính, dù bị đưa đến nơi quái quỷ này cũng không thay đổi bản tính. Hắn vung mạnh cánh tay rắn chắc, giọng điệu đầy ngạo mạn: “Mày là cái thá gì mà dám cản tao hả? Cút ngay!”
Ủy viên học tập không kịp đề phòng, bị đẩy mạnh đến mức cả người văng sang ngang, đập vào bàn ghế bên cạnh.
Bàn ghế ma sát với mặt đất phát ra những âm thanh chói tai. Cùng với đó là tiếng cơ thể nặng nề đập lên bề mặt gỗ, đầu gối đập thẳng xuống sàn phát ra một âm thanh trầm đục đau đớn.
Ủy viên học tập cúi gằm mặt, một nửa thân thể đổ lên người một NPC khác, một nửa quỳ trên sàn nhà hồi lâu vẫn không động đậy.
NPC bị đụng trúng chẳng có chút phản ứng nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào sách vở trên bàn, như thể nếu không nhận được mệnh lệnh thì sẽ không có bất kỳ hành động nào.
Không chỉ cậu ta mà tất cả NPC trong phòng đều lặng thinh đến đáng sợ.
Không chỉ riêng lớp này.
Không biết từ bao giờ, sân trường vốn còn huyên náo giờ đây đã rơi vào một sự yên tĩnh đáng ngờ.
Gã cơ bắp chỉ thuận tay đẩy một cái, không ngờ lại tạo ra hiệu ứng mạnh đến vậy.
Hắn trừng mắt nhìn ủy viên học tập đang quỳ dưới đất, ánh mắt chợt lóe lên tia hưng phấn, khóe môi nhếch lên đầy chế giễu.
So với đám NPC, vào khoảnh khắc này hắn ta trông còn giống quỷ quái hơn.
Hắn rất hài lòng với sức mạnh của mình.
Gã đàn ông lực lưỡng khoảng ngoài hai mươi tuổi, thở hồng hộc cười đầy dữ tợn rồi đạp mạnh lên lưng ủy viên học tập. Động tác thành thạo đến mức như đã làm vô số lần.
“Tao đến muộn thì đã sao? Mày có thể làm gì được tao?”
Ủy viên học tập bị giẫm mạnh một cú nhưng vẫn không kêu một tiếng.
Cậu ta cử động một cách cứng nhắc rồi chậm rãi đứng dậy. Khuôn mặt vì va đập mà trầy xước, máu rỉ ra nhưng nụ cười trên môi vẫn không đổi:
“Ngươi đến muộn.”
“Ngươi đến muộn.”
“Ngươi đến muộn.”
Ba lần lặp lại cùng một câu nói, mỗi lần giọng điệu càng lạnh hơn âm sắc càng nặng nề hơn.
Một sự quỷ dị ghê rợn lan tràn trong không khí.
Gã đàn ông cơ bắp cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh. Lúc này, hắn mới phát hiện những “bạn học” vốn không để tâm chuyện gì, không biết từ bao giờ đã quay đầu lại tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Giống như đang quan sát một món đồ chơi thú vị.
Ngay khi tất cả người chơi đều cho rằng đám “bạn học” kia sắp làm ra hành động gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn: “Lớp 1 đang làm cái gì vậy?”
Cửa lớp 11/1 bị đẩy ra.
Chủ nhiệm giáo dục trong lúc tuần tra đã dừng lại ở trước cửa lớp. Cơ thể ông ta đứng yên bất động, chỉ có cái đầu là thò vào phòng học, đôi mắt mở trừng trừng nhìn thẳng vào đám học sinh trong lớp. Nói chính xác hơn là nhìn thẳng vào người chơi cao lớn, vạm vỡ kia.
Phí Xu cảm thấy có gì đó không đúng, cố nén khó chịu mà quan sát kỹ hơn. Sau đó, cậu rốt cuộc cũng hiểu lý do vì sao chủ nhiệm giáo dục trông lại quái dị đến vậy. Đôi mắt của ông ta mở quá lớn, phần tròng trắng chiếm gần hết nhãn cầu, chỉ còn lại một chút tròng đen nhỏ xíu. Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái.
Quan trọng nhất là…
Cổ của ông ta dài hơn rất nhiều so người bình thường.
Sau khi chủ nhiệm giáo dục xuất hiện, ủy viên học tập lại trở về trạng thái lãnh đạm như cũ: “Vị này là học sinh chuyển trường, cậu ta đến muộn.”
Chủ nhiệm giáo dục không hề để tâm đến ủy viên học tập đang bê bết máu, chỉ chằm chằm nhìn người đàn ông cơ bắp kia, giọng nói trầm thấp lặp lại: “Đến muộn à…”
Không ai nhận ra từ khi nào trên tay chủ nhiệm giáo dục xuất hiện một cây gậy gỗ thật dài, mà trên đỉnh gậy lại có một sợi dây thừng đã được cột lại thành vòng.
Ông ta bước vào lớp, động tác thuần thục như đang bắt gia súc, lặng lẽ luồn sợi dây thừng quanh đầu của người chơi rồi siết chặt quanh cổ hắn.
Sợi dây lập tức tự động siết lại, không chút nương tay, gắt gao mà bóp nghẹt lấy cổ người chơi.
Người chơi vừa rồi còn hùng hổ như mãnh thú, giờ đây hai mắt trợn trừng, tay điên cuồng kéo dây thừng ra. Nhưng dù hắn có giãy giụa thế nào, dây thừng vẫn không nới lỏng dù chỉ một phân.
Chủ nhiệm giáo dục cầm gậy, kéo mạnh người chơi ra ngoài.
Người đàn ông cơ bắp như một con vật bị lôi đi, lê trên sàn lớp học từng chút một biến mất ngoài cửa lớp.
Khi giày của hắn khuất hẳn, đôi chân đang điên cuồng giãy giụa cũng dừng lại.
Không rõ sống chết.
Cả lớp im phăng phắc, không ai dám hó hé.
NPC thì lại lộ ra biểu cảm… tiếc nuối.
Hồ Nguyệt yên lặng ghi nhớ chi tiết kỳ quái này.
Bầu không khí khủng bố vẫn chưa tan đi, ủy viên học tập đã quay sang một người chơi khác. Người này là người chơi lâu năm, hắn lập tức cảnh giác, bàn tay giấu sau lưng đã nắm chặt một món đạo cụ.
Ủy viên học tập cất giọng lạnh như băng: “Bạn học cậu đến muộn.”
Người chơi lâu năm nuốt khan, cố giữ bình tĩnh: “Thật xin lỗi, tớ là học sinh mới nên không biết rõ quy tắc. Về sau tớ nhất định sẽ chú ý hơn, mong cậu có thể tha thứ cho tớ lần này.”
Ủy viên học tập nhìn hắn chăm chú một lát, sau đó gật đầu: “Không được có lần sau.”
Những người chơi đến muộn phía sau như thể vừa được tha mạng, vội vàng học theo cách xin lỗi của người trước, không ai muốn bản thân rơi vào kết cục bi thảm như vừa rồi.
Chỉ có một người chơi là tương đối xui xẻo, dường như ủy viên học tập không hài lòng khi tất cả đều dễ dàng thoát nạn nên đã chặn người chơi đó lại, lạnh lùng nói: “Có thể, nhưng cậu đến quá muộn. Phải ghi tên lên bảng đen.”
Người chơi tội nghiệp kia cũng là lính mới, tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đã khiến hắn sợ đến suýt tè ra quần, nào còn dám cò kè mặc cả gì nữa. Ghi tên thì ghi tên, chỉ cần đừng bị cái gã chủ nhiệm giáo dục quái dị kia lôi đi như gia súc là được!
Ủy viên học tập hài lòng gật đầu, cầm viên phấn lên rồi viết tên người chơi xấu số vào một ô nhỏ ở góc phải bên dưới bảng đen.
Chờ đến khi ủy viên học tập và những người chơi khác đều trở về chỗ ngồi, lớp trưởng môn người vẫn đứng im từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Bây giờ sẽ thu bài tập toán. Đặt tất cả lên bàn góc trên bên phải đi.”
Ra là vậy. Không trách NPC đều quay lại lớp trước giờ học năm phút, hóa ra là để nộp bài tập.
Có lẽ bầu không khí quái dị đáng sợ chỉ là để dọa người, còn việc tuân thủ thời gian biểu nghiêm ngặt mới là cái bẫy thực sự của phó bản này.
…Nhưng khoan đã.
Bài tập toán?
Bài tập toán gì cơ?
Phí Xu đầu óc trống rỗng, vô thức cúi xuống nhìn ngăn bàn rỗng tuếch của mình.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên đến trường, ngay cả sách giáo khoa còn chưa có thì lấy đâu ra bài tập để nộp chứ?!