Phí Xu vốn đã căng thẳng, lại bị loạt thông báo của hệ thống làm cho hoảng hốt đến mức quên mất mình định nói gì.

Hệ thống kịp thời nhắc nhở: 【 Người chơi có thể tắt thông báo tăng độ thiện cảm 】

Giọng nói lạnh lùng, máy móc của hệ thống lúc này đây lại mang đến cho Phí Xu một chút cảm giác an toàn. Dù vậy cậu cũng không dám tắt thông báo hoàn toàn vì sợ bỏ lỡ thông tin quan trọng, nên chỉ giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.

Vô số ánh mắt bên dưới bục giảng như những con rắn lạnh lẽo, âm u quấn quanh lặng lẽ thè lưỡi, bò lên làn da trắng nõn đang lộ ra bên ngoài của thiếu niên.

Phí Xu vô thức cắn môi đến đỏ bừng, như một đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết lạnh đầu đông.

Hàng mi dài khẽ run rẩy theo từng nhịp thở, mí mắt mỏng hơi nâng lên, để lộ đôi mắt nhạt màu như mặt hồ phẳng lặng phủ sương nhưng đôi mắt đó lại chẳng thể che giấu nổi sự sợ hãi trong đáy lòng của chủ nhân.

Đứng trước mấy chục NPC không biết là người hay quỷ, thiếu niên chẳng khác nào một con cừu non mềm mại bị dâng lên bàn tế.

Khoảng thời gian im bặt không nói nên lời của Phí Xu đã dài hơn bất kỳ người chơi nào trước đó, nhưng điều kỳ lạ là đám NPC vốn hay trêu chọc mỉa mai những học sinh mới, lúc này đây lại không ai lên tiếng thúc giục cậu.

Bọn họ chỉ im lặng, gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên bục giảng.

Nam sinh trông có vẻ đặc biệt nhất trong nhóm NPC trước đó vẫn còn lười biếng dựa ghế, lúc này đã ngồi thẳng dậy, tư thế đoan chính, thân thể hơi nghiêng về phía Phí Xu.

Phí Xu cưỡng ép bản thân giữ vững bình tĩnh, bắt đầu lặp lại những gì đã chuẩn bị trong đầu.

Cậu đã nghe qua không ít những lời giới thiệu của những người chơi trước đó, nên cậu cũng nghĩ rằng bản thân đã nắm rõ trình tự:

Giới thiệu – bị chế nhạo – cố nén xấu hổ giới thiệu tiếp – bị chế nhạo lần nữa – kết thúc.

Hiện tại, trong mắt cậu, đám “người nghe” kia chẳng khác nào mấy cây cải trắng vô tri. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với những lời giễu cợt của đám bạn cùng lớp này rồi.

“Tớ tên là Phí Xu.”

Giọng nói mềm nhẹ, như dòng suối róc rách chảy qua khe đá.

Nhưng khi đối diện với quá nhiều ánh mắt đang áp bách, âm cuối không nhịn được mà khẽ run.

Hệ thống nhắc nhở: Độ thiện cảm của NPC tăng lên 】

Phí Xu ngớ người.

Cậu không hiểu, chẳng lẽ là vì tên của cậu nên độ thiện cảm mới tăng lên sao?

Tại sao chứ? Chẳng lẽ trong thế giới này, có một nhân vật nào đó rất được yêu thích nhưng trùng tên với cậu sao?

“Tớ thích đọc sách, thường hay xem tiểu thuyết trinh thám, hoặc là sách lịch sử và các câu chuyện dân gian thần quái nữa.”

“Tớ không thích bị bệnh.”

Hệ thống nhắc nhở: Độ thiện cảm tăng lên 】

Hệ thống nhắc nhở: Độ thiện cảm tăng lên 】

Phí Xu bắt đầu hoảng, vội hỏi hệ thống: 【 Có phải hệ thống bị lỗi rồi không? 】

Hệ thống hơi dừng lại, sau đó trả lời: 【 Hệ thống không thể bị lỗi 】

【 Tuy nhiên, trong một số phó bản đặc biệt, có thể xuất hiện tình trạng tăng độ thiện cảm bất thường do ảnh hưởng của Boss hoặc cốt truyện 】

Phí Xu lập tức hỏi liệu phó bản này có phải một trong những trường hợp đó hay không.

Nhưng như cậu dự đoán, hệ thống hoàn toàn im lặng khi có câu hỏi liên quan đến cốt truyện.

Không quá bất ngờ, Phí Xu cũng không thất vọng lắm.

Ngay khi cậu nghĩ bản thân có thể hoàn thành phần tự giới thiệu một cách bình an vô sự, thì nam sinh nổi bật kia đột nhiên cất giọng.

Lời trêu chọc của bạn cùng lớp đã nằm trong dự đoán của cậu.

Nhưng dù đã chuẩn bị tinh thần, Phí Xu vẫn theo bản năng mà căng thẳng, gương mặt thiếu niên hiện rõ nét hoang mang và lo sợ.

Nam sinh kia nói được vài câu rồi đột nhiên đổi giọng, ánh mắt sắc bén: “Cậu sợ tôi à?”

Toàn bộ người chơi bao gồm cả Phí Xu, tim đều hẫng đi một nhịp.

Tới rồi! Đây có phải là điểm kích hoạt cốt truyện không?

Trước đó, chưa từng có người nào bị NPC chủ động hỏi lại khi tự giới thiệu. Mọi người chỉ bị cười nhạo, chưa từng có sự hỏi đáp nào thế này.

Phí Xu là người cuối cùng lên giới thiệu, nếu phó bản này thực sự có một cái bẫy hoặc một cốt truyện ẩn bắt buộc phải kích hoạt, thì đây chính là thời điểm.

Ánh mắt của NPC, của các người chơi, tất cả đều dồn vào thiếu niên.

Phí Xu cẩn thận quan sát sắc mặt của nam sinh kia, trực giác mách bảo cậu phải trả lời:

“Không… Tớ không sợ.”

Cậu thật sự lo lắng chỉ cần mình nói sai một câu, nam sinh đẹp trai trước mặt sẽ ngay lập tức biến thành quái vật, lột da róc xương cậu ngay tại chỗ.

Nhưng nam sinh dường như không nhận ra nỗi bất an của thiếu niên trước mắt, cậu ta chỉ khẽ nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt:

“Đọc sách à? Sở thích không tệ.”

Chỉ vậy thôi.

Không có sự chế giễu mà cậu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận, cũng không có bất kỳ tình huống quái lạ nào xảy ra. Lời nhận xét kia nhẹ bẫng như một cơn gió thoáng qua.

Cùng lúc đó, cả lớp vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tiếng vỗ tay vang lên gọn gàng, ngay ngắn, đồng bộ đến mức khó tin, cứ như đã được luyện tập từ trước. Hơn ba mươi người nhưng lại như một thể thống nhất vậy, không ai lạc nhịp dù chỉ một chút.

Điều quái dị nhất là khi tiếng vỗ tay dừng lại, nó cũng chấm dứt một cách cực kỳ gọn gàng, không hề có dư âm nào xót lại.

Vậy mà, không một ai trong lớp cảm thấy chuyện này bất thường. Cứ như thể đây là điều hiển nhiên vậy.

Các người chơi lập tức nâng cao cảnh giác, không ai dám manh động, sợ rằng chỉ một hành động bất cẩn cũng có thể kích hoạt cơ chế tử vong của phó bản.

May mắn thay, ngay khi Phí Xu vừa ngồi xuống chỗ của mình, tiếng chuông báo hết tiết học tự học vang lên, tạm thời kéo bọn họ ra khỏi bầu không khí căng thẳng.

Thời khóa biểu đã được dán ngay ngắn trên bàn từng học sinh. Hiện tại là thời gian nghỉ giải lao mười phút.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một lớp học phổ thông bình thường. Sau khi giáo viên rời đi, lớp học nhanh chóng trở nên náo nhiệt hơn.

Nhóm nam sinh đứng dậy đùa giỡn, các nữ sinh thân thiết tụ tập bàn tán, có người ra quầy bán đồ ăn vặt mua đồ, có người gục xuống bàn ngủ bù.

Không còn chút dấu vết nào của bầu không khí quái dị vừa nãy.

Khung cảnh quen thuộc này khiến tất cả người chơi dần thả lỏng tinh thần, ngầm mặc định rằng khoảng thời gian nghỉ giải lao này tương đối an toàn cho người chơi.

Cả người Phí Xu cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Lớp học này sắp xếp bàn đơn, không có bạn cùng bàn.

Phí Xu ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, cạnh cửa sổ, khá xa cửa ra vào. Bàn phía trước và bên cạnh cậu đều là NPC, hiện tại họ đã rời đi.

Sau lưng cậu là một người chơi nữ tên là Hồ Nguyệt. Lúc nãy khi cô ấy tự giới thiệu, Phí Xu đã nghiêm túc lắng nghe. Hồ Nguyệt vóc người nhỏ nhắn, nhưng tính cách lại trầm ổn, nói chuyện rành mạch, không hề lắp bắp hay tỏ ra lo lắng như những người chơi khác, cũng không bị các NPC chế giễu quá mức.

Phí Xu đoán đây hẳn là một người chơi lâu năm, có kinh nghiệm phong phú.

Nhân lúc đám NPC không có ở đây, cậu quay đầu, định hỏi cô ấy thêm một số thông tin về trò chơi.

Nhưng bất ngờ là, Hồ Nguyệt như thể đã đoán trước hành động này của cậu vậy. Ngay khi cậu vừa quay lại, ánh mắt sắc bén của cô ấy đã khóa chặt trên khuôn mặt cậu.

Ánh nhìn bình tĩnh nhưng không kém phần áp lực.

Phí Xu hơi chột dạ, đưa tay sờ mặt, nghi hoặc hỏi: “Trên mặt tôi… có dính gì sao?”

Nam sinh trước mặt không hề cố ý quyến rũ ai, nhưng chỉ cần một động tác nhỏ cũng mang theo một vẻ đẹp mâu thuẫn, vừa thanh thuần, vừa yêu mị.

Ngón tay thon dài, trắng nõn vô thức chạm vào nốt ruồi lệ ở đuôi mắt phải, bờ môi hơi hé mở, trông như đang chờ ai đó cúi xuống hôn.

Đôi mắt trong veo, mang theo nét ngây thơ tựa trẻ con.

Hồ Nguyệt chớp mắt, giọng nói lạnh nhạt, xa cách: “Không có. Cậu có chuyện gì muốn hỏi thì tranh thủ đi.”

Phí Xu ngạc nhiên: “Cô lợi hại thật đấy, tôi còn chưa nói gì mà.”

Hồ Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt không dao động, dường như chẳng có hứng thú bàn luận chuyện ngoài lề.

Không muốn lãng phí cơ hội hiếm có này, Phí Xu nhanh chóng hỏi hết những thắc mắc trong đầu. Quả nhiên, Hồ Nguyệt là một người chơi đáng tin cậy. Dù trông có vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng cô ấy không hề giấu giếm thông tin gì, giải thích rõ ràng, giúp Phí Xu hiểu ra rất nhiều điều quan trọng.

Trò chơi kinh dị này không phải ai muốn là có thể tham gia được. Nó sẽ tự động chọn người chơi dựa trên hai điều kiện:

    1.    Người đó đang cận kề cái chết.
    2.    Người đó có một ham muốn mãnh liệt nào đó.

Nếu từ chối tham gia, người chơi sẽ chết ngay lập tức. Nếu chấp nhận, họ bắt buộc phải định kỳ tham gia các phó bản. Vượt qua phó bản, người chơi sẽ nhận được điểm tích lũy, đạo cụ, thiên phú hoặc kỹ năng. Chết trong phó bản chính là cái chết thật sự, trừ khi sở hữu đạo cụ đặc biệt.

Nhiệm vụ chủ tuyến là điều kiện bắt buộc để vượt qua phó bản. Phó bản được chia thành nhiều loại:

   • Phó bản sinh tồn: Phải sống sót đến hết thời gian quy định.
   • Phó bản giải đố: Phải tìm ra bí mật hoặc đáp án chính xác.
    Phó bản nhập vai theo cốt truyện: Người chơi buộc phải đóng vai một nhân vật nào đó và tuân thủ cốt truyện.
   Phó bản đại tàn sát: Phó bản này đặt ra tình huống tiêu diệt lẫn nhau hoặc bị truy sát.

Phó bản hiện tại, 【 Ác Ma Vườn Trường 】 là một phó bản sinh tồn. Yêu cầu của nó rất đơn giản nhưng cũng vô cùng đáng sợ sống sót trong vòng ba ngày.

Số lượng người chơi trong các phó bản cũng khác nhau. Lớn thì có phó bản đại hình với hàng trăm người. Nhỏ thì có phó bản đơn dành cho một người chơi.

Nhiệm vụ phụ không bắt buộc nhưng phần thưởng rất hậu hĩnh. Trong cùng một phó bản, trừ trường hợp đặc biệt, nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ phụ của tất cả người chơi thường giống nhau.

Bên cạnh nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ phụ, mỗi người chơi còn có nhiệm vụ cá nhân và đây mới là thứ nguy hiểm nhất. Mỗi người chơi có một nhiệm vụ cá nhân của riêng mình, không ai giống ai. Nhiệm vụ này bắt buộc phải hoàn thành, nếu thất bại, nhẹ thì mất điểm tích lũy và đạo cụ, nặng thì chết ngay lập tức.

Số lượng và độ khó của nhiệm vụ cá nhân không cố định. Chúng có liên quan trực tiếp đến nội dung phó bản, nhưng đều theo một quy luật chung: Cấp độ phó bản càng cao, nhiệm vụ cá nhân càng nhiều và càng khó.

Có người chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ duy nhất, nhưng nhiệm vụ đó có thể cực kỳ nguy hiểm. Có người lại phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ, nhưng từng cái đều đơn giản đến nực cười ví dụ như chỉ cần nhặt một chiếc lá rơi trên mặt đất.

Hồ Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giọng nói hiếm hoi có thêm vài phần cảm khái: “Nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ phụ có khi còn chừa lại mạng sống cho cậu. Nhưng nhiệm vụ cá nhân thì sẽ thật sự là đòi mạng cậu đấy.”

“Người chơi mới sẽ không nhận ngay nhiệm vụ cá nhân trong ngày đầu tiên.”

“Nhiệm vụ sẽ xuất hiện vào ngày thứ hai, số lượng cũng sẽ không quá nhiều.”

Đây là quy tắc mà hệ thống đã công bố rõ ràng.

Nhưng nếu chỉ có một nhiệm vụ cá nhân?

Phí Xu đột nhiên nghĩ đến một điều đáng sợ.

“Nếu một người chơi mới chỉ có đúng một nhiệm vụ cá nhân, như vậy khi nhiệm vụ xuất hiện vào ngày thứ hai, chẳng phải sẽ cực kỳ bất lợi sao?”

Hồ Nguyệt hơi khựng lại, liếc nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: “Tôi chưa từng nghe nói về trường hợp đó.”

Phí Xu cúi đầu, mở giao diện hệ thống của mình.

Trên màn hình hiển thị một dòng chữ 【 May mắn: E 】, biểu cảm của cậu trở nên vô cùng phức tạp.

Sau khi hỏi thêm vài điều, Phí Xu nghiêm túc lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép lại.

Hồ Nguyệt rất kiên nhẫn mà trả lời từng câu.

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên sáng lên, giọng nói vang lên trong tâm trí cậu: 【 Thưa ngài Phí Xu, những câu hỏi này hệ thống cũng có thể trả lời 】

Phí Xu siết chặt cây bút, hơi căng thẳng: 【 Ta không thể hỏi cô ấy tiếp sao? 】

Hệ thống tồn tại trong tâm trí Phí Xu theo một cách rất kỳ lạ, giống như một bác sĩ vừa chữa bệnh cho cậu vậy, khiến cậu vừa cảm kích, vừa mang theo chút kính sợ.

Sau một thoáng im lặng, hệ thống nghẹn ra hai chữ: 【 Có thể 】

Phí Xu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, hệ thống bổ sung: 【 Nhưng câu trả lời của người chơi có thể sẽ có sai sót. 】

Phí Xu cẩn thận thử thăm dò: 【 Ví dụ như? 】

Hệ thống đáp rất nghiêm túc: 【 Ví dụ như, trường hợp cậu vừa nhắc đến thật sự tồn tại. Nhưng vì một số lý do, những người chơi đó không thể truyền thông tin này ra ngoài được 】

Bàn tay cầm bút của Phí Xu hơi run lên.

Trường hợp mà cậu vừa nghĩ đến ư? Người chơi mới chỉ có một nhiệm vụ cá nhân duy nhất, và nhiệm vụ đó có độ khó cực kỳ lớn?

Nếu chuyện này là thật, vậy tại sao những người chơi khác chưa từng nghe nói về nó?

Hệ thống đưa ra câu trả lời:

【 Bởi vì những người chơi đó đã chết 】
【 Không có tư liệu ghi lại từ góc nhìn chủ thể 】

Phí Xu: ”???”

Nếu hệ thống có thực thể, cậu nhất định sẽ cho nó biết thế nào là mùi vị nước mắt của kẻ bị nó dọa sợ đến phát khóc.

Tay thiếu niên run rẩy siết chặt cây bút, đến mức không còn tâm trí để tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa.

Biểu cảm của cậu căng thẳng, đầy lo âu.

Hồ Nguyệt tưởng rằng do mình trả lời quá thẳng thắn khiến Phí Xu sợ hãi, nên nhẹ giọng trấn an: “Cậu cũng không cần quá lo lắng.”

Nhưng Phí Xu chỉ lắc đầu.

Hồ Nguyệt đã giúp cậu rất nhiều. Cậu không thể cứ nhận ơn người ta mà không làm gì đáp lại được.

Sau một thoáng suy nghĩ, cậu nghiêm túc nói: “Cậu hãy để ý đến nhóm nam sinh ngồi ở hàng cuối góc lớp.”

Hồ Nguyệt dù là người dày dặn kinh nghiệm, nhưng cũng không quay đầu lại ngay, tránh rút dây động rừng.

Cô chỉ khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Phí Xu bình tĩnh nói: “Cậu ta vẫn luôn nằm đó, gần như không có động tĩnh.”

Trong một lớp học nhộn nhịp đến mức bất thường khi chào đón học sinh chuyển trường thế này, sự tĩnh lặng của người đó càng đáng ngờ hơn.

Phí Xu đứng trên bục giảng, tầm nhìn bao quát toàn bộ lớp học mới để ý thấy bóng dáng kia trong góc phòng. Giờ đây, khi nhiều học sinh đã gục xuống bàn ngủ, người đó càng trở nên lặng lẽ đến mức gần như hoà vào bóng tối.

Lúc này, hầu hết các người chơi khác đều đang cố gắng bắt chuyện với NPC để moi tin tức, còn Hồ Nguyệt lại kiên nhẫn giải thích cho Phí Xu về trò chơi. Được nhận sự giúp đỡ tận tình như vậy, Phí Xu cũng rất sẵn lòng báo đáp cô.

Hồ Nguyệt tiếp nhận thông tin này một cách bình thản, tranh thủ khoảng thời gian còn lại để thu thập thêm manh mối.

Phí Xu vốn cũng định tìm NPC để hỏi chuyện, nhưng mỗi khi cậu vừa đứng lên, những NPC xung quanh lại đồng loạt quay đầu, ánh mắt trống rỗng khóa chặt lấy cậu, như thể đang muốn nhìn rõ cậu sẽ đi về phía ai.

Nhớ lại những chỉ số thiện cảm quỷ dị và những câu hỏi kỳ lạ lúc trước, Phí Xu lập tức từ bỏ ý định.

Hơn nữa, cậu vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau cú quan tâm bất ngờ của hệ thống vừa rồi. Nghĩ thế, Phí Xu dứt khoát học theo một số NPC khác, nằm xuống bàn nghỉ ngơi.

 【 Thể lực cấp E 】 quả nhiên danh bất hư truyền.

Sau khi được Hồ Nguyệt giải thích, Phí Xu đã hiểu rằng dù trò chơi này có thể chữa khỏi bệnh tật, nhưng vẫn tồn tại trạng thái xấu mang tên 【 Bệnh Tật 】, một trạng thái có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể lực, sức tấn công, tốc độ thậm chí cả chỉ số mị lực.

Dù chỉ mới đứng suốt vài chục phút nhưng khi vừa được thả lỏng, cả cơ thể cậu lập tức biểu tình, đau nhức đến mức như một cỗ máy gỉ sét. Mỗi cử động đều có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

Hệ thống bỗng dưng lên tiếng, giọng nói dịu đi một chút: 【 Người chơi có thể sử dụng tích phân và đạo cụ để loại bỏ trạng thái xấu khi trở về không gian chủ 】

Ngay sau đó, giọng nó trở lại lạnh lùng như cũ:

Hệ thống cảnh báo: Trạng thái xấu đang có hiệu lực. Khuyến nghị hạn chế hoạt động! 】

Phí Xu đau nhức đến mức lông mày nhíu chặt, nghiêng đầu tựa lên cánh tay. Làn da trắng mịn bị đè ép đến mức hơi ửng hồng, khiến đôi môi vốn đã mềm mại nay càng thêm nổi bật.

Hơi thở cậu gấp gáp, từng nhịp từng nhịp phả ra khe khẽ.

Đúng lúc này, phòng phát sóng trực tiếp mở ra.

Làn đạn nhanh chóng tràn ngập màn hình.

【 ??? Mới vào đã kích thích thế này, thật sự được xem miễn phí à? 】

【 Mlem mlem, ai bắt nạt bé xinh đẹp này thế, góc nghiêng này làm tim tui run lên luôn rồi này! 】

【 Khoan, tui muốn biết chỉ số mị lực của cậu ấy là bao nhiêu! 】

【 Không phải bị bắt nạt đâu, chắc là bị Boss công kích hoặc đang chịu trạng thái xấu rồi 】

Người xem hứng thú bàn tán sôi nổi, nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng.

Dường như có một sức hút đặc biệt, khiến bất kỳ ai bấm vào phòng phát sóng cũng đều không nỡ rời đi.

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.

Đến thời hạn mở phát sóng, Phí Xu lại rơi vào trạng thái xấu, buộc hệ thống phải cưỡng chế kích hoạt phòng phát sóng trực tiếp.

Mỗi người chơi trong trò chơi đều có một kênh phát sóng riêng, lượng người xem và số tiền donate sẽ được quy đổi thành điểm tích luỹ theo một cách thức nhất định.

Người chơi mới sẽ được sắp xếp vào khu vực riêng, nơi mà những khán giả yêu thích khám phá cái mới thường vào tìm kiếm streamer tiềm năng. Dù cho không có cơ sở người xem trước đó nhưng nhờ vào tính năng đề cử, phòng phát sóng của Phí Xu vẫn nhanh chóng thu hút một đám người.

【 Hệ thống đang tính toán… 】

【 Người chơi mới Phí Xu đạt được thành tựu: “Lượt xem ngày đầu tiên vượt quá 50 người”, nhận thưởng 100 điểm tích luỹ . 】

【 Bạn có muốn tiêu 50 điểm tích luỹ để đổi đạo cụ dùng một lần: Thuốc giảm đau không? 】

Phí Xu, người đang đau đến mức mồ hôi đầm đìa: 【 Xác nhận

Đạo cụ vừa vào túi liền được sử dụng ngay lập tức.

Một cảm giác tê tê lan từ tứ chi đi đến tim, sau đó lan ra toàn thân.

Chỉ trong chốc lát, cơn chóng mặt và mệt mỏi tan biến, cơ thể như được tiếp thêm sinh lực, cảm giác kiệt quệ cũng dần biến mất.

Hơi thở của Phí Xu trở nên ổn định hơn.

Trò chơi này… quả nhiên không thể xem thường.

Nhưng khi tỉnh táo lại, cậu liền đau lòng vì số điểm vừa kiếm được đã nhanh chóng bị tiêu sạch.

Đây chính là thứ có thể cứu được mạng người đó!

Thuốc giảm đau (Cấp trung): Tạm thời loại bỏ trạng thái xấu, khôi phục 50% sinh lực. (Còn 2 lần sử dụng)

Nhưng Phí Xu còn chưa kịp buồn lâu thì cảm giác rợn tóc gáy quen thuộc lại xuất hiện.

Không biết từ khi nào, một nhóm NPC đã bao vây xung quanh cậu thành một nửa vòng tròn rồi.

Nỗi sợ từng khiến Phí Xu nổi da gà khi mới bước vào lớp học nay lại ập đến.

Đôi mắt tối tăm của những NPC nhìn cậu chằm chằm, khoé miệng họ nở nụ cười quái dị, vặn vẹo đến mức không hợp lý.

Như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu, chúng háo hức theo dõi con mồi của mình.

Hiện tại không ai biết những “bạn học” này thực chất là gì. Nhưng ai cũng hiểu rõ rằng, bị bọn họ để ý tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

【 Chủ phòng tiêu rồi… 】

Một làn đạn lạnh lùng nhưng đầy tiếc nuối lướt qua.

Tầm nhìn vẫn chưa thay đổi, người xem vẫn chưa thể thấy rõ diện mạo của Phí Xu.

【 NPC sẽ không hứng thú với người chơi trừ khi điều kiện tử vong bị kích hoạt. Người mới không kỹ năng, không đạo cụ, không thể sống sót trong tình huống này. 】

Dù không nhìn thấy làn đạn, Phí Xu vẫn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập như trống trận.

Cậu rất sợ hãi.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm khẽ run lên, nhưng Phí Xu vẫn lấy hết can đảm, ngẩng đầu đối diện với những ánh mắt quỷ dị kia.

Vào lúc ấy, một gương mặt trắng nõn như ngọc bất ngờ xuất hiện trên màn hình phát sóng, khiến tất cả những ai đang xem đều sững sờ.

Giống như một bức tranh thuỷ mặc được vẽ bằng những nét màu rực rỡ, hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí từng người.

Vầng trán mịn màng còn đọng mồ hôi, những lọn tóc đen bám hờ hững lên làn da trắng mịn, tựa như một thuỷ quỷ vừa bước lên từ đáy nước.

Khung cảnh chậm rãi zoom vào từng chi tiết, chiếc cổ thon dài, cằm nhỏ thanh tú, bờ môi hồng nhạt, sống mũi cao thẳng và cuối cùng là đôi mắt mông lung mang theo chút ửng đỏ.

Khoé mắt… còn có một nốt ruồi lệ.

Làn đạn ngay lập tức bùng nổ.

【 XONG RỒI! Hôm nay tui có thể táng gia bại sản, nhưng vợ của tui NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG SÓT!!! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play