Trước mặt là một nhà kho có diện tích hơn 70 mét vuông, trong phòng có năm dãy kệ, mỗi dãy kệ dài bảy, tám mét. Ở giữa có một khoảng trống rộng một mét để đi qua, trên kệ chất đầy bưu kiện.
Bên cạnh kệ trong cùng là một cái bàn dài với một cái máy tính để bàn và một đống tài liệu lộn xộn trên đó.
Đây chính là trạm chuyển phát nhanh nơi Bành Vân làm việc! Đêm qua cô còn làm thêm giờ ở đây để phân loại hàng chuyển phát nhanh nữa!
Cô xuyên về rồi sao?!
Bành Vân chịu một cú sốc lớn, cô không thèm tìm hiểu lý do của hai lần xuyên không mà nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, quay người và chạy về phía cửa!
Cô muốn về nhà!
Nhưng chỉ chạy được hai bước thì Bành Vân đã dừng lại.
Cánh cửa phía sau cô đâu? Cửa ban đầu đã được thay thế bằng một bức tường trắng như tuyết!
Sau khi dừng lại vài giây, Bành Vân nhanh chân chạy qua, cô đập "rầm, rầm, rầm" vào bức tường trắng, cố gắng tìm cánh cửa sắt lớn phủ đầy áp phích trong trí nhớ của mình.
Bành Vân đi vòng quanh trạm chuyển phát nhanh nhỏ một lần nữa, cô phát hiện không chỉ cánh cửa sắt lớn mà ngay cả cửa sổ của trạm chuyển phát nhanh cũng đều biến thành bức tường trắng!
Đây thực sự là một không gian hoàn toàn khép kín!
Cô thử bật máy tính để bàn lên để liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng ổ cắm trong phòng dường như không có điện. Không chỉ máy tính không thể bật, mà đèn nguồn trên máy điều hòa cũng tắt. Công tắc đèn sợi đốt trở thành vật trang trí, bất kể cô có nhấn công tắc như thế nào thì đèn sợi đốt trên đầu cô vẫn luôn sáng.
Những hiện tượng trái ngược với lẽ thường này khiến Bành Vân vô cùng hoảng loạn, rất nhiều cảnh giết người trong phòng kín trong phim kinh dị hiện lên trong đầu cô.
"Có ai không? Bên ngoài có ai không?" Bành Vân đập mạnh vào tường, hét lớn cầu cứu.
Không biết cô đã hét bao lâu, vì kiệt sức không còn chống đỡ nổi nữa nên cô ngừng lại. Trong căn phòng rộng lớn này, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng thở gấp gáp của cô.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, suốt cả ngày lại không ăn gì cho nên lúc này Bành Vân đã kiệt sức.
Cô ngã xuống, ngồi ở góc phòng, ngơ ngác nhìn trạm chuyển phát nhanh quen thuộc trước mắt, một lát sau, bụng đói cồn cào khiến cô tỉnh táo lại.
Cô chống tay lên hông, đứng dậy khỏi góc tường đi đến kệ, định bụng tìm thứ gì đó để ăn.
Trong trạm chuyển phát nhanh có rất nhiều bưu điện, bên trong chắc hẳn có không ít đồ ăn, cho dù bị nhốt ở đây một hai tháng cũng không chết được! Về vấn đề tìm kiếm con đường sinh sống thì chờ cô no bụng rồi lại nói tiếp!
Đi đến trước kệ hàng, Bành Vân lập tức phát hiện ra điều gì đó không ổn. Để thuận tiện cho việc lấy hàng và tiết kiệm không gian thì các bưu kiện trong trạm của bọn họ được sắp xếp theo bao bì và trọng lượng của bưu kiện. Theo thói quen của cô và các đồng nghiệp khác, sau khi các bưu kiện được phân loại và đưa vào kho thì họ sẽ dán mã nhận hàng đã in ở mặt ngoài của bưu kiện để dễ tìm.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Bây giờ nhãn dán bên ngoài gói hàng đã trống! Mã nhận hàng ở trên dường như đã biến mất một cách đột ngột!
Không chỉ vậy, cô liếc nhìn qua tờ ghi chú trên bưu kiện đã biến thành một nhãn dán trắng! Số đơn hàng, mã vạch, thông tin người gửi và người nhận đều mất!
Bành Vân nhíu mày, đặt điện thoại di động lên kệ bên cạnh, lấy một gói hàng từ trên kệ xuống kiểm tra cẩn thận.
Không ngờ, vừa mới lấy gói hàng ra khỏi kệ thì hai mắt cô liền tối sầm lại. Trạm chuyển phát nhanh sáng sủa, những gói hàng được sắp xếp gọn gàng, bức tường trắng lớn...tất cả đều biến mất!
Cảm giác chạm vào thùng giấy trong tay trái vẫn còn rõ ràng, cô ngồi xổm xuống, duỗi tay phải ra sờ soạng xung quanh một lúc, lòng bàn tay chạm vào mặt đất thô ráp, nghe thấy tiếng lá cây xào xạc bị gió thổi bên ngoài hốc cây.
Bành Vân nhận ra cô đã quay trở lại khu rừng nguyên sinh một lần nữa!
Lúc đang định rụt tay phải lại liền chạm vào một vật trơn nhẵn, là điện thoại di động!
Cô nhớ mình vừa đặt điện thoại lên giá đồ trong trạm chuyển phát nhanh mà, tại sao giờ nó lại nằm trên mặt đất? Bành Vân không thèm tìm hiểu nhiều, cô cầm điện thoại lên mở màn hình, đã là 10 giờ 37 phút tối.
Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, Bành Vân nhìn rõ hộp giấy trong tay trái, cô bật đèn pin chiếu vào hốc cây, cách đó không xa có một đống nấm dại và lá khô nằm rải rác khắp nơi. Trong hốc cây không có gì khác và cũng không khác gì trời tối trước đó cả.
Nhìn thấy gói hàng chuyển phát nhanh trong tay, Bành Vân lại véo mạnh vào đùi mình một cái.
Đau...những chuyện vừa mới xảy ra không phải là một giấc mơ!
Cô kiểm tra thùng và chỉ thấy hai nhãn dán trống. Thông tin trên đó dường như đã bị thứ gì đó xóa mất.
Bành Vân nhíu mày, nơi đó có thực sự là trạm chuyển phát nhanh mà cô quen thuộc không?
Bành Vân nhanh chóng gạt bỏ lo lắng, dùng chìa khóa cắt hộp, nhanh chóng mở gói hàng ra, sau khi nhìn thấy đồ bên trong thì hai mắt đột nhiên sáng lên.
Là một hộp bánh quy mứt hương việt quất! Bao bì của mấy cái bánh quy này trông quen quen, trước đây cô đã từng thấy nó ở siêu thị rồi.
Cô đã không ăn gì cả ngày, đói đến nỗi tay chân mềm nhũn, Bành Vân không thèm quan tâm gói hàng này có chủ hay không mà xé một gói bánh quy nhét vào miệng mình.
Vị chua của trái cây đỏ trong miệng nhanh chóng được thay thế bằng vị ngọt của bánh quy.
Ưm...bánh quy mứt hương việt quất ngon quá đi! Nếu có thể trở về thì cô nhất định sẽ mua tất cả các loại bánh quy của thương hiệu này.
Xung quanh không có nước, cổ họng vốn đã khô sau khi ăn bánh quy lại càng khô hơn, nhưng Bành Vân vẫn ăn liền tù tì hơn mười gói mới dừng lại.
Sau khi giải tỏa cơn đói, Bành Vân đếm số bánh quy còn lại bằng ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại di động, trong hộp bánh quy có ba mươi túi nhỏ, cô vừa ăn hết mười ba túi còn dư lại mười bảy túi.
Mỗi gói có hai cái bánh quy nhân mứt, nếu cô tiết kiệm thì 34 cái bánh quy này có thể đủ giúp cô đi trong khu rừng nguyên sinh này hai ngày.
Hy vọng ngày mai có thể tìm thấy nước…
Nếu cô sớm biết mình sẽ bị dịch chuyển ra khỏi "trạm" thì vừa rồi đáng lẽ cô phải lấy vài gói hàng mới đúng!