Cũng không biết có phải là buổi chiều đã tiêu hao quá nhiều năng lượng ở trong rừng nguyên sinh hay không hay là do ăn xong buồn ngủ mà cô thấy rất mệt mỏi nên Bành Vân chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Đêm đó Bành Vân ngủ không ngon, mặt đất quá cứng, nhiệt độ trong rừng vào ban đêm thấp hơn ban ngày rất nhiều, ngay cả chăn cũng không có, trong hốc cây còn có những con côn trùng nhỏ không rõ tên cắn cô…
Đến khoảng ba giờ sáng, cô không ngủ được nên ngồi xuống đất, gãi vết côn trùng cắn và đếm thời gian cho đến bình minh.
Sau khi trời sáng, cô ăn hết một gói bánh quy rồi rời khỏi hốc cây, một tay cầm chìa khóa, điện thoại di động và hộp bánh quy, tay kia cầm một thanh gỗ.
Còn số nấm dại hái hôm qua, Bành Vân để nguyên trong hốc cây. Ngay cả nhóm lửa mà cô còn không làm được thì những cây nấm dại này có mang theo thì cũng là gánh nặng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, các vết phồng rộp ở lòng bàn chân do đi giày bảo hộ càng đau đớn hơn nên Bành Vân chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ.
Sáng sớm hôm nay, cô tình cờ nhìn thấy một cây tiêu và một số khóm tỏi dại. Nước tiêu có thể xua đuổi côn trùng, tỏi dại có thể ăn sống, Bành Vân hái một ít rồi nhét vào thùng giấy.
Sau khi đi bộ gần hết một ngày, Bành Vân nhìn thấy một cây lớn đầy quả xanh. Quả đè nặng cành cây xuống thấp đến mức cô chỉ cần với tay là có thể hái quả trên cây.
Những quả này lớn hơn nắm tay của cô rất nhiều, có rất nhiều quả còn có dấu vết bị chim mổ. Sau khi xác định những quả này có thể ăn được thì Bành Vân hái một quả, thử cắn một miếng nhỏ.
Không giống như quả đỏ đắng chát ngày hôm qua, quả xanh cô gặp hôm nay không chỉ mọng nước mà còn rất ngọt. Vị rất giống với quả lê cô đã ăn trước đây, còn có hương bạc hà mát lạnh, rất giải nhiệt.
Ăn một quả, nhiệt độ cao mà thời tiết này mang theo đã tản đi rất nhiều, thịt quả ngọt thanh. Bành Vân đã một ngày rưỡi không uống nước nên ăn một hơi hết ba quả mới dừng lại.
Ăn trái cây xong, cô mở hộp ra bỏ trái cây vào trong, trái rất to, cô chỉ bỏ ba quả vào là đầy. Bành Vân nghĩ nghĩ, ăn hai gói bánh quy rồi nhét bốn gói bánh quy vào túi quần áo ở nhà, chừa lại một ít chỗ nhét thêm một quả nhỏ hơn vào.
Trên cây có rất nhiều quả, nhưng cô lại không thể hái mang đi, Bành Vân lại nghĩ đến hai ngày lang thang trong rừng nguyên sinh mới tìm được một quả ngon liền cảm thấy có chút không cam lòng.
Bành Vân muốn mang theo giống như mang nấm vào chiều ngày hôm qua, cô bỏ trái cây vào túi quần áo ở nhà.
Nhưng những loại quả này so với nấm dại nặng hơn nhiều, "túi vải" tạm thời do cô làm ở dưới quần cũng không chắc chắn, hơn nữa hai tay đều đầy đồ nên chỉ có thể dùng tay trái cầm hộp chuyển phát nhanh đỡ cái "túi vải" đang nặng trịch mà thôi. Chỉ là mới đi được vài bước thì trái cây đã rơi đầy đất…
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Bành Vân không từ bỏ, cô nhặt trái cây lên lần nữa rồi cố định lại “túi vải”.
Trong lúc Bành Vân và trái cây đang đấu tranh thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, sau lưng vang lên tiếng đá va chạm, âm thanh càng lúc càng lớn.
Trong khu rừng nguyên sinh này có rất nhiều động vật nhỏ kỳ lạ, hôm qua cô đã gặp phải một số con, cũng may là chúng không hung dữ lắm, khi nhìn thấy cô sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Cho đến nay, Bành Vân vẫn chưa gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Bành Vân đặt trái cây trong tay xuống, quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau thì tim cô gần như ngừng đập.
Là một con vật màu đen trông giống như một con bò nhưng không phải là bò, nó có một cái sừng cao hơn hai mét đang chạy như điên về phía cô.
Bành Vân nhặt thùng giấy trên mặt đất lên, vô thức muốn chạy trốn. Có lẽ vì động tác của cô quá mạnh cho nên "giày bảo hộ" bên chân trái của cô đã rách ra, miếng nhựa nhỏ nối giữa dép lào và đế giày cũng rách. Bàn chân trái của cô trượt ra khỏi giày, phần lớn lòng bàn chân cọ xát với mặt đất gồ ghề, vừa rát vừa đau.
Bành Vân không quan tâm đến chuyện này mà tiếp tục chạy về phía trước với đôi giày bảo hộ đã bị hỏng, nhưng chấn động dưới chân cô lại ngày càng dữ dội hơn.
Cô dành thời gian để nhìn lại thì thấy khoảng cách giữa cô và con vật có sừng đã ngắn lại rất nhiều.
Liếc nhìn một cây đại thụ cách đó không xa, Bành Vân hít một hơi thật sâu, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình leo lên cây. Khi cô trèo lên cây thì thùng giấy rơi xuống, một ít quả rơi ra khỏi thùng vỡ nát trên mặt đất. Nhưng lúc này cô không còn sức lực để quan tâm đến thùng giấy nữa.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm vào con vật có sừng dưới gốc cây, lại phát hiện nó... đi vòng qua cái cây nơi cô đứng rồi chạy đi mất.
Bành Vân thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải tới đây để săn cô!
Nhưng rất nhanh, trái tim cô lại bắt đầu thắt chặt lại, ở nơi xa có một con vật đốm có hai chiếc răng nanh dài xuất hiện, ước tính cao hơn ba mét. Nhìn từ xa, nó trông giống như một ngọn đồi đang di chuyển.
Nó có hàm răng sắc nhọn và bộ lông sáng bóng, rõ ràng là một loài động vật ăn thịt, nhưng chuyển động của nó rất nhanh nhẹn. Mặc dù nó lớn hơn nhiều so với con vật có sừng nhưng khi chạy lại không tạo ra nhiều tiếng động.
Thân thể Bành Vân có chút cứng đờ, cô bám vào thân cây, nín thở, không dám nhúc nhích. Mấy cái răng nanh dài như thế, chỉ cần phập một cái là có thể đâm xuyên qua cô rồi!
May mắn thay, con vật có đốm đó dường như không để ý đến cô mà chạy vòng qua cái cây lớn nơi Bành Vân đang ở trực tiếp chạy ra ngoài.
Bành Vân đột nhiên nhận ra con vật có sừng vừa rồi cố gắng tránh bị con vật có đốm kia săn đuổi.
Tốc độ của hai con thú kia rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất. Bành Vân nhìn theo hướng chúng biến mất, đợi một lát mới từ trên cây trèo xuống.
Sau khi rơi cánh, cô không nhịn được "rít" một tiếng, đôi dép hỏng đang treo lủng lẳng trên mắt cá chân trái, phần lớn bàn chân trước đã mòn, vết thương phủ đầy sỏi và bùn, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Bành Vân lo lắng hai con ranh to xác kia sẽ quay lại cho nên cũng không dành thời gian chữa trị vết thương ở chân, cô tháo dép ra khỏi mắt cá chân, miễn cưỡng xỏ vào chân trái, đặt gót chân xuống đất, khập khiễng đi về phía thùng giấy cách đó không xa.
Sau khi thùng giấy rơi từ trên cây xuống, lại còn bị con vật có sừng giẫm lên thì cái thùng giấy ban đầu phồng lên giờ đã xẹp hoàn toàn. Bánh quy vỡ vụn, thịt quả bị nghiền nát nằm rải rác khắp mặt đất. Tỏi hoang đã biến thành tỏi giã, chỉ có một vài chuỗi hạt tiêu tiện tay hái vẫn có thể sử dụng được.
Ở giữa thùng giấy có một cái lỗ thủng, trên thành thùng của ít thịt trái cây dính nhớp nháp, chìa khóa vẫn còn nguyên vẹn, nhưng màn hình điện thoại thì vỡ tan thành từng mảnh như mạng nhện, Bành Vân nhìn thấy mà đau lòng không thôi. Cô đã dùng một tháng rưỡi lương để mua chiếc điện thoại này, hơn nữa tiền trả góp còn chưa tính xong nữa!