Ánh nắng mặt trời chiếu vào khuôn mặt cô gái qua cửa sổ kính trong suốt của nhà bếp. Tóc cô được búi lên, mặc quần áo ở nhà đứng trước bếp gas, ngáp không ngừng, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vào nồi mì đang sôi như thể vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Tích tích tích." Tiếng chuông hẹn giờ làm Bành Vân đang ngơ ngác tỉnh táo trở lại.
Cô duỗi tay tắt bếp ga rồi cầm bát và đũa bên cạnh, vớt mì đã nấu chín ra khỏi nồi, sau đó lại mang bát đến tủ bếp bên kia để tìm ít mì sợi tiên*.
*Tên một loại dầu hào trộn mì của Trung Quốc.
Vừa đến trước tủ bếp thì cô nhớ hồi sáng này đã dùng hết mì sợi tiên rồi, không chỉ vậy, muối và nước tương ở nhà cũng không còn. Trong khoảng thời gian này, sàn thương mại điện tử đang trong đợt khuyến mại lớn, mỗi ngày trạm chuyển phát nhanh đều có rất nhiều kiện hàng phải ra vào kho, cô bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn uống, thậm chí còn quên cả mua gia vị.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Bành Vân đặt đũa xuống chạy ra khỏi bếp, cầm điện thoại di động và chìa khóa ở cửa rồi đi ra ngoài.
Cô lo nếu cứ trì hoãn quá lâu thì mì sẽ bị vón cục, vì vậy thậm chí ngay cả giày thể thao cô còn chưa kịp thay mà chỉ xỏ đôi dép lào vào cho dễ mang vào tháo ra, tốc độ xuống lầu cũng rất nhanh.
Bành Vân thuê một tòa nhà ngang dọc phố, tòa nhà cũ không có thang máy, cũng may là căn nhà cô thuê ở tầng ba, lên xuống cầu thang cũng không phiền phức gì.
Khi sắp đến tầng một, Bành Vân nhìn thấy một đống phân chó dựng đứng ở giữa bậc thang cuối cùng ở tầng một, bên cạnh đống phân chó là một vũng chất lỏng chưa khô tỏa ra một mùi hôi thối. Lúc đó, chân cô đã tiến lên một bước, cô vô thức muốn vượt qua đống phân chó cho nên cô di chuyển chân trái về phía trước, cố gắng bước hai bước thành một. Nhưng, ai ngờ trọng tâm của cô không ổn định nên trực tiếp ngã xuống.
Trong khoảnh khắc trước khi ngã, phản ứng của cơ thể Bành Vân còn nhanh hơn cả não, cô vô thức dùng tay bảo vệ đầu, khom người, trong lòng thầm chửi rủa người sống ở tầng hai.
Đúng là không có đạo đức! Trước kia mỗi ngày để chó đi tiểu ở hành lang bốc mùi hôi thối còn chưa tính, thế mà bây giờ còn để chó đi ẻ ở trên cầu thang, mà ẻ xong còn không biết dọn sạch nữa!
Nuôi chó thì đừng có lười biếng cái kiểu đó!
"Ầm." Không giống như cơn đau dữ dội khi đập xuống sàn xi măng như dự đoán, Bành Vân cảm thấy cơ thể mình đập vào thứ gì đó mềm mại, cũng không đau lắm.
Bành Vân buông tay đang che đầu xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc mở to mắt, cảnh tượng trước mắt không phải là hành lang tối tăm quen thuộc. Ánh mặt trời chói chang đang thiêu đốt đỉnh đầu, bầu trời trong xanh, xung quanh cô là những cây cổ thụ cao lớn không rõ tên, cành lá tươi tốt, thỉnh thoảng có một số tiếng chim hót êm tai trong khu rừng nguyên sinh yên tĩnh.
Duới thân là lá rụng dày và cỏ dại rậm rạp cho thấy khu rừng nguyên sinh này ít khi có người lui tới. Chính vì lá rụng và cỏ dại này mà cô không bị thương, chỉ có một vài vết xước nhỏ trên mu bàn tay và bên má.
Bành Vân ngơ ngác nhìn màu xanh xung quanh, đầu óc nhất thời có chút bối rối.
Có phải là cô...Té đập đầu nên xuất hiện ảo giác rồi không?
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Cô cầm điện thoại lên muốn gọi xe cứu thương nhưng phát hiện điện thoại không có sóng, không thể gọi được. Bành Vân có hơi hoảng sợ, run rẩy nhớ lại số điện thoại cần gọi cứu hộ khi điện thoại không có sóng…
Bành Vân vật lộn hơn nửa giờ, thậm chí còn cởi giày trèo lên cây tìm tín hiệu nhưng vẫn không gọi được một cuộc nào cả, ngay cả số điện thoại khẩn cấp toàn quốc cũng không liên lạc được.
Trong đầu Bành Vân có một suy đoán hơi vớ vẩn: Chắc có lẽ là cô đã xuyên không mất rồi!
Còn xuyên qua khu rừng nguyên sinh không có người!
Bành Vân cúi đầu nhìn quần dài màu xanh lá cây nhạt và dép lào của mình, cảm thấy khóc không ra nước mắt. Trên người cô chỉ có một chiếc chìa khóa và một cái điện thoại di động, ở trong khu rừng nguyên sinh không có một bóng người này làm sao có thể sống sót được đây?
Bành Vân lại mắng chủ của con chó ở tầng hai lần nữa vì lại để cho con chó Teddy nhà mình tiểu tiện bậy bạ.
Thấy điện thoại di động chỉ còn 53% pin, Bành Vân tạm thời từ bỏ việc tìm tín hiệu gọi cứu trợ.
"Ục, ục, ục." Sau hơn một giờ trằn trọc, bụng Bành Vân đã bắt đầu phản kháng.
Cô sờ bụng nhìn xung quanh, mặc dù xung quanh có rất nhiều cây nhưng không có cây ăn quả.
Bành Vân thở dài, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nhặt một cành cây mà cô tùy tiện bẻ ra, bẻ hết phần lá và nhánh thừa rồi làm thành một thanh gỗ đơn giản.
Cô chọn một hướng rồi bước về phía trước, một bước sâu và một bước nông, giẫm lên cỏ dại và lá rụng dưới chân.
Khi đi, cô dùng cây gậy gỗ gõ vào bãi cỏ trước mặt để xua đuổi những con rắn, côn trùng, chuột, kiến gì đó không rõ nguồn gốc có thể ẩn náu trong đó.
Chỉ đi bộ được vài phút, Bành Vân liền dừng lại.
Thảm thực vật trong khu rừng nguyên sinh này quá tươi tốt, cỏ dại trên mặt đất cao hơn đầu gối, mép lá cỏ rất sắc, bắp chân của cô được quần mặc ở nhà bảo vệ, tạm thời không bị thương. Nhưng chân của cô chỉ mang dép lào, mu bàn chân hoàn toàn lộ ra ngoài không khí nên chỉ đi được một đoạn ngắn là trên chân đã có mấy vết sẹo nhỏ, không những thế còn đang chảy máu nữa.
Nếu cô cứ tiếp tục đi như thế này thì còn chưa đến nửa ngày là hai chân cô sẽ bị phế mất!
Bành Vân nhìn quanh nhưng không tìm thấy thứ gì hữu ích nên chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi về phía trước.
Mười phút sau, Bành Vân tình cờ thấy một vài cây lá rộng mà cô không biết tên, cô hái một ít rồi quấn lá quanh chân. Cô cũng nhổ một số cây cỏ dại làm dây thừng và làm một đôi "Giày bảo hộ" đơn giản, tận hết khả năng bảo vệ đôi chân của mình.
Các mép lá có hơi cọ xát vào chân cô nên cô lại vò nát các mép lá một chút để miếng lót giày bớt cọ xát, rồi tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng "Giày bảo hộ" làm bằng lá cây và cỏ dại rất dễ hỏng nên Bành Vân chỉ có thể hái thêm một vài chiếc lá để thay thế trên đường.
Bành Vân đi hơn 40 phút, trên đường không phát hiện một cây nào ăn được, cô đứng suy nghĩ một lát cuối cùng cởi "Giày bảo hộ" ra chọn một cái cây trèo lên.
Cô lớn lên ở vùng nông thôn với bà ngoại, khi còn nhỏ cô thường theo những đứa trẻ trong thôn trèo đèo lội suối, leo cây. Mặc dù những cái cây trong khu rừng nguyên sinh này hơi cao một chút nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến bước chân của cô cả.
Cây cổ thụ này quá cao, Bành Vân phải mất một lúc mới trèo lên được ngọn, cô bám vào thân cây, vươn cổ nhìn xung quanh, sau đó dùng điện thoại di động chụp mấy chục tấm ảnh.
Tầm mắt lơ đãng liếc sang bên cạnh, đột nhiên động tác cô khựng lại. Trên thân cây cách cô khoảng hai mét có một con rắn to bằng đùi cô.
Con rắn dài hơn ba mét, thân màu đen và xám, gần như hòa lẫn vào thân cây bên dưới, đôi đồng tử thẳng đứng lạnh lẽo của nó đang nhìn thẳng vào cô.
Bành Vân cứng đờ đứng trên thân cây, trong đầu liều mạng nghĩ cách đối phó, cuối cùng bi ai phát hiện mình không có vũ khí, cũng chỉ có thể bị rắn độc siết cổ hoặc đầu độc chết thôi…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây... Không biết qua bao lâu, Bành Vân mới cứng đờ dịch người lại, nhưng con rắn không hề phản ứng, nó vẫn cuộn tròn trên cành cây.