Bành Vân bám vào thân cây động đậy vài lần, phát hiện dường như con rắn không có ý định tấn công mình, cô cùng tay cùng chân di chuyển sang một bên một chút nhưng con rắn vẫn không nhúc nhích, con rắn vẫn như cũ không phản ứng với chuyển động của cô.
Bành Vân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn con rắn khổng lồ cách đó không xa, nhưng thân thể vẫn không ngừng hướng về thân cây chính mà đi.
Một bước, hai bước, ba bước…
Khi cô di chuyển đến chỗ phân nhánh của cây thì cô đã cách con rắn bốn, năm mét. Con rắn kia dường như đang ngủ nên vẫn không có phản ứng gì, Bành Vân nín thở, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này bò xuống cây.
Sau khi rơi xuống đất Bành Vân không quan tâm đến việc lá cỏ có cắt vào mu bàn chân của mình nữa không, cô nhặt thanh gỗ và "giày bảo hộ" trên mặt đất lên nhanh chóng chạy trốn khỏi cái cây nơi con rắn lớn đang cuộn tròn.
Bành Vân tìm một chỗ tương đối trống trải cách đó vài trăm mét, dùng gậy gỗ gõ vào bãi cỏ, xác định trong cỏ không có thứ gì nguy hiểm mới mở điện thoại di động ra xem những bức ảnh vừa chụp.
Cô vừa mới mua điện thoại di động đời mới nhất vào tháng trước, ảnh chụp có độ phân giải cao, sau khi phóng to nhiều lần thì vẫn có thể nhìn rõ. Cô hơi ngạc nhiên phát hiện trong số hàng chục bức ảnh mình chụp, có rất ít cây mà cô thấy quen thuộc!
Cô lớn lên ở vùng nông thôn, phía sau thôn chính là những dãy núi dài liên miên, khi còn nhỏ cô thường theo những đứa trẻ lớn hơn trong thôn trèo đèo lội suối, hái nấm và trái cây dại. Vào lúc nhà cậu cô đang trồng rau dại trong nhà kính thì khi đến kỳ nghỉ đông và hè cô còn đến đó làm cùng.
Cô tự nhận mình khá quen thuộc với các loại thực vật trên núi rừng, rau dại hay trái cây dại gì đó cũng có thể nhận biết được rất nhiều, nhưng thực vật nơi đây chẳng có bao nhiêu cây mà cô có thể gọi tên cả!
Bành Vân liên tục phóng to thu nhỏ các bức ảnh, cẩn thận nghiên cứu hơn mười phút, phát hiện hơn mười cây cổ thụ trông rất giống "cây ăn quả". Cuối cùng, cô chọn hướng có nhiều "cây ăn quả" nhất và tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường đi, cô đã bỏ ba "cây ăn quả" liên tiếp.
Quả của ba cây không có dấu hiệu bị côn trùng hoặc chim ăn, mà trước kia Bành Vân cũng chưa từng thấy qua, cô lo quả có độc nên cũng không dám mạo hiểm.
Một giờ sau, Bành Vân tìm thấy cây ăn quả thứ tư.
Cây cao đầy quả, phần lớn là quả đỏ, một số ít nửa đỏ nửa xanh, quả to bằng quả trứng gà đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, nhìn qua trông rất hấp dẫn.
Bành Vân đói bụng không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng cũng không vội vàng hái trái cây, cô đi vòng qua thân cây, thấy rất nhiều trái cây chín đỏ rơi trên mặt đất, có một số đã thối rữa.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Khi nhìn thấy dấu răng của một loài động vật nhỏ không biết tên trên quả Bành Vân cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Chắc là không có độc!
Bóng ma tâm lý mà con rắn lớn trước đó để lại cho Bành Vân quá lớn khiến cô không dám trèo cây, cô chỉ nhặt hai quả còn nguyên vẹn trên mặt đất.
Cô dùng tay áo lau quả rồi nhanh chóng cắn một miếng thịt lớn, vỏ quả rất mỏng, hàm răng chỉ nhẹ nhàng cắn một cái là lớp vỏ đỏ đã vỡ ra. Khi đầu lưỡi chạm vào phần thịt đỏ tươi thì mặt Bành Vân nhăn nheo như trái khổ qua.
Quả đỏ vừa chua vừa đắng, giống như vị của quả chanh vắt cả vỏ và hạt vào vậy.
"Phì, phì..." Bành Vân không thèm để ý đến cơn đói của mình mà phun hết trái cây trong miệng ra.
"Ọc, ọc." Đã mười mấy tiếng không ăn cơm, sau khi xuyên qua thì lại tiêu hao rất nhiều thể lực nên dạ dày của Bành Vân đau quặn lại.
Bành Vân nhìn quanh, thảm thực vật xung quanh tươi tốt, cô vẫn đang ở trong khu rừng nguyên sinh, xung quanh không có ai, cô gục xuống cúi vai, thở dài mệt mỏi.
Tình hình hiện tại rất đặc thù, không thể yêu cầu quá nhiều, cô có bệnh dạ dày, nếu lúc này bệnh dạ dày tái phát thì cô sẽ không tìm thấy thuốc! Mặc dù cô gặp phải ba "cây ăn quả" trên đường nhưng chỉ có quả của cây này được côn trùng và chim ghé thăm, nói không chừng trong khu rừng nguyên sinh này không có nhiều thực vật ăn lắm, nếu cô bỏ lỡ cây ăn quả này thì không biết phải tìm thêm bao lâu nữa. Đồ ăn sau đó tìm cũng chưa chắc là sẽ ngon hơn quả màu đỏ này…
Bành Vân vẫn luôn xây dựng tâm lý cho chính mình, cuối cùng nhắm mắt lại, cắn một miếng lớn quả màu đỏ rồi nuốt trọn.
"Ọe." Còn chưa cắn đến miếng thứ hai thì Bành Vân đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Sau khi tự thuyết phục mình một hồi lâu thì cô miễn cưỡng ăn nốt nửa quả đỏ còn lại. Nửa quả này khiến dạ dày cô dễ chịu hơn, nhưng vị chua và đắng vẫn còn vương lại trong miệng, làm cho cô nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn.
Bành Vân không ăn quả thứ hai, chỉ nhặt năm sáu quả còn nguyên vẹn từ dưới đất lên, bỏ vào túi áo rồi tiếp tục lên đường.
Mặc quần áo ở nhà cộng thêm đôi dép lào đi lại trong khu rừng nguyên sinh chưa được khai phá thật sự rất khó khăn, đôi dép lào này cô đã mua trên Bính Tịch Tịch* với giá hời là 9,9 tệ miễn phí vận chuyển. Đế giày không chỉ mỏng mà còn không chống trượt, đi bộ một quãng đường dài thì hai quai ở hai bên còn cọ vào chân.
*Ứng dụng mua sắm của Trung Quốc
Mặc dù cô đã thay nhiều đôi "Giày bảo hộ" trên đường đi, nhưng chân cô vẫn bị cọ đầy mụn nước, quần áo ở nhà của cô bị cành cây và gai bên đường làm rách.
Suốt cả buổi chiều Bành Vân vẫn không tìm được nước, trên đường đi cô thật sự đói đến không chịu nổi nên phải ép mình ăn hết sáu quả màu đỏ mà cô nhặt được. Những quả màu đỏ đó khó ăn đến nỗi lưỡi Bành Vân bắt đầu tê liệt.
Trên đường có rất nhiều côn trùng và kiến, cô không nhớ mình đã nhìn thấy chúng ở đâu, nghe nói những con côn trùng và kiến này là thứ tốt để bổ sung protein trong tự nhiên nhưng tâm trí Bành Vân không thể chấp nhận được chuyện này cho nên không "xuống tay" với chúng nó.
Tài nguyên trong khu rừng nguyên sinh này phong phú hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, buổi chiều Bành Vân phát hiện rất nhiều nấm dại và mộc nhĩ đen, mộc nhĩ tươi vừa hái có độc, vì vậy Bành Vân chỉ hái một ít nấm dại rồi bỏ vào túi áo của mình.
Trước khi mặt trời lặn, cô đã tìm thấy một hốc cây có thể chứa được hai, ba người.
Bành Vân rất vui mừng, hôm nay không phải ăn ngủ ngoài trời rồi!
Bành Vân nhặt một ít cành cây và lá khô, dọn sạch một khoảng không nhỏ bên ngoài hốc cây, nhớ lại những video sinh tồn ngoài tự nhiên mà cô đã xem trước đó, thử đốt lửa bằng cách khoan gỗ để nướng nấm.
Không biết có phải cô nhớ sai động tác không, Bành Vân ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức xoa cây gỗ nhỏ hơn một tiếng, mãi cho đến khi tia nắng cuối cùng biến mất mà hai tay cô cũng bị chà xát đến mức trầy xước nhưng vẫn không có một tia lửa nào.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trong rừng bắt đầu giảm xuống. Bành Vân cuộn mình trong một hốc cây, che cái bụng đang kêu "ọt ọt" của mình.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì buổi chiều không hái thêm mấy quả màu đỏ, mặc dù những quả đó rất khó ăn, nhưng vẫn có thể lấp đầy bụng cô.
Cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu!
Hố cây tối đen như mực, không một chút ánh sáng.
Bành Vân vẫn ôm một tia hy vọng liên lạc với đội cứu hộ bằng điện thoại di động, vì để tiết kiệm pin, thậm chí cô không bật sáng màn hình điện thoại di động mà bật chế độ tiết kiệm pin.
Bóng tối làm nỗi sợ hãi trong lòng cô tăng lên, chỉ cần có động tĩnh nhỏ nhất bên ngoài hốc cây cũng khiến Bành Vân hoảng sợ.
Không biết qua bao lâu, chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng gió thổi lá cây ngoài hốc cây cũng biến mất!
Mí mắt cô cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng bên ngoài. Bành Vân vốn nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng giật mình, đột nhiên mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cô trừng to hai mắt.
Cô...xuyên về rồi sao?!