Bởi vì phải nấu ba bữa cơm khác nhau, cho nên bình thường lúc này là đã nấu xong cơm ở nhà chờ ông ấy. 

Mẹ Cố đang hết sức chuyên chú làm đế giày nghe được giọng nói của chồng, lúc này mới ngẩng đầu lên. Bà ấy cười cười, chỉ vào về phía cái giỏ nhỏ đặt bên cạnh, ông Cố trong nháy mắt hiểu ra. Chỉ cần trong nhà xuất hiện cái giỏ nhỏ mang tính đặc trưng này, vậy nhất định là Vân Khê đưa đồ tốt cho bọn họ.

Ông Cố xoa xoa tay, vội vã vén tấm vải che thức ăn lên, nhìn vào bên trong.

Chỉ liếc mắt một cái, cảm giác cày cuốc đất đai mệt mỏi cả ngày trên người ông Cố trong nháy mắt tan biến mất.

Ông ấy nhanh chóng rửa tay, ngâm nga bài hát không biết tên, trở lại phòng ngủ lấy ra bảo bối trân quý của mình: Một chai rượu trắng.

Đồ ăn ngon phải kèm với rượu ngon, có thể nói là quá tuyệt vời!

Mẹ Cố bên này cũng bắt đầu dọn bàn cơm, đặt toàn bộ đồ ăn trong giỏ lên bàn.

Lâm Vân Khê múc mỗi món ăn là một phần nhỏ, nhìn thì ít, thực tế cộng lại rất nhiều. Với sức ăn của cha mẹ Cố cũng đủ cho hai người ăn hai bữa.

Sau khi nhìn thấy chồng lấy rượu ra, mẹ Cố trừng mắt nhìn ông ấy một cái, cha Cố lập tức hoảng sợ. Ông ấy lấy lòng cười cười, thương lượng nói: “Chỉ lần này thôi, hôm nay không uống một ly thật sự không xứng đáng với đồ ăn ngon như vậy.

“Lần sau không được vậy nữa.” Mẹ Cố không tức giận, chỉ muốn nhắc nhở chồng chú ý thân thể một chút.

Tiếp theo bà ấy lấy một đĩa đậu phộng rang từ trên nóc bếp ra, đặt trước mặt cha Cố. Hai người sống chung với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ bà ấy còn không biết chút sở thích nhỏ này của chồng sao.

Quả nhiên, thức ăn nhắm rượu vừa lấy ra, hai mắt cha Cố tỏa sáng, giơ ngón tay cái về phía mẹ Cố. Không hổ là người đồng hội đồng thuyền với mình, cùng nhau trải qua hơn nửa đời người, rất hiểu ông ấy.

Tối nay Lâm Vân Khê nấu đồ ăn đều rất mềm, giò heo om và khâu nhục cải muối có vị thịt mặn mặn thơm ngon, thịt mềm xốp, vừa ngậm đã tan. Cá chẽm hấp chắc thịt, mặn ngon miệng, tôm rang giòn tan, thịt dai dai.

Món chay duy nhất là cà tím xào, tuyệt đối không thua mấy món thịt phía trước, mang theo mùi thơm ngát của cà, mềm mại, tươi ngon vừa miệng. Cuối cùng là canh đậu đũa hầm móng heo, nước canh trắng trong, bề mặt điểm xuyết rất nhiều hành lá xanh.

Thịt giò heo mềm mà không nát, bỏ vào miệng mới tan, đậu đũa mềm mại thơm ngát, uống một ngụm, một dòng nước ấm từ dạ dày lan tràn khắp cơ thể, ấm áp, rất bổ dưỡng.

Mùi vị mấy món ăn không thể đem ra so sánh xem món nào ngon hơn món nào được, mỗi món đều có chỗ đặc sắc riêng, nhưng điểm duy nhất giống nhau chính là hợp khẩu vị của cha mẹ Cố.

Ông Cố bên này ăn một miếng đồ ăn, uống một ly rượu, ăn đến quên cả trời đất.

Lúc này, Cố Phong, Cố Đào, Chu Xuân Phân, Lưu Xảo Xảo và mấy đứa nhỏ cũng kéo nhau trở về.

Lưu Xảo Xảo vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm bá đạo bay ra từ trong sân, không cần nghĩ cũng biết là vị kia lại đưa đồ ăn ngon gì đó cho cha mẹ chồng.

Nghĩ tới đây, cô ta đẩy vai Cố Gia Kiệt, nói: “Tiểu Kiệt, chỗ ông bà con có đồ ăn ngon, mau đi.” Cố Gia Kiệt tuổi còn nhỏ, nghe mẹ nói như vậy, lập tức chạy về phía ông bà nội.

Cha mẹ Cố không phải người điếc, đương nhiên là nghe được rõ ràng.

Bọn họ không có cách nào với cô con dâu này, chỉ coi cô ta là không khí, nhưng đối với mấy đứa cháu gái thì lại không coi thường như vậy.

Ông Cố vẫy tay với mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa hôm nay cùng ăn cơm với ông bà nội.”

Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny và Cố Gia Kiệt nghe vậy, vui vẻ đến phòng bếp lấy bát cơm của mình, ngoan ngoãn chờ ông bà nội chia thức ăn.

Đây chính là nguyên nhân Lâm Vân Khê đưa nhiều đồ ăn, cô sợ đưa ít, mấy đứa nhỏ được chia một phần, số thức ăn còn lại sẽ không đủ cho cha mẹ chồng ăn.

Nhà họ Cố bọn họ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối đãi với cháu trai cháu gái đều như nhau, mấy đứa nhỏ được chia thịt nhiều như nhau.

Lưu Xảo Xảo thấy thế trong lòng thầm mắng một tiếng, cho con gái nhiều thịt như vậy làm gì, sớm muộn gì cũng là của nhà người ta.

Gia Kiệt nhà cô ta là con trai, sau này muốn nối dõi tông đường, nên được chia nhiều hơn phân nửa.

Nhìn người chồng đứng bên cạnh, Lưu Xảo Xảo chỉ dám ở trong lòng yên lặng châm chọc vài câu.

Đợt dạy dỗ lần trước quả thật khiến cô ta sợ hãi, nếu như nhiều chuyện nói thêm một câu, e là chồng cô ta sẽ muốn đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ.

“Được rồi, Tiểu Kiệt, Tam Ny hai người về phòng ăn.” Chia cơm xong, Lưu Xảo Xảo nói.

Sao cha Cố không biết cô ta có ý gì, lập tức mở miệng nói.

“Không cần trở về phòng, ngồi ở trong sân ăn đi, thoải mái.”

Không cần về phòng ăn, người vui vẻ nhất đương nhiên là Tam Ny.

Tuy rằng bình thường cô bé thích đùa giỡn và có chút khôn vặt, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa con nít, vốn không giấu diếm được suy nghĩ của mình.

Sau khi nghe ông nội nói như vậy, cô bé vểnh khóe miệng, nắm chặt bát đũa, cúi đầu ăn bánh ngô như hổ đói, rồi ăn một miếng thịt lớn.

Nếu trở lại trong phòng, cô bé đoán chừng chỉ có thể gặm bánh ngô thôi, một miếng thịt cũng không ăn được.

Tính toán của Lưu Xảo Xảo xem như đã thất bại, nhìn Tam Ny ăn ngon lành, cô ta chỉ có thể hung hăng nuốt nước miếng.

Ăn xong cơm tối, mẹ Cố bưng hai ly sữa lúa mạch nồng nặc mùi sữa đi vào phòng ngủ.

“Vân Khê nó hôm nay mua từ huyện về, chúng ta mỗi buổi tối uống một ly.”

Ông Cố nhận lấy uống một ngụm lớn, lúc này mới thỏa mãn nói.

“Nhờ phúc của Vân Khê, già rồi mà chúng ta vẫn có thể uống được một ly sữa lúa mạch.”

Trong cảm nhận của ông ấy an dưỡng tuổi già chính là như thế này, gia đình hòa thuận, con trai con dâu hiếu thuận, cháu trai cháu gái nghe lời hiểu chuyện. Cha Cố cũng nhận ra, cả nhà lão nhị giỏi giang nhất, cũng hiếu thuận nhất.

Tiểu Tranh chăm chỉ, lăn lộn trong bộ đội nhiều năm như vậy, chức vị hiện tại là doanh trưởng, coi như có thành tựu rồi. Từ sau khi vết thương Vân Khê lành, tính cách cũng tốt hơn, tay nghề vô cùng tốt. Hơn nữa còn tốt nghiệp cấp 2, dạy dỗ cháu nội trai Ngôn Ngôn rất khá, cuộc sống sau này của nhị phòng tất nhiên rất tốt đẹp.

Hai vợ chồng này đều là người làm chuyện lớn, chuyện hai ông bà già bọn họ có thể làm chính là làm hậu phương vững chắc cho bọn họ, không cản trở bọn họ.

Sau khi uống một ly sữa lúa mạch lớn, cha mẹ Cố thoải mái ngủ một đêm không mộng mị.

Nhưng đối với một nhà Triệu Tuyết Như ở thị trấn mà nói. đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ. Triệu Tuyết Như vui mừng ngủ không yên, sau khi cảm nhận được công hiệu của thuốc mỡ chị Lâm bán cho mình.

Hiện tại trong đầu cô ấy chờ mong nhất là sau khi vết sẹo tốt lên làm thế nào để khôi phục cuộc sống bình thường, vả mặt những kẻ đã từng cười nhạo, khi dễ nhục nhã mình.

Xế chiều hôm nay, nhờ có sự khuyên bảo của Lâm Vân Khê, Triệu Tuyết Như đã hoàn toàn buông bỏ ý định tự sát.

Hiện tại đã là tình huống tệ nhất rồi, sau này có tệ hơn nữa thì có thể tệ tới mức nào chứ, vậy thì tại sao không sống tốt cho chính mình.

Mà cha Triệu, Triệu Kiến Quốc và mẹ Triệu, Đàm Xuân Mai ngủ không yên là bởi vì cảm thấy con gái không được bình thường, coi một lọ thuốc mỡ không rõ lai lịch là thần dược.

Hôm nay, lúc Đàm Xuân Mai làm việc trong nhà máy, tâm trạng luôn cảm thấy thấp thỏm. Thật vất vả chịu đựng đến giờ tan tầm, lập tức vội vã kéo chồng chạy về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play