Vân khê, mau tỉnh lại, lên ăn cơm.”
Một giọng nói hơi già nua vang lên từ phía mép giường.
Lâm Vân Khê hơi hơi nhăn lại mày lá liễu, không kiên nhẫn mà trở mình, sau đó lại kéo chăn che lại đầu.
Mẹ Cố hô vài tiếng, thấy con dâu thứ hai trở mình xong liền không có động tĩnh, bà thở dài. Sau đó đem chén đũa để ở ghế nhỏ gần mép giường, đi lên trước duỗi tay đẩy đẩy bả vai Lâm Vân Khê. “Vân khê, mau dậy ăn cơm.”
Bị đánh thức liên tục, Lâm Vân Khê ngồi bật dậy, định xem ai mà vô duyên như vậy. Vẫn còn ngái ngủ, cô chậm rãi mở mắt. Trước mắt cô là một chiếc chăn xám xịt, vá víu bằng vài chiếc đinh to, trông thật tồi tàn. Bên chân giường là một chiếc tủ quần áo gỗ cũ kỹ, bên phải là một tủ sách với vài quyển sách cũ kỹ và một chiếc đèn dầu, tạo nên một khung cảnh u ám.
Điều đáng sợ nhất là bên giường còn có một người phụ nữ lạ mặt khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, đang nhìn chằm chằm cô. Lâm Vân Khê nháy mắt bị dọa đến tỉnh ngủ hoàn toàn.
Cô nhớ rõ là tối hôm qua mình đi ngủ trên chiếc giường châu Âu rộng 1m8. Vì lý do gì mà chỉ sau một giấc ngủ dậy lại xuất hiện ở nơi này? “Khẳng định là đang nằm mơ.” Lâm Vân Khê vỗ gương mặt, mong mình có thể tỉnh mộng.
Tiếp theo cô lại duỗi tay véo mạnh một cái vào đùi. Cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới. Không phải là mơ!
Mẹ Cố nhìn con dâu ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ nào ngã một cái mà đập hỏng đầu rồi? Bà có chút lo lắng, giọng thận trọng hơn: "Vân Khê, cơm của con ở đây, lát nữa nhớ ăn, mẹ đi làm việc trước."
Nghe vậy, Lâm Vân Khê mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu. Có lẽ con bé không bị hỏng đầu! Mẹ Cố thấy con dâu phản ứng bình thường, mới yên tâm đi làm việc, nhưng vẫn không quên đóng cửa phòng.
Bây giờ đang là mùa bận rộn, chậm trễ một chút là mất công điểm, bà không dám chậm trễ, nhanh chóng đi về phía cánh đồng lúa.
Sau khi mẹ chồng đi, Lâm Vân Khê ngồi trên giường với vẻ bối rối, không hiểu sao sau một giấc ngủ, cô lại đến một nơi xa lạ như thế này. Cô nắm chặt tay đấm vào đầu mình, muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến não cô, tiếp theo là những ký ức không thuộc về cô tràn vào như thủy triều. Cơn đau kéo dài 10 phút, trong thời gian đó, Lâm Vân Khê cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Cô đây là xuyên qua, xuyên đến năm 1970. Nơi này là Hoa Quốc, thôn cô đang ở là thôn Cố Gia thuộc huyện Tô Tiết. Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Lâm Vân Khê, năm nay 22 tuổi. Điểm khác biệt với cô là người này không chỉ kết hôn sớm mà còn có một đứa con trai tên là Cố Gia Ngôn, vừa tròn 1 tuổi 8 tháng.
Nghĩ đến đây, Lâm Vân Khê không khỏi đỡ trán thở dài, xuyên qua liền tính, nhưng là kết hôn cùng có hài tử không nằm trong kế hoạch của cô.
Nguyên chủ là con gái duy nhất của nhà họ Lâm. Từ nhỏ lớn lên xinh đẹp đáng yêu, ở trong nhà rất được sủng ái. Ba Lâm, mẹ Lâm nuôi cô học hết cao trung, trở thành một trong số ít những cô gái trong vùng có bằng cấp. Hơn nữa với vẻ ngoài xinh đẹp, nên vừa đến tuổi hả chồng, rất nhiều gia đình đến hỏi cưới, phải nói rằng muốn san bằng ngạch cửa Lâm gia.
Cẩn thận lựa chọn. Cha Lâm, mẹ Lâm đã chọn cho cô con gái yêu quý cậu con trai thứ hai nhà họ Cố ở Cố gia thôn là Cố Tranh.
Nguyên nhân là do gia đình nhà họ Cố khá giả, lại đông anh em, sức lao động nhiều, trong nhà cũng không có chuyện gì lung tung rối loạn. Ngoài ra, Cố Tranh là một quân nhân, còn cha cô hồi trẻ vì lý do sức khỏe không thể nhập ngũ, nên rất có ấn tượng tốt với quân nhân.
Hơn nữa khoản trợ cấp hàng tháng của Cố Tranh rất cao, gả con gái cho anh chắc chắn sẽ được hưởng cuộc sống sung túc. Chỉ là nguyên chủ tự nhận là có học thức, tốt nghiệp trung học, nên rất không hài lòng với người chồng chỉ tốt nghiệp cấp 2 này.
Trong mắt cô, một người chồng tốt phải mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, có thể đàm luận văn học và tri thức với cô. Nếu không phải bị cha mẹ ép gả, nguyên chủ có lẽ vẫn mơ mộng về một người chồng thành phố, để thoát khỏi cuộc sống thôn quê hàng ngày với đất đai.
Hai năm sau khi kết hôn, nguyên chủ và Cố Tranh chỉ ở chung được một tháng. Trong tháng đó, hai người không ngừng mâu thuẫn, ba ngày một trận cãi vã nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn.
Cuối cùng, sau 1 tháng nghỉ phép kết hôn, hai người chia tay trong buồn bã. Cố Tranh trở về đơn vị, chỉ gửi tiền về mỗi tháng, khiến nguyên chủ lúc nhận tiền mới nhớ mình còn có một người chồng. Sau khi kết hôn, nguyên chủ vì còn trẻ và bồng bột, lại có chút tiền trong tay, nên dần trở nên tùy tiện và ngang ngược.
Hai ngày trước, cô cãi nhau với chị dâu bên nhà chồng. Trong lúc xô đẩy, nguyên chủ vô tình bị va đập vào đầu và chết, sau đó Lâm Vân Khê xuyên không đến đây.
Nhớ lại những chuyện này, Lâm Vân Khê thật ra không quá bận tâm đến việc xuyên không. Từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ, ở thế giới cũ ngoài viện trưởng, không có ai quan tâm và lo lắng cho cô.
Chỉ là sự xuất hiện đột ngột của đứa con và người chồng khiến Lâm Vân Khê có chút đau đầu, nhưng cũng chỉ là chút thôi. Cho đến nay, ước mơ lớn nhất của Lâm Vân Khê là có một gia đình thuộc về mình và một đứa con của mình, như vậy cuộc đời cô sẽ không còn cô đơn nữa.
Bây giờ, ông trời đã cho Lâm Vân Khê một cơ hội để sống lại, từ nay về sau cô sẽ là con dâu nhà họ Cố và là mẹ của con Cố Tranh. Về phần Cố Tranh, Lâm Vân Khê vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận một người xa lạ làm chồng, may mắn là Cố Tranh luôn ở trong quân ngũ, cho cô đủ thời gian để chuẩn bị.
Thời gian không còn sớm, mặt trời đã lên cao, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran. Đúng lúc này bụng của Lâm Vân Khê bắt đầu đói. Cô xoa bụng, nhìn xung quanh, thấy trên đầu giường có đồ ăn sáng, một bát cháo gạo khoai lang đỏ và một đĩa cà rốt khô, trong cháo có một nửa gạo và một nửa khoai lang.
Lâm Vân Khê biết đây là cháo mẹ chồng nấu riêng cho cô dưỡng bệnh. Loại lương thực tinh như gạo này, người bình thường không thể ăn thường xuyên. Trong trí nhớ, mẹ chồng là người hay cằn nhằn nhưng lại tốt bụng, dù miệng luôn mắng con dâu nhưng lại quan tâm chăm sóc cẩn thận.
Bây giờ, mỗi nhà đều ăn bột bắp, cao lương và khoai lang, tuy không đủ no nhưng cũng không đến nỗi chết đói. Nhà chồng cô không có nhiều lương thực tinh, nhưng vẫn cố gắng cho cô ăn thêm. Lâm Vân Khê rất cảm động, được người khác quan tâm quả là tốt. Vừa nghĩ cô vừa cầm quần áo sạch trên giường để thay, theo trí nhớ đi ra sân múc nước rửa mặt.